Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 76

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Up cho các chế đọc tạm rồi mị beta sau, mị vật vã với chương này lắm rồi ếi TT^TT

anime-bishounen-bl-boy-Favimcom-4077398

“Máu… Em cắn anh chảy máu rồi…”



Lục Nghiễn Chi run lên trong nháy mắt, sau đó liền đưa tay sờ vào chỗ bị đau trên cổ mình theo bản năng, phần da nơi ấy rõ ràng hơi lõm xuống, đoán là dấu răng, có hơi ẩm ướt. Tiếp đến hắn mới đưa ngón tay tới trước mặt nhìn, quả nhiên trên tay dính theo một vết máu đỏ sậm.

“Hầy…” Lục Nghiễn Chi không tự chủ nhíu mày, ngược lại cũng không cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng để mà bé xé ra to.

“Cắn tàn nhẫn như vậy, có phải em muốn mưu sát bạn trai mình không, hửm?” Hắn nhìn thấy Mục Đông một mực cắn môi đơ mặt ra liền giả vờ thả lòng cười cười, sau đó mới cọ cọ ngón tay dính máu lên đôi môi ướt át của cậu.

Vì vậy Mục Đông lập tức ngửi được một mùi máu tanh phảng phất, cậu thấy đối phương không để ý lắm cũng chẳng hề yên tâm hơn, trái lại càng lúc càng có cảm giác áy náy khôn kể. Đôi môi cậu bị Lục Nghiễn Chi cọ nhẹ có chút ngứa ngáy nóng lên, cậu không muốn tránh, cho nên liền rũ mắt xuống có chút xấu hổ trốn khỏi ánh nhìn của đối phương, sau đó hơi hé miệng ngậm ngón tay hắn vào, đầu lưỡi liếm đi phần máu dính trên ngón tay.

Vị tanh đặc trưng của máu lập tức tràn khắp khoang miệng cậu, nhưng cậu lại cảm thấy trước ngực mình mơ hồ nóng lên, thiêu đốt trái tim đang nổi trống của cậu.

Hô hấp Lục Nghiễn Chi khựng lại chốc lát, lần thứ hai thở dốc lên không khỏi có chút gấp gáp. Ánh mắt hắn lộ liễu nhìn chằm chằm gương mặt đối phương, còn cố ý tách hai ngón tay ra nhẹ nhàng mở rộng miệng cậu, để cho hắn có thể nhìn rõ xem đối phương vươn đầu lưỡi ra liếm láp ngón tay mình thế nào.

Vì động tác của hắn nên miệng Mục Đông không có cách nào khép lại, nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn, chẳng bao lâu đã có nước bọt trượt xuống thuận theo khóe miệng. Lúc này cậu đã sớm liếm sạch máu trên ngón tay Lục Nghiễn Chi, nhưng hắn chưa chịu rút tay ra cho nên cậu cũng chỉ có thể tiếp tục liếm hắn như lấy lòng.

Báo nhỏ của hắn đã đỏ lựng cả vành tai và cổ, bộ ngực phập phồng liên tục cũng nhuộm một màu hồng phấn. Lục Nghiễn Chi không nhịn được khép hai ngón tay câu lấy đầu lưỡi đối phương, đưa qua đưa lại trêu trọc đầu lưỡi trơn trượt của cậu.

“Hút vào một chút.” Thấy Mục Đông rũ mắt không nhúc nhích tùy ý hắn chơi đùa, Lục Nghiễn Chi liền có chút được voi đòi tiên muốn đưa ra yêu cầu quá đáng hơn.

Đương nhiên Mục Đông chẳng biết làm thế nào để từ chối, cậu chỉ khẽ run đôi môi, sau đó cái miệng nhỏ thở hổn hển ngậm lấy ngón tay trong miệng, lưỡi kề sát ngón tay đối phương hút nhẹ vào.

Hạ thân Lục Nghiễn Chi cứng đến nỗi càng lúc càng cấn đau, xúc cảm ấm áp mềm mại từ đầu ngón tay truyền tới đặc biệt khiến người ta mơ màng, hắn đâm rút ngón tay trong miệng đối phương mấy lần làm Mục Đông khẽ hừ một tiếng, thân thể cậu căng thẳng đến mức cứng ngắc, nhưng vẫn thành thành thật thật ngậm mút ngón tay hắn không tha.

Thoạt nhìn giống như đang khẩu giao cho hắn vậy.

“Ngoan lắm.” Lục Nghiễn Chi khàn giọng nhẹ khen một tiếng, nụ cười mập mờ trên mặt khiến chàng trai trên thân chẳng dám nhìn hắn. Cũng may hắn không có bao nhiêu nhẫn nại dư thừa để mà lãng phí cho trò trêu đùa này, vì vậy liền rút ngón tay ra, quét đầu ngón tay ướt nhẹp lên lồng ngực đối phương tạo thành một vệt ẩm ướt, đồng thời khiến thân thể Mục Đông thở hổn hển run rẩy.

“Nằm xuống, liếm vết thương cho tôi.” Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy đùi Mục Đông, vuốt ve phần bắp thịt vì căng thẳng mà trở nên cứng ngắc, đang lúc Mục Đông hơi chần chờ rồi mới từ từ cúi thấp người, hắn liền trực tiếp dò đầu ngón tay còn ấm áp vào bên trong khe mông cậu, cọ sát mò mẫm tới miệng huyệt.

“A… A Nghiễn.” Đụng chạm này khiến Mục Đông không tự chủ ưỡn thẳng người, khí cụ mềm nhũn xuống sau khi bắn tinh cọ cọ vào hạ thể cứng rắn của đối phương. Cảm giác thô ráp do ma sát với vải vóc vì dính thêm tinh dịch mà lộ ra một sự ẩm ướt rất hàm xúc, bụng dưới của cậu vô thức nóng lên, cũng càng thêm mẫn cảm.

“Sao vậy?” Lục Nghiễn Chi dù bận vẫn ung dung thuận miệng hỏi, một bàn tay khác trực tiếp đè lấy sau gáy đối phương ép xuống, ấn cậu vào lòng mình, “Ngoan, liếm liếm tiêu độc cho tôi đi, hửm?”

Mục Đông bị âm cuối lười biếng mà nâng cao này làm cho nóng mặt, nhất thời quên mất cả bàn tay đang không ngừng xoa xoa nơi hậu huyệt mình, chỉ lo đỡ lấy vai người dưới thân, thận trọng bắt đầu liếm sạch sẽ vùng chung quanh vết thương dọc theo chiều từ trên xuống dưới.

Lục Nghiễn Chi hít một hơi, thoáng ngẩng đầu lên, một bên vừa nâng thân dưới chậm rãi làm phiền hạ thể đối phương, một bên thử thăm dò cắm ngón tay giữa vào miệng huyệt cậu.

Lúc bị xen vào Mục Đông không nhịn được cứng người lại, cậu không trốn, chỉ càng ngày càng chăm chú đảo đầu lưỡi qua dấu răng sưng tấy trên cổ đối phương, liếm láp sạch sẽ nơi bị rách da chảy máu, sau đó nhẹ nhàng chạm đôi môi run rẩy lên khẽ cọ cọ với biên độ nhỏ.

“Thật nhột.” Lục Nghiễn Chi bị cảm xúc trên cổ chọc cho bật cười, hắn không nhịn được xoa xoa tóc Mục Đông, đợi đến lúc người trong ngực ngẩng đầu liền lại gần hôn lên mi tâm cậu.

Đồng thời một ngón tay khác của hắn cũng chậm rãi dùng sức, đâm cả ngón vào bên trong huyệt đạo căng mịn có chút khô khốc kia.

“Đau ư?” Vừa hỏi hắn vừa lay động ngón tay, banh hậu huyệt Mục Đông ra vẽ vài vòng, nhúc nhích một chút.

“Không.” Giọng Mục Đông khó chịu đáp một câu, tiếng thở dốc có hơi gấp gáp. Cậu thoáng nâng mông kéo ra một khoảng cách với người dưới thân, sau đó liền duỗi tay ra sau mò tìm thắt lưng của Lục Nghiễn Chi.

Vì không nhìn được bên dưới nên tay chân cậu có chút vụng về, thế nhưng trước khi Lục Nghiễn Chi bị cậu trêu chọc đến mất khống chế, rốt cuộc Mục Đông cũng mở được thắt lưng và khóa quần hắn thành công, tiếp đến mới móc tính khí vừa cứng vừa nóng của hắn ra.

“Ưm…” Lục Nghiễn Chi không khỏi hít sâu, đồng thời ngón tay cũng xuyên vào tới cùng, tóm Mục Đông lại ép mông cậu quay về lần nữa. Khi tính khí của hắn trực tiếp dính vào thứ đồng dạng của đối phương, Lục Nghiễn Chi liền cảm giác được quá trình cương lên của dương v*t cậu một cách rất rõ ràng.

“Cứng luôn rồi?” Hắn tùy ý cười cợt một câu, cũng không hi vọng Mục Đông có thể phản bác, chỉ thừa dịp đối phương dán dương v*t vào cơ thể hắn cọ cọ để cắm ngón tay thứ hai vào.

Huyệt đạo của Mục Đông còn hơi chặt, vì bị ngoại vật xâm nhập mà vô thức kẹp lấy hắn. Lục Nghiễn Chi thử tách ngón tay ra mở rộng miệng huyệt cậu, sau đó mới thoáng rút ra một chút cố gắng tìm tới tuyến tiền liệt của cậu.

Vị trí của tuyến thể kia hắn đã rất quen thuộc, một phát trúng ngay, khiến cho chàng trai trong lòng phải rên lên một trận.

Tiếp đến hắn liền nhịn xuống cẩn thận đâm rút một hồi, chờ tới lúc huyệt đạo Mục Đông ẩm ướt lên, Lục Nghiễn Chi mới cố ý đâm vào tuyến tiền liệt của cậu lần nữa, rồi thừa dịp cậu ngẩn người rút tay ra.

Lúc này Mục Đông đã cương hoàn toàn, thứ đồ chơi không phân cao thấp với hắn kia cũng bị chất lỏng từ tuyến tiền liệt thấm ướt, dính sát vào dương v*t hắn, còn không nhịn được ma sát qua lại.

Lục Nghiễn Chi bị cậu cọ đến thoải mái, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên hưởng thụ một trận triệt để. Thế là hắn liền vỗ vỗ mông cậu, thuận lý thành chương đưa tay bóp bóp xoa xoa.

“Mục Đông, bây giờ tôi là bệnh nhân, em ngồi lên tự mình động có được không?”

“…” Yêu cầu này làm Mục Đông ngẩn người, ngay sau đó vệt đỏ ửng trên cổ liền lan sang xuống ngực. Đương nhiên cậu biết Lục Nghiễn Chi chỉ là muốn mượn cơ hội bắt nạt mình thôi, nhưng mà nhìn dấu răng in sâu và vết thương vì mất máu mà thoáng trắng bệt trên cổ hắn, làm sao cũng không nói ra được lời cự tuyệt.

Cưỡi thôi mà, trước đây cũng đâu phải… chưa từng làm.

Thời điểm suy nghĩ này nảy ra, Mục Đông biết ngay là mình đã không nhịn được đồng ý thỏa hiệp rồi.

Cậu cắn môi yên lặng chống người dậy, sau đó nhấc hạ thân, nắm chặt khí cụ đối phương đưa tới chỗ hậu huyệt mình.

Lúc đỉnh khí cụ ướt át của Lục Nghiễn Chi đâm vào nơi miệng huyệt mềm mại đã bị trêu chọc chảy nước, Mục Đông đột nhiên có cảm giác xấu hổ vô cùng, mặc dù vẫn luôn cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào đối phương thế nhưng cậu gần như có thể cảm nhận rõ ánh mắt của hắn quan sát từng động tác của mình chăm chú không hề che đậy ra sao.

Cảm giác phảng phất như bị thị gian khiến bắp đùi Mục Đông run lên, cậu thở hổn hển cố gắng không nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ lo nắm lấy vật thô cứng trong tay, hạ eo ngồi xuống từng chút từng chút.

Trước đó cũng coi như Lục Nghiễn Chi đã mở rộng đầy đủ, mặc dù không dùng bôi trơn nhưng lúc bắt đầu xen vào khá thuận lợi. Hậu huyệt Mục Đông nhanh chóng ngậm lấy quy đầu hắn, lúc bị xâm nhập cơ vòng không ngừng co rút nhanh siết chặt lấy chỗ mẫn cảm dưới quy đầu, khiến cho Lục Nghiễn Chi phải thốt ra một tiếng hừ trầm thấp, đưa tay xoa xoa hai bên đầu gối đang quỳ và bàn chân cậu như khen thưởng.

Mục Đông được xoa nửa người dưới như nhũn ra, có chút không chịu nổi, thân thể cũng mất tự chủ trượt đi, nuốt lấy dương v*t đối phương càng thêm sâu.

“Ha a…” Cậu há lớn miệng thở hổn hển, nơi bụng dưới co rúc từng trận rõ ràng mà mắt thường cũng thấy được, kéo theo phần thịt trên bụng cũng chập trùng một đợt, câu dẫn tới mức người đàn ông đang nằm thị gian bên dưới cũng phải vươn tay đến sờ soạng.

“Đừng sờ mà.” Mục Đông không nhịn được nhỏ giọng nói một câu, giọng điệu lúc nói chuyện run lên vào âm cuối khiến cho câu này có vẻ miệng cọp gan thỏ.

Lục Nghiễn Chi nghe vậy càng mò hăng say hơn, thậm chí còn dán tay vào đường nét cơ bắp của cậu mà xoa tròn làm phiền dần lên trên, mò thẳng một đường tới lồng ngực cậu rồi lấy ngón tay gảy gảy đầu v*.

“A!” Quấy rầy đứt quãng như vậy làm Mục Đông có vẻ không tự lo nổi, vốn định thích ứng từ từ, nhưng vì sự tê dại khắp người mà mơ hồ hưng phấn hơn, cảm giác trong lòng vô thức nặng nề hơn nhiều.

Có điều nơi sâu xa trong huyệt đạo vẫn hơi khô khốc, cậu ngậm được phân nửa tính khí của Lục Nghiễn Chi thì trên cơ thể trần trụi đã đổ một lớp mồ hôi, cáu quần bị nhàu thành một cục quấn lấy cổ chân cũng ướt át vô cùng, hun cho cậu càng thêm nôn nóng. Mục Đông có ý định đạp rơi hoàn toàn quần mình ra, nhưng với tư thế lúng túng bây giờ thì hiển nhiên chẳng phải thời cơ gì tốt.

Cậu thử giật giật chân, duỗi tay về sau kéo ống quần xuống. Kết quả đâu kéo được bao nhiêu, trái lại còn vì động tác này mà càng kẹp chặt lấy thứ trong cơ thể. Mục Đông bị đâm đến mức xương cụt tê rần, suýt chút nữa không giữ vững được thân mình mà ngồi thẳng xuống,

Lần này Lục Nghiễn Chi bị cậu kẹp đến mức khẽ rên một tiếng, Mục Đông sợ đến mức không dám lộn xộn, trước tiên chỉ có thể một lòng một dạ ứng phó với người dưới thân.

Mục Đông hít sâu một hơi, sau đó nín thở chống tay lên bụng đối phương tiếp tục ngồi xuống, nơi sâu xa trong huyệt đạo cảm giác hơi căng đau vì bị nong ra, thế nhưng cậu gần như có thể cảm nhận được huyệt thịt bị thay đổi hình dáng lúc đang vây chặt lấy khí cụ đối phương, như là biến thành một đường nét đặc thù, dường như chỉ có thể chứa đựng dương v*t của hắn xâm nhập vào mà thôi.

Loại ý nghĩ dâm đãng khó giải thích này khiến lòng cậu khô nóng một trận, nhưng đồng thời cũng còn có cảm giác thỏa mãn khó diễn tả bằng lời. Lúc mông cậu miễn cưỡng đụng tới cơ thể người bên dưới, Mục Đông liền nhắm mắt lại hạ quyết tâm, trực tiếp thả lỏng người ngồi xuống.

“Ưm a”

Chiều sâu mà khí cụ đâm vào còn sâu hơn tưởng tượng Mục Đông một chút, cậu không khống chế được run bắn, nơi ít khi bị xâm phạm đến cũng nóng lên, kéo theo huyệt đạo cậu không nhịn nổi mà co rút lại, chốc chốc lại hút lấy dương v*t Lục Nghiễn Chi.

Mục Đông bị chính phản ứng của cơ thể mình làm cho lúng túng, chỉ biết cúi thấp đầu cố gắng khắc chế phản ứng sinh lý này lại. Thế nhưng cậu lại nghe thấy Lục Nghiễn Chi thở dài thoải mái, khiến cậu không nhịn được mà nghĩ rằng bộ dạng này của mình có lẽ cũng rất tốt.

“Báo nhỏ của tôi mạnh thật.” Giọng nói Lục Nghiễn Chi vì khoái cảm được siết chặt nên có chút ấm nóng. Hắn khoát tay lên đầu gối đối phương, thỉnh thoảng lại xoa xoa một chút, không thèm để ý xem hành vi trêu chọc bậy bạ này của mình ác liệt tới mức nào.

Lúc này Mục Đông cũng không còn sức lực đâu mà ngăn hắn táy máy tay chân. Cậu thử thăm dò quơ quơ cơ thể, khiến cho tính khí nấp trong huyệt đạo mình cũng nhúc nhích theo, huyệt đạo chưa hoàn toàn hưng phấn cũng bị ma sát nhỏ bé này chọc cho ngứa ngáy, thế là cậu hơi nhấc người lên rồi lại tiếp tục ngồi xuống.

Cảm giác khí cụ trong cơ thể lại chọc đến sâu hơn có chút vi diệu, không thể nói được là bủn rủn hay đau nhói, chỉ làm cho cậu cảm thấy vừa kích thích vừa mới mẻ. Mục Đông mím môi, trước tiên nghiêng người cởi hết quần ra, sau đó mới thả lỏng người, thử nhấc eo chuyển động thân thể theo nhịp, tự dùng hậu huyệt mình vuốt ve hùa theo tính khí người dưới thân.

Động tác của Mục Đông có hơi chậm, chuyển động hai lần xong mà eo vẫn cứ run rẩy, chẳng biết phải đặt tay ở đâu mới phải. Trước giờ tuy cũng từng làm tư thế cưỡi với đối phương vài lần, nhưng dù sao cậu luôn là bên bị động, chỉ cần để đối phương ôm vào lòng đâm rút là ổn rồi, cơ bản đâu có cần tốn sức gì.

Song lần này Lục Nghiễn Chi lại nằm yên đó không chịu động, Mục Đông cảm giác xấu hổ đến mức cả người đều khó chịu, thể nhưng chuyện đã ngầm thừa nhận thì cậu không thể nào đổi ý.

Cậu dám cam đoan, bây giờ mà nói với đối phương mình không làm được, có lẽ nếu cậu làm nũng thì hắn sẽ tha cho cậu, nhưng cậu nhất định sẽ bị hắn làm chết ở chỗ này luôn.

Mục Đông không hề muốn bị đàn ông ôm một đường tới bãi đậu xe ở nơi công cộng như thế này chút nào, cho nên cậu liền nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng cơ thể, phía sau thì dùng sức chuyển động lên xuống.

Tư thế nâng eo và ngồi xuống của cậu đều có chút cứng ngắc, bộ dạng hoàn toàn mới lạ, thoạt nhìn thậm chí còn có hơi ngốc nghếch. Thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại bị bộ dạng này quyến rũ đến mức càng lúc càng động tình, phải tốn công tốn sức nhịn xuống mới có thể khắc chế nỗi kích động siết chặt lấy eo đối phương mà làm.

Trong hoàn cảnh này Mục Đông càng trúc trắc thì lại càng khiến hắn mong đợi, mong đợi rằng dưới sự dạy dỗ của hắn cậu càng có thể trở nên thành thục mà dụ người.

Điều này sẽ làm cho hắn có một loại cảm giác thỏa mãn hoàn toàn chiếm giữ được đối phương.

Lúc này trong lòng Lục Nghiễn Chi đa phần vẫn là khoái cảm, động tác không tìm được chủ đích của Mục Đông chỉ hơi hóa giải một phần dục vọng của hắn chứ đâu thể giúp hắn thật sự tiết dục. Hắn nhìn đối phương gian nan lắc lư thân thể, một lúc lâu sau mới không kiềm chế nổi mà dạy cho cậu.

“Mục Đông, lúc chuyển động đừng mất trọng tâm, trước tiên cứ trong phạm vi nhỏ… Ưm… Ngoan lắm, chính là như vậy.”

“Mông không phải nhấc quá cao, eo dùng sức, duỗi cả hông thẳng ra theo… Đúng, lúc ngồi xuống không nên ngồi thẳng một mạch, cố ý lắc eo trước, sau đó dựa theo lực này mà tiếp tục…”

“A ưm… Báo nhỏ của tôi học nhanh ghê… Động nhanh một chút, thích ứng rồi thì thử mức độ lớn hơn, hửm?”

Vì sự chỉ đạo rõ ràng cặn kẽ này mà gương mặt Mục Đông nóng bừng lên, mím chặt môi không chịu mở miệng đáp lại, đến cả tiếng rên rỉ cũng ghìm sâu xuống cổ họng. Thế nhưng động tác của cậu lại không tự chủ được mà thuận theo lời đối phương, được chỉ điểm rồi liền dần dần trở nên thông thuận.

Huyệt đạo của cậu đã hoàn toàn thích ứng với kiểu xuyên thọc như vậy, không chỉ mềm xốp hơn nhiều mà còn bị ma sát đến mức phân bố ra dịch ruột non, giúp cho lúc cậu chuyển động lưu loát hơn nhiều. Khi tình cờ bị khí cụ trong hậu huyệt chọc vào tuyến tiền liệt, thậm chí Mục Đông còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ bé phát ra vì huyệt đạo bị dương v*t đối phương chen vào.

“Haaa…”

Cậu nhanh chóng ý thức được, cậu ngồi trên người đối phương khống chế nhịp điệu tình ái, có nghĩa là cậu có thể tự quyết định xem mình muốn dương v*t Lục Nghiễn Chi tiến vào bằng góc độ nào. Mục Đông thử cẩn thận điều chỉnh một chút, lần này lúc ngồi xuống đỉnh khí cụ đối phương liền cọ một phát vào tuyến tiền liệt của cậu.

“Ưm aaa!” Cậu sung sướng duỗi thẳng eo, nhất thời ngồi yên trên tính khí đối phương không nhúc nhích. dương v*t cậu ướt nhẹp áp sát vào thân dưới, bị lần đâm vào đầy kích thích này ép ra một luồng chất lỏng.

Lục Nghiễn Chi hít một hơi, đột nhiên bị huyệt đạo của đối phương siết chặt đến khẽ rên lên một tiếng. Hắn phát hiện báo nhỏ của hắn rốt cuộc cũng tìm được trọng điểm rồi, hắn không đâm thủng mà còn muốn chờ xem cậu có thể làm tiếp đến mức độ nào.

Quả nhiên Mục Đông nào nhịn được sự hấp dẫn này, thử thăm dò thêm một lần, cố gắng dùng tính khí của hắn kích thích điểm nhạy cảm của mình. Dưới động tác đâm chọc như vậy, cậu nhanh chóng đã bị tình dục và khoái cảm làm cho thẳng thắn hơn nhiều, tốc độ duỗi eo vuốt ve dương v*t cũng vô thức tăng nhanh, lúc hạ mông xuống còn phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Tiếng động kia hòa với tiếng nước dính dấp và tiếng rên rỉ đứt quãng, cộng thêm dáng vẻ Mục Đông chủ động lắc eo để hắn tiến sâu thêm vào hậu huyệt, quả thực đủ khiến cho Lục Nghiễn Chi mất hết khống chế.

Thậm chí đối phương còn có lúc tình cờ vô thức nâng người lên để tính khí hắn rút ra hơn phân nửa, chỉ còn lại quy đầu bị cơ vòng cậu cắn chặt không buông. Sau đó chàng trai trên người hắn liền dồn sức ngồi thẳng xuống, không chỉ khiến Lục Nghiễn Chi thoải mái ngẩng đầu rên rỉ ra tiếng, báo nhỏ của hắn cũng sướng đến run người, không nhịn được duy trì tư thế bị xen vào triệt để này mà lắc lắc mông, để cho dương v*t hắn di chuyển qua lại trong hậu huyệt mình.

“Thật dâm đãng…” Lục Nghiễn Chi có chút đam mê nhìn gương mặt bị tình dục nhiễm đến càng lúc càng dụ người, quả nhiên việc khiến cho gương mặt vốn không có chút nhiệt độ trở nên diễm lệ như vậy đúng là một chuyện làm người ta hưng phấn không thôi.

Lục Nghiễn Chi cố nhịn không nhúc nhích, mỗi khi hắn sắp không chịu nổi muốn xoay người đè Mục Đông xuống thân thao lộng, hắn sẽ bắt lấy đầu gối cậu nhéo nhéo vài lần, đè ép dục vọng mạnh mẽ trong lòng xuống.

Bộ dạng chủ động này của Mục Đông thật quá hiếm có, hắn cảm thấy mình còn chưa ngắm đủ.

“Thoải mái không?” Lục Nghiễn Chi thấp giọng hỏi nhỏ, vừa mở miệng vừa xoa xoa nắn nắn bắp đùi không ngừng chập trùng của đối phương, để lại vài dấu tay đỏ nhạt màu sắc không đều trên vùng da thịt quanh đó.

“Thoải mái… Ưm a…” Mục Đông hoàn toàn không phát giác ra ý đồ xấu của người dưới thân, chỉ thuận theo đáp lại một câu.

“Vậy tôi sẽ dạy em một kỹ xảo nhỏ, để em không cần cố gắng tìm vị trí nữa, mỗi lần động đậy đều có thể đụng đến tuyến tiền liệt, có được không?” Lúc nói lời này, giọng nói Lục Nghiễn Chi rất thuần hậu nhẹ nhàng chậm rãi khiến cho tai người ta ngứa ngáy, giống như đang mê hoặc đối phương vậy. Hắn thấy Mục Đông nhìn về phía hắn theo bản năng, hai mắt mê ly vì khoái cảm hơi chớp chớp, sau đó dường như tìm lại được một chút lí trí, mím môi không chịu tiếp lời hắn.

Lục Nghiễn Chi có chút thất vọng nhỏ vì không thể mê hoặc đối phương ngay, thế nhưng hắn cũng chẳng để tâm lắm.

Hắn biết báo nhỏ của hắn sẽ không từ chối, cho dù cạm bẫy bị phát giác, chỉ cần hắn để cho cậu xem vết thương trên cổ mình, cậu sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Mục Đông càng thuận theo hắn như vậy, hắn lại càng muốn bắt nạt cậu tàn nhẫn hơn một chút.

“Ngoan, thử một lần.” Hắn thả nhẹ giọng xoa dịu nói, “Hai tay duỗi ra sau chống lên thành ghế sopha. Sau đó thuận thế ngửa người ra sau, nâng đầu gối lên, chỉ dùng tay và chân làm điểm tựa.”

Mục Đông nghe vậy, theo bản năng nâng đôi tay đang chống trên bụng Lục Nghiễn Chi lên, thử thăm dò đưa về sau. Coi như cậu cẩn thận, trước tiên chỉ đưa một cánh tay ra chống lên ghế sopha.

Ngay sau đó cậu liền phát giác ra cái bẫy của Lục Nghiễn Chi.

Ngay khi cậu dịch hai tay ra sau đỡ lấy người, thân thể cậu chỉ có thể ngửa ra, hai đầu gối cũng không thể không nâng lên, khiến cho hai chân mở thật lớn.

Ngoài ra, hậu huyệt đang phun nuốt tính khí của đối phương cũng trực tiếp bại lộ không còn sót chút gì trước mắt Lục Nghiễn Chi, để cho hắn thấy rõ cậu chủ động lắc eo như thế nào, động tác dùng hậu huyệt vuốt ve dương v*t hắn đầy hạ lưu phóng đãng.

“… A Nghiễn!”

Mục Đông không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, cắn môi không chịu phát ra một tiếng rên rỉ nào, chỉ rút tay về muốn trở lại tư thế lúc trước. Nhưng mà người đàn ông vẫn luôn nằm yên bất động nãy giờ lại đột nhiên cử động hạ thân, đột ngột cắm khí cụ vào nơi sâu xa trong huyệt đạo cậu. Mục Đông bị đâm một phát choáng váng, không tự chủ được ngửa ra sau tự động chống hai tay xuống.

“A… Lục Nghiễn Chi!” Lần này bị đâm quá sâu làm cho giọng nói của Mục Đông cũng run rẩy, tỏ vẻ hung ác gọi đầy đủ tên đối phương, nhưng khóe mắt ửng hồng cùng với đầu gối run cầm cập không ngừng lại khiến cậu thoạt nhìn có chút đáng thương.

Cậu cố gắng khép đầu gối lại, rồi lại phát hiện tư thế ấy không tài nào chịu được lực, huống hồ cũng không có cách nào che đi miệng huyệt bại lộ của cậu. Vì vậy Mục Đông chỉ có thể thỏa mãn ý định của đối phương, mở hai chân ra để bộ phận vừa yếu đuối vừa bí ẩn của mình hiển lộ trước mắt hắn.

Đầu tiên hô hấp Lục Nghiễn Chi hơi khựng lại chốc lát, sau đó càng ngày càng nóng bỏng dồn dập thêm. Hắn biết rõ đối phương đã có chút tức giận nên mới gọi đầy đủ họ tên mình, nhưng mà háo sắc lu mờ lý trí, hắn vẫn không nhịn được thúc người lên trên chậm rãi xoa nắn khu vực nhạy cảm giữa hai chân cậu.

“Ưm a…” Bắp đùi Mục Đông tê dại một trận, theo từng cái chạm của đối phương cũng dần dần đỏ ửng lên, còn khẽ run rẩy không ngừng.

“Báo nhỏ nghe lời, nhúc nhích đi, thật sự sẽ rất thoải mái.” Lúc này Lục Nghiễn Chi lại lên tiếng động viên đối phương, giống như cố ý mà thoáng động thân đâm lên hai lần, lúc đâm còn không hề điều chỉnh vị trí nên tính khí vẫn cứ cọ đến tuyến tiền liệt của Mục Đông.

Mục Đông hít một hơi, không tự chủ được co rút huyệt đạo, hút chặt lấy dương v*t đang chôn trong hậu huyệt, bộ dạng như không nỡ thả ra. Cậu cảm thấy bộ dạng mình như vậy thật quá mất mặt, nhưng căn bản là không khống chế được khát cầu của thân thể trước khoái cảm.

Cuối cùng cậu vẫn bị Lục Nghiễn Chi dụ dỗ, ổn định trọng tâm nhấc eo lên, thử để cho huyệt đạo nhả tính khí ra, sau đó mới đâm vào lần nữa. Tư thế này với cậu mà nói có chút vất vả, ban nãy lúc tự động eo đã hao phí không ít sức lực của cậu, bây giờ còn phải chống đỡ thân thể, nhúc nhích chẳng được mấy lần đã cảm thấy cánh tay hơi đau nhức.

Nhưng mà quả thực như đối phương nói, bây giờ cậu đổi trọng tâm lại, mỗi lần hậu huyệt phun ra nuốt vào khí cục đối phương tuyến tiền liệt của cậu để có thể bị kích thích hoặc nặng hoặc nhẹ. Điều này khiến cậu không tự chủ được tăng nhanh tốc độ eo, bị đâm đến chỗ sâu xa trong huyệt đạo thì không nhịn được ngửa đầu ra sau, cho nên không nhìn thấy ánh mắt trắng trợn của Lục Nghiễn Chi.

Lục Nghiễn Chi gần như không có cách nào dời tầm mắt khỏi miệng huyệt của cậu.

Hậu huyệt Mục Đông đã bị đâm đến mức ướt át đầy nước, ngoài miệng huyệt bị ma sát nhiều lần có chút sưng tấy, phủ kính một lớp chất lỏng. Vùng phụ cận vì bị thao lộng quá mức nhiều lần nên cũng nổi lên bọt nước li ti, rồi lại nhanh chóng bị chất lỏng chảy ra đánh tan, khiến cho nơi hạ thể đang giao hợp của hai người càng lúc càng ẩm ướt dính dấp, rối tinh rối mù.

Da thịt gần bên miệng huyệt cũng bị va chạm tới đỏ bừng một mảnh, mỗi lần Mục Đông động eo nuốt toàn bộ dương v*t hắn vào, bao tinh hoàn no đủ của cậu sẽ lắc lư theo, làm cho chất lỏng nơi tuyến tiền liệt bị ép ra vung vãi khắp nơi. Nhưng vì tính khí của Mục Đông quá mức hưng phấn đứng dậy cho nên trái lại không chuyển động là bao, cơ bản chỉ cứng ngắc kề sát vào bụng dưới, sau đó bị bắt nạt đến khóc lên theo từng đợt thao lộng không gián đoạn, dịch thể tràn ra như nước chảy.

“Ha ưmmm… Aaa! A Nghiễn, anh nhúc… nhúc nhích. Em không động nổi, aaa…”

Bây giờ rốt cuộc Mục Đông cũng bị tư thế này tiêu tốn hơn phân nửa thể lực, thở dốc ồ ồ, cánh tay chống đỡ thân thể cũng run rẩy theo, đã sắp hết chịu nổi. Cậu miễn cưỡng lắc eo rung động một đợt, cuối cùng thật sự không thể làm được gì, chỉ có thể duy trì tư thế ngậm cả khí cụ trong huyệt đạo, vừa há miệng thật lớn thở hổn hển vừa ra sức co rút hậu huyệt thúc giục đối phương.

Lục Nghiễn Chi bị khiêu khích rất dễ dàng. Trên thực tế cho dù Mục Đông không chịu thua thì hắn cũng đã sắp nhẫn nhịn đến cực hạn.

Hắn vươn người ngồi dậy, đưa tay túm lấy eo đối phương ra sức đâm vào hai lần, mỗi lần đều có thể chọc đến nơi sâu xa trong huyệt đạo đối phương, tàn nhẫn ma sát tuyến tiền liệt khiến Mục Đông phải kêu lên sợ hãi, rốt cuộc cánh tay cậu cũng trở nên mềm nhũn, ngửa ra sau ngã xuống ghế sopha.

Lục Nghiễn Chi thuận thế đảo khách thành chủ, ngồi thẳng dậy đưa tay đỡ lấy hai chân Mục Đông gập hết lên trên, gần như ấn vào ngực của chính cậu. Thân thể cậu bị hắn đẩy một phát như vậy liền lệch khỏi vị trí cũ mà trượt về trước chút xíu.

Cũng vì vậy mà khí cụ của Lục Nghiễn Chi lập tức nặng nề đâm cả cây vào, động tác của hắn có chút hung ác sau thời gian dài nhẫn nại, chẳng những không hề cho đối phương thời gian thích ứng mà ngược lại còn hết phát này tới phát khác, đâm đến mức người phía dưới cứ cọ cọ dần về trước, đầu gần như bị đẩy ra đến rìa sopha chới với giữa chừng.

“A, haaa –!” Mục Đông không thể diễn tả được là cảm thấy khổ sở hay là sảng khoái đến cực hạn, bị đàn ông thao làm rốt cuộc vẫn không giống như mình tự làm, cậu vĩnh viễn không thể chịu nổi động tác đâm vào như lưỡi dao tùy ý mạnh mẽ tiến tới không chút khắc chế, vừa nhanh lại vừa ra sức, mỗi một nhịp đều khiến cậu phải co ngón chân lại, run rẩy tới mức sắp không thốt ra nổi tiếng rên rỉ nào.

Thậm chí cậu còn cảm thấy, chỉ cần bị đè lại làm như vậy mười mấy lần thôi, vậy mà bao tinh hoàn của cậu đã vừa xót vừa căng, giống như sắp bắn rồi.

Mục Đông không hề tình nguyện thừa nhận rằng, thì ra khoái cảm mà Lục Nghiễn Chi mang đến cho cậu hoàn toàn không thể so sánh được với lúc cậu chủ động. Gần như chỉ trọng nháy mắt cậu đã luân hãm rồi, cho dù có bị đối phương hành hạ tới không ngừng run rẩy cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện.

“Aaa! A Nghiễn… Chậm, chậm một chút! Ưmm… Sắp bị anh, bị anh làm bắn… Ưmm!” Cậu thật sự cảm thấy mình sắp cao trào rồi, đầu óc bị tình dục ăn mòn nên mới hét to những lời không hề có chút liêm sỉ này.

“Yên tâm…” Trái lại Lục Nghiễn Chi thì bị lời của cậu câu dẫn đến ngày càng hưng phấn, sau mỗi lần đâm vào gần như đều rút toàn bộ dương v*t ra, tới quy đầu cũng lộ ra non nửa khỏi hậu huyệt, tùy ý để mặc cơ vòng đáng thương của Mục Đông liều mạng níu kéo, tưởng như bị cảm giác hư không hiếm có hành hạ tới khóc lên.

“Phía sau em ra sức hút lấy cái kia của tôi như vậy, sao có thể bắn được, hửm?”

Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa ra sức cắm vào lần nữa, phát ra tiếng vang “nhóp nhép nhóp nhép”, giống như là đang khuấy nước bên trong huyệt đạo cậu vậy.

Mục Đông cảm giác như mình sắp hỏng rồi, vừa cảm thấy lời nói hạ lưu của đối phương cực kỳ quá đáng, rồi lại vừa vì thế mà càng thêm hưng phấn. Thần trí cậu có hơi mơ hồ, ngay cả việc có phải mình bị đâm tới phát ra tiếng động không ngừng hay không cũng chẳng còn nhận thức rõ nữa.

Thậm chí đến lúc mình bắn ra cậu cũng không biết, chỉ là bị khoái cảm đột nhiên tăng vọt làm cho nghẹn ngào, eo bất lực cử động, đôi môi run rẩy nhưng tới một tiếng rên rỉ cũng chẳng phát ra nổi.

Một lần nữa Lục Nghiễn Chi lại làm báo nhỏ của hắn tới bắn ra, Mục Đông bắn đứt quãng, gần như mỗi lần bị hắn đâm một phát thì linh khẩu ướt đẫm sẽ bắn một đợt. Mà khi Lục Nghiễn Chi rút dương v*t ra bên ngoài cũng sẽ có một luồng tinh dịch mỏng manh tràn ra ngoài, giống như đang thúc giục hắn phải tiếp tục xâm phạm chàng trai đang run rẩy cao trào dưới thân.

Mà quả thực Lục Nghiễn Chi cũng làm y như vậy.

“Mục Đông, em bắn này.” Một bên hắn vừa kéo dài động tác cắm vào huyệt đạo người dưới thân, một bên vừa cúi xuống liếm đi những giọt nước mắt sinh lý nơi khóe mắt đối phương, “Chỉ mỗi lần bị tôi đâm mới bắn ra một chút, là không muốn tôi dừng lại cho nên mới tỏ vẻ như vậy để giữ tôi lại ư?”

Mục Đông nghe vậy liền mơ hồ một trận, quên mất cả xấu hổ. Một lúc lâu sau cậu mới dần dần tìm lại thần trí từ trong cao trào, rồi lại vẫn vì một cú thúc làm lắc lư cả người mà phản ứng trở nên chậm chạp.

“Em… Aa!… Em bắn?”

“Phải.” Lục Nghiễn Chi bị bộ dạng thất thần của người dưới thân câu dẫn đến mức căng cả bụng dưới, dần dần cũng có cảm giác bắn tinh. Hắn duỗi bàn tay sờ hạ thể đối phương một phát, sau đó đưa ngón tay dính tinh dịch lên cọ cọ vào môi cậu.

“Em nếm thử xem, đều là thứ em bắn ra.”

Môi Mục Đông bị cọ đến phát ngứa, vậy mà lại thật sự vô thức liếm một phát, nuốt hết dịch thể trăng trắng trên môi vào miệng. Chính cậu hoàn toàn chẳng có cảm giác gì với việc này, thế nhưng lại khiến trái tim Lục Nghiễn Chi nảy mạnh lên một cái.

“Muốn chết…” Lục Nghiễn Chi cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày mình bị Mục Đông bức điên, hắn ôm chặt eo người bên dưới, tăng nhanh tốc độ đâm chọc một trận, đâm đến mức hậu huyệt càng thêm mẫn cảm sau cao trào nóng lên như sắp bốc cháy.

Lúc này rốt cuộc Mục Đông cũng ý thức rõ ràng hiện trạng của chính mình, huyệt đạo bị đâm đến phát đau, rõ ràng cho thấy rằng nó không chịu nổi kích thích kịch liệt như vậy, đồng thời cũng kháng nghị cậu phải phản kháng lại sự thô bạo của người bên trên.

Thế nhưng tới sức để tung chân đá đối phương một phát cậu cũng chẳng có, chỉ có thể trừng đối phương bằng vành mắt đỏ bừng để khiến Lục Nghiễn Chi ít nhiều gì cũng giảm bớt lực đạo, trước khi cậu bị hắn thao lộng đến khóc lên thì hắn mới ôm lấy Mục Đông bắn vào bên trong cơ thể cậu.

Mục Đông cảm thấy mình quá mất mặt, rõ ràng đàn ông, vậy mà lại bị một người đàn ông khác làm cho chật vật đến mức này.

Nhất thời cậu liền quên mất lý do mình nuốt giận vào bụng mặc đối phương khi dễ đến nước này, trực tiếp cắn vào chỗ quen thuộc một phát.

Chỉ một phát này, lập tức cắn đứt dấu răng vừa mới kịp kết vảy của Lục Nghiễn Chi.

“Ưm!” Lục Nghiễn Chi đau đến mức run mạnh một cái, lần cắn thứ hai mang tới đau đớn kịch liệt hơn nhiều so với lần đầu, mặc dù lúc cao trào hắn đã phân bố không ít dopamine* nhưng cũng chẳng thể kháng cự lại cơn đau này.

* Dopamine: một loại hormone hạnh phúc, mang lại niềm vui và cảm giác hài long tức thời, khiến con người muốn có được nó nhiều hơn.

Hắn thậm chí còn có thể nhận biết một vệt máu đang chảy xuống thuận theo cổ hắn. dương v*t vừa mới bắn xong lập tức bị đau tới mềm nhũn, may nhờ hắn ôm đối phương khá chặt mới không trượt ra khỏi hậu huyệt Mục Đông.

Lục Nghiễn Chi thở dài, thấy người trong ngực chưa hề có ý nhả ra cũng không định thúc giục.

Cắn đi cắn đi, bây giờ xả giận rồi một lát tỉnh lại còn không phải cẩn thận cầu xin tha thứ ư.

Lục Nghiễn Chi không hề có chút lo lắng rằng mình đang đùa với lửa, sẽ thật sự ép Mục Đông đến mức trở mặt không quen biết. Dù sao thì cái chỗ không ngừng đau đớn trên cổ cũng đang nói với hắn rằng, vết thương vừa bị cắn nứt ra lúc này tuyệt đối không chỉ đơn giản là tróc da.

Nói không chừng sẽ dọa báo nhỏ của hắn tới phát khóc luôn đó.

Lục Nghiễn Chi im lặng nhịn đau, mua vui trong đau khổ mà thầm nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment