*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ mới một tháng thôi mà đã có người không nhịn được muốn làm chuyện ngu ngốc. Hắn nghĩ cũng đã đến lúc nên dạy dỗ bọn họ một chút.
—
Khu phòng bệnh cao cấp dành cho bệnh nhân nội trú nằm trên tầng cao nhất, hành lang được trang hoàng giống như ở khách sạn năm sao, thậm chí còn có một làn hương thơm mát, không ngửi thấy chút xíu mùi sát trùng nào.
Hiện tại tầng này chỉ có mình Lục Đàn Chi nằm, ngoại trừ một đội vệ sĩ canh chừng bên ngoài thì cả tầng trống trơn, đến cả tiếng bước chân cũng kéo theo một tràng tiếng vang rõ ràng.
Hôm nay là chủ nhật, mẹ Lục Nghiễn Chi vẫn ở bên cạnh giường bệnh như mọi khi. Cha hắn cũng ở đây, cho nên tuy rằng đến trước cửa rồi nhưng hắn vẫn ngăn vệ sĩ lại không cho báo vào trong.
Xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp hắn thấy được sắc mặt mệt mỏi của mẹ, còn cha hắn mang vẻ mặt cứng ngắc khô khan, giữ nguyên một tư thế không đổi ngồi trên ghế nhìn Lục Đàn Chi, thần sắc đó chẳng khác gì so với lúc ký một hợp đồng kinh doanh.
Lục Nghiễn Chi phiền lòng vô cùng. Tuần này hắn mới xử lý xong một tai mắt của chú ba cài vào công ty, vừa dò sâu tận gốc rồi mạnh mẽ đâm đối phương một nhát. Lúc trước hắn tiếp nhận Thần Hải Ent. luôn bày ra bộ dạng không chú ý, hiện giờ đột nhiên lại làm khó dễ, mặc dù cha hắn không nói nhưng hắn cũng biết đại khái rằng ông vừa lòng với mình.
Hắn dám khẳng định, nếu như giờ hắn đẩy cửa vào thì tám phần mười cha hắn sẽ nghiêm túc mà trịnh trọng phân tích với hắn được và mất của lần phản kích này, ngay trước mặt người anh trai đang hôn mê bất tỉnh luôn.
Loại dự đoán này quá tệ, Lục Nghiễn Chi đứng trước cửa hơn nửa ngày, cuối cùng mới quay người đi tới khu hút thuốc, ngậm điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa hút sâu một hơi.
Hắn nghiện thuốc lá không nặng, rút ra một điếu Marlboro đỏ vị nhạt như tờ giấy, chẳng qua là để thỏa mãn dục vọng phát tiết của hắn mà thôi. Hắn hơi nôn nóng cau mày, hút được khoảng nửa điếu thì di động trong túi quần reo lên.
Vốn tưởng là Phương Hàm có chuyện tìm mình, vừa móc di động ra liền thấy tên Hàn Thạch Kỳ.
Hắn có chút bất ngờ, lúc bắt máy tiện tay dập thuốc đi, sau đó lên tiếng chào hỏi đối phương một cách quen thuộc.
“Sao thế tiện nhân, cuối tuần đẹp trời thế này không diễn mấy trò chán ngấy với chồng ông đi, gọi tôi làm gì hả?”
“Chồng tôi đi công tác rồi, ông đây rảnh rỗi tới phát chán, thôi thì trêu chọc chú mày một chút xem chết chưa.”
“Biến.” Ngữ điệu Lục Nghiễn Chi nhàn nhạt, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên một chút.
Hàn Thạch Kỳ nói chuyện thô tục, khẩu khí cũng đàn ông vô cùng, thể nhưng chỉ những người thân cận mới biết được thật ra cử chỉ của y hơi nữ tính, có điều không õng ẹo tỏ vẻ, bởi vậy chẳng hề khiến người khác chán ghét.
Ngũ quan trên gương mặt y cũng rất thanh tú, trán thì cao vóc người lại đơn bạc gầy yếu, giọng nói còn nhỏ nhẹ, bộ dáng này tuy rất hợp với thói quen hành động có hơi nữ tính của y, nhưng đặt bên cạnh tính tình đàn ông thô lỗ thì có sự tương phản mãnh liệt.
Dù Lục Nghiễn Chi hiểu được đối phương nhưng ban đầu quả thật cũng nổi da gà một thời gian. Giờ thì quen rồi, ngược lại còn cảm thấy có chút tương phản đáng yêu.
“Nói chuyện chính đi.” Lục Nghiễn Chi vẫn không nhịn được khẽ cười một cái. Kỳ thật đối phương lớn hơn hắn gần một giáp, nhưng lúc ở chung với y hắn chẳng hề thấy áp lực chút nào.
Người khác đều nói tính cách Hàn Thạch Kỳ kỳ quái, thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại rất thích.
“Ừm, cũng không có chuyện gì.” Bên đầu kia Hàn Thạch Kỳ giả vờ căng thẳng trầm ngâm một chút rồi mới nhẹ nhàng nói, “Chỉ là cảm thấy thằng nhóc chú đưa tới thật bình tĩnh đó, lúc trước chú vứt cậu ta cho tôi còn tưởng rằng cuối cùng chú cũng động lòng mà đồng ý nghiêm túc chơi đùa lâu một chút, kết quả hơn một tuần rồi, một câu cũng chẳng thèm hỏi tôi. Sao vậy, đùa giỡn ông đây vui vẻ lắm sao? Con mèo con chó gì cũng quăng vào chỗ ông?”
Lục Nghiễn Chi hơi ngẩn ra, sau đó mới lập tức phản ứng lại.
Cả tuần nay hắn chỉ lo xử lý âm mưu của chú ba nhà mình, để khiến đối phương tổn thất tới tận gân cốt có lúc hắn còn bận rộn đến mức cả đêm không chợp mắt. Bởi vậy hắn nào có sức quan tâm tới bạn tình mà mình vừa ký hợp đồng. Sau khi giao Mục Đông cho Hàn Thạch Kỳ rồi đổi người đại diện cho cậu, hắn cũng không quan tâm tới đối phương nữa.
Thậm chí nhất thời hắn còn quên mất mình có người bạn tình này.
Cũng do Mục Đông quá yên lặng. Thường ngày những người bị hắn bao dưỡng lúc nào cũng thừa dịp ban đầu còn mới mẻ mà liều mạng dán lại bên cạnh hắn, chỉ hận không thể thể hiện sự tồn tại của mình suốt 24 giờ mỗi ngày. Cũng có kẻ cá biệt sẽ biến mất hai ba ngày, thế nhưng cuối cùng vẫn thường không kiềm được mà chủ động liên hệ với hắn.
Âm thầm như Mục Đông hình như cũng từng có… Nhưng mà Lục Nghiễn Chi đã không còn nhớ nổi nữa rồi.
“Ừm, ông nói Mục Đông à.” Hắn dùng khẩu khí bình thường đáp lại một câu, dường như cũng không phải không hề chú ý như biểu hiện bên ngoài, “Sao vậy, ông cảm thấy cậu ta có khả năng không?”
Hàn Thạch Kỳ nghe vậy cười lạnh một tiếng, sau đó dùng ngữ khí cay nghiệt mà gằn từng chữ, “Nát, bét, như, là, đống, rác.”
“Vậy sao.” Lục Nghiễn Chi nghe từ ngữ khó chịu của đối phương nhưng chẳng hề để ý, “Nếu kém cỏi như vậy sao ông còn giữ cậu ta lại cả tuần lễ mà chưa ném ra ngoài, hả?”
Thấy hắn chẳng hề bị lừa, lúc này Hàn Thạch Kỳ mới hừ một tiếng, khẩu khí mềm mại hơn, “Có điều còn chưa đến mức bùn nhão không trét được tường, cũng không thiếu sức học hỏi của người trẻ tuổi, nghiêm túc chịu khổ, nhìn qua có lẽ thật sự muốn luyện thành bản lĩnh.”
Lời này thốt ra từ miệng Hàn Thạch Kỳ đã coi như là đánh giá khá cao. Ít nhất Lục Nghiễn Chi nhận ra được đối phương rất thích sự khắc khổ cố gắng của Mục Đông, đồng thời cũng muốn tiếp tục huấn luyện cậu.
Hắn chẳng hề cảm thấy ngoài ý muốn về kết quả này, sở dĩ lúc trước hắn chịu cho Mục Đông cơ hội này là vì cảm nhận được đối phương không phải người kiêu căng. Bây giờ sự thật chứng minh hắn không nhìn nhầm người, điểm này khiến hắn thật vui vẻ.
Hắn hỏi thêm hai câu về tình trạng của Mục Đông rồi cúp điện thoại, vừa vặn nghe được tiếng bước chân trong hành lang, có lẽ là cha hắn rời đi.
Thế là hắn liền quyết tâm chờ thêm chút nữa, mãi đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì, Lục Nghiễn Chi mới sửa lại cổ áo một chút, ra khỏi khu vực hút thuốc đi về phía phòng bệnh của Lục Đàn Chi.
Cha hắn quả nhiên đã đi mất, trong phòng bệnh ngoại trừ Lục Đàn Chi nằm yên như đang ngủ say thì chỉ còn lại mẹ hắn.
“Mẹ.” Hắn nhẹ nhàng gọi đối phương một tiếng, đổi lấy một nụ cười yếu ớt của bà.
“Mẹ có mệt chưa? Bây giờ hơn một giờ rồi, để con ngồi trông anh cho, mẹ qua phòng sát bên ngủ một giấc đi?” Lục Nghiễn Chi nhìn vành mắt đen thui của mẹ mình mà hơi đau lòng, không nhịn được khuyên nhủ một câu lại nhạy cảm phát hiện ra biểu tình của bà cứng lại trong nháy mắt.
“Không, không được.” Mẹ của hắn nở nụ cười với hắn, nhưng bộ dạng kia lọt vào mắt Lục Nghiễn Chi chẳng hiểu sao lại khiến lòng hắn hơi chùng xuống.
“Mẹ sao vậy? Mẹ thoạt nhìn…”
“Mẹ không sao cả.” Bà cắt ngang lời hắn, vừa nói vừa không tự chủ được nghiêng người về phía trước, khoát tay mình lên bàn tay nằm ngoài chăn của Lục Đàn Chi.
Cảm giác quái dị trong lòng Lục Nghiễn Chi càng lúc càng sâu, cũng không khuyên nhủ nhiều lời nữa mà đi đến ngồi xuống cạnh giường bệnh, động tác tự nhiên xem xét ống truyền dịch của anh trai, chủ động thả chậm tốc độ truyền dịch.
“Ôi trời Nghiễn Chi!” Mẹ Lục nhìn thấy hành động của hắn liền lộ rõ vẻ hoang mang trên gương mặt.
Bàn tay Lục Nghiễn Chi hơi dừng lại, ngón tay đặt trên ống truyền dịch run rẩy một chút.
Hắn chậm rãi rút tay mình về, điều chỉnh lại tư thế ngồi có hơi không tập trung mà nghiêm túc ngồi thẳng lại. Hắn thậm chí còn thu hồi vẻ mặt thả lỏng của bản thân, khí tức quanh thân lập tức trở nên sắc bén.
Hắn và Lục phu nhân đều không nói gì, vẻ mặt bà có hơi lúng túng, dường như đang hối hận về tiếng kêu to theo bản năng vừa nãy. Một loại không khí vô cùng nặng nề dần dần lan ra trong phòng, trước tiên Lục Nghiễn Chi có chút hoảng hốt nhìn vào gương mặt đang dần gầy đi của Lục Đàn Chi, cuối cùng giống như hạ quyết tâm mà đưa mắt sang nhìn chằm chằm vào mặt mẹ mình.
Lục phu nhân bị ánh mắt chuyên chú của hắn làm mất tự nhiên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lục Nghiễn Chi cũng không chủ động mở miệng phá vỡ sự giằng co này, trái tim của hắn dần trở nên lạnh lẽo cứng rắn trong sự im lặng ấy, một luồng cảm xúc khiến người ta nôn nóng chậm rãi chìm xuống đáy lòng, dù vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhưng tâm thần lại không yên.
Ước chừng hơn mười phút sau cuối cùng Lục phu nhân ngồi đối diện bên kia giường cũng không chịu được loại đối đầu này nữa. Bà cắn môi lấy dũng khí ngẩng đầu lên, lúc đối diện với tầm mắt Lục Nghiễn Chi, gương mặt bà thậm chí còn có vẻ hùng hổ dọa người.