Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó Chơi

Chương 37

Đường Hướng Noãn nghẹn lời, sao anh có thể nói đổi một căn nhà nhẹ nhàng như đổi một bộ quần áo vậy!

Nam Diệc Sâm dường như đọc được suy nghĩ của người khác, nói: “Không phải cậu Tư tôi trong mắt người ngoài chính là như vậy sao?”

Nam Diệc Sâm đưa chìa khóa cho cô, dặn dò nói: “Cô tự mình đi xem xét đi, tôi có việc phải đi rồi.”

Đường Hướng Noãn còn chưa kịp nói câu nào, Nam Diệc Sâm đã nhảy lên xe phóng đi mất.

Đường Hướng Noãn giận nghiến răng nghiến lợi, cô không lái xe đến đây, hơn nữa ở nơi này muốn bắt xe cũng không bắt được, cô đến buổi quảng cáo kiểu gì?

Gọi Lưu Tịnh đến đón?

Cô sẽ giải thích với Lưu Tịnh tại sao bản thân lại bỗng nhiên xuất hiện trong biệt thự xa hoa này như thế nào?

Nam Diệc Sâm chết tiệt, làm việc chỉ làm giữa chừng thật đáng giận!

Sau một hồi nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng Đường Hướng Noãn đã tìm được hầm để xe của Nam Diệc Sâm. Nam Diệc Sâm giàu có như vậy, sao chỉ có mỗi một chiếc xe được.

Đi dạo trong hầm để xe của Nam Diệc Sâm giống như đang đi trong triển lãm xe hơi vậy, hơn nữa còn là triển lãm của những mẫu xe xa hoa bậc nhất.

Đường Hướng Noãn gọi điện cho Nam Diệc Sâm, đầu bên kia rất ồn ào, không biết là đang ở nơi nào.

“Cậu Tư, chìa khóa xe anh để đâu vậy? Tôi muốn mượn xe anh một chút để đến kịp buổi quảng cáo.”

Đường Hướng Noãn cố giữ cho giọng điệu mềm mỏng, bây giờ cô đang đi nhờ vả người ta, nếu thái độ không tốt, cái tên Nam Diệc Sâm kia chắc chắn sẽ làm khó cô.

“Câu Tư, nào, em rót rượu cho anh nhé~”

“Cậu Tư, đã có em ở bên cạnh mà anh còn mải nghe điện thoại hả? Em ghen đó.”

Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói mềm đến tận xương của một cô gái, khóe miệng Đường Hướng Noãn hung hăng giật giật.

Ban ngày ban mặt còn đi ăn chơi đàn đúm, anh hoang đường quá nhỉ!

Một lát sau mới nghe thấy giọng nói của Nam Diệc Sâm, giọng nói của anh có chút trầm thấp nhưng lại có một cảm giác dễ nghe kì lạ.

“Không có chìa khóa, vân tay của tôi đã là chìa khóa rồi.”

Đường Hướng Noãn ngạc nhiên, lẽ nào toàn bộ xe của anh đều được trang bị như vậy?

Chả trách vừa nãy cô không thấy chìa khóa xe hoặc những thiết bị khởi động nào khác. Đường Hướng Noãn hít một hơi thật sâu: “Thế giới của mấy người có tiền các anh thật khó hiểu!”

Dứt lời cô đành cúp điện thoại trong sự ai oán.

Tất cả chỗ xe này đều cần vân tay của anh, vậy có nghĩa là công sức cực khổ tìm kiếm của cô nãy giờ đều thành vô nghĩa.

Đường Hướng Noãn đi bộ 40 phút mới ra đến đường lớn, vừa kịp lúc Lưu Tịnh đến đón cô, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi không nói nên lời của cô, Lưu Tịnh cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“An Nhiên, em chạy đến chỗ này làm gì?” Nếu đi quá ra một chút sẽ là khu vực của những người giàu nổi danh tại thủ đô, An Nhiên lại xuất hiện ở nơi này, thật khiến cho chị ta ngạc nhiên.

“Em… Tập thể dục.” Đường Hướng Noãn chỉ có thể lấp liếm bằng cái lý do sứt mẻ như thế.

Cũng may là trên người cô đang mặc quần áo thể dục thật, vừa nãy cô cũng đã dặn dò Lưu Tịnh mang hộ quần áo đến cho cô.

Lưu Tịnh ngạc nhiên há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Nơi này cách nhà trọ của Đường Hướng Noãn ít nhất hai tiếng đi bộ…

Mặc dù sáng nay có chút việc xen ngang, thế nhưng tổng thể mà nói, Đường Hướng Noãn vẫn cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt vời: Không có những tin đồn ngập trời, không có những bê bối khó nghe, có thể thấy hiệu suất và năng lực làm việc của đoàn đội truyền thông của công ty Tạo Mộng có bao nhiêu chuyên nghiệp.

Lưu Tịnh đưa Đường Hướng Noãn về đến tầng dưới phòng trọ của cô thì đi mất, Đường Hướng Noãn định lên tầng lấy chìa khóa xe và mấy đồ đạc khác.

Vừa mới ra khỏi thang máy, không nghĩ tới lại đụng phải một người quen. Phương Thần dường như đứng đợi đã lâu, thấy cô trở về lập tức đi đến: “An Nhiên, em đã về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment