Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 12

Mặt Hữu Hòa nóng đến nỗi có thể thiêu ra hai cái lỗ, còn tên đầu sỏ ―― bàn tay Tiêu Trực kia, cuối cùng cũng dời đi.

Hữu Hòa trấn tĩnh, tiếng vang lọt vào tai nàng. Hiển nhiên là do đám người kia gây ra, Hữu Hòa nghe thấy tiếng bước chân vừa nhiều vừa hỗn loạn lại không nặng nề, hẳn là sợ rút dây động rừng, đáng tiếc nhiều người chạy tới đây như vậy, cỏ dại lại nhiều, làm sao có thể như người chết không phát ra tiếng động được, riêng âm thanh cỏ cây ma sát cũng đủ để người ta cảnh giác.

Hữu Hòa căng thẳng, trong lòng sợ hãi, đám người này nhanh như vậy đã đuổi kịp còn lục soát xung quanh rừng! Nghe kĩ động tĩnh kia, rõ ràng bọn họ khẳng định nàng và Tiêu Trực đang trốn ở đây, tình cảnh hiện nay chẳng khác gì bắt ba ba trong rọ. Chẳng qua rọ hơi lớn chút ba ba lại trốn kỹ,chiếu theo tình thế này, ba ba vào tay là việc sớm muộn. Còn nàng với Tiêu Trực, chính là hai con ba ba xui xẻo.

Lưng toát mồ hôi lạnh, Hữu Hòa nín thở không muốn phát ra động tĩnh nào, nhưng hô hấp càng thêm dồn dập, nàng quá khẩn trương rồi.

Là căng thẳng không phải sợ hãi, Hữu Hòa tự ngụy biện cho mình. Đáng tiếc, nam nhân bên cạnh nàng lại không nghĩ như vậy.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hữu Hòa không cho rằng với đêm đen như mực thế này Tiêu Trực có thể nhìn thấy tay phải nàng đang phát run, nhưng mà nàng cảm nhận được mu bàn tay đột nhiên nóng lên, thì ra Tiêu Trực đang nắm lấy tay nàng.

Nhiệt độ trên môi trở về bình thường. Hữu Hòa muốn giãy giụa, Tiêu Trực buông bàn tay trên mặt nàng ra đổi sang nắm tay nàng, đầu ngón tay thô kệch ở trong lồng bàn tay nàng viết nhanh mấy chữ: Đừng sợ, chờ ta.

Hữu Hòa chưa kịp hồi hồn bỗng cảm thấy cổ tay được buông lỏng, bóng đen trước mặt đột nhiên đứng dậy, động tác mạnh mẽ lao nhanh ra, Hữu Hòa còn không kịp ngẩng đầu Tiêu Trực đã xoay người lao đi, vạt áo kéo theo một trận gió, người biến mất chỉ để lại một trận gió làm cây cỏ xung quanh lay động. Hữu Hòa ngỡ ngàng giật mình kinh hãi, nghe thấy quanh mình xôn xao.

“… Ở đó!”

“Chạy rồi!”

“Đuổi theo ――”

Nào là tiếng hét, tiếng bước chân chạy vội, tiếng cây cỏ ma sát vào nhanh tạo thành một mớ hỗn loạn.

Hữu Hòa hết sức căng thẳng, cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt lấy vạt áo không chút động đậy.

Lát sau, tiếng hỗn loạn dần xa, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi. Giờ đây, nơi này quá mức yên tĩnh giống chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

Nếu không phải bên cạnh không có Tiêu Trực, Hữu Hòa có thể sẽ hoài nghi đó chỉ là ảo giác của nàng.

Nàng mơ hồ cảm giác được đùi phải đau đớn, nắm váy áo chậm rãi đứng lên, cảnh giác nhìn xung quanh. Đập vào mắt nàng đều là bóng cây, cao có thấp có, to có nhỏ có, cái thì đứng im, cái thì theo gió lay động, muôn hình vạn trạng. Đáng tiếc, lúc này nhìn lên chẳng khác gì đám quái vật, cộng thêm các loại tư thế quỷ dị càng đáng sợ.

Tầm mắt Hữu Hòa đảo một vòng, thật lâu sau nàng nuốt một ngụm nước bọt mới phát hiện miệng lưỡi mình trở nên khô khốc.

Nàng quá căng thẳng. Không, không chỉ là căng thẳng, còn có sợ hãi, Hữu Hòa thừa nhận.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Trực ném nàng xuống rồi đi mất, hắn dụ bọn người kia đi, để lại một mình nàng trong rừng cây đáng sợ.

Hắn dụ đám người xấu đi, Hữu Hòa hiểu.

Thế nhưng một mình ở chỗ này, thật sự…

Thật sự cần có dũng khí.

Kiếp trước, nàng ở trong phòng bệnh, kiếp này nàng lớn lên ở thâm cung. Cho dù là chuyện lớn gì cũng đã trải qua nhưng hoàn cảnh hiện nay vượt quá sức tưởng tượng của nàng rồi, nàng chưa bao giờ nghĩ cảm giác nửa đêm một mình một người đêm ở nơi hoang vu vắng vẻ sẽ cảm thấy như thế nào.

Đến nay, cuối cùng cũng được cảm nhận.

Hữu Hòa ngồi trên cỏ, mắt nhìn hai chân, không để hai tay nhàn rỗi nên nàng không ngừng nắm cỏ đại hai bên chân, miệng lẩm bẩm: “Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương*, tiểu thì bất thức nguyệt, hô tác bạch ngọc hàn, hựu nghi dao thai kính, phi tại bạch vân đoan**…

*Đầu giường ánh trăng rọi,

Mặt đất như phủ sương.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương.

(Tĩnh dạ tứ - Lý Bạch) – Nguồn: Thơ Đường(tập II), NXB Văn học, 1987.

**Về vầng trăng nhi đồng không biết

Cho là mâm ngọc bích trắng trong

Hoặc là gương sáng trong cung

Dao Đài bay thẳng vào vùng mây xanh

(Cố lăng nguyệt hành – Lý Bạch) – Bản dịch của Nguyễn Minh.

Hữu Hòa đọc không ngừng nghỉ, mang từng câu từng câu của ba bài thơ đã đọc vô số lần ở kiếp trước trong《 Lý Bạch thi tập 》 ra đọc, đọc được hai mươi mấy câu đầu, cổ họng đã thêm khô khốc nhưng Tiêu Trực vẫn chưa trở lại.

Hữu Hòa nuốt nước bọt, không nhìn chân mình nữa, nàng đổi qua nhìn trời, tiếp tục đọc: “Bồ đào tửu, kim phả la, Ngô cơ thập ngũ tế mã đà. Thanh đại hoạ mi hồng cẩm ngoa***…” Lại đọc hai mươi đầu, đọc đến 《 Hiệp khách hành 》: “Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.****…”

***Rượu nho uống với chén vàng

Gái Ngô ngựa nhỏ tuổi chừng mười lăm

Mày xanh giày ủng gấm hồng

Giọng tuy chưa chuẩn thanh âm nhẹ nhàng.

(Đối tửu – Lý Bạch) – Bản dịch của Phanlang.

****Khách Triệu mũ giải thô

Gươm Ngô màu tuyết sáng

Yên bạc ngựa trắng ngời

Như sao băng lấp loáng

Mười bước giết một người

Ngàn dặm đâu rong ruổi

Việc xong giũ áo lui

Giấu mình không tên tuổi.

(Hiệp khách hành – Lý Bạch) – Bản dịch của Trương Việt Linh.

Mặt Hữu Hòa bỗng nhiên cứng lại, hai tay đang nắm cỏ cũng dừng lại, liên tục lẩm bẩm: “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh…”

“Thập bộ sát nhất nhân …”

“Sự liễu phất y khứ…”

Hữu Hòa không đọc nổi nữa, trong đầu cứ bay tới bay lui bay một suy nghĩ: Có lẽ nào Tiêu Trực đã, đã…

“Không đâu, hắn chính là tướng quân Đại Thịnh Tiêu Trực!” Hữu Hòa lấy lại bình tĩnh.

“Nhưng đối phương người đông thế mạnh…” Trong nháy mắt tâm nàng lại loạn.

Đúng rồi, Tiêu Trực có nói bọn người kia có kế hoạch trước, người cũng đông… Cho nên hắn mới không động thủ ngay từ đầu, áp dụng sách lược chạy là thượng sách, vì hắn biết hắn đang ở thế yếu?!

Đột nhiên Hữu Hòa đứng lên, không dám tiếp tục nghĩ đến Tiêu Trực. Hữu Hòa không thể cứ ngồi chờ ở đây, nàng nên đi tìm viện binh!

Thế nhưng, khu rừng này……

Hữu Hòa xoay người nhìn xung quanh, phát hiện vấn đề lớn ―― nàng phải đi hướng nào bây giờ?

Vừa rồi bị Tiêu Trực ôm, từ đầu đến cuối đầu óc nàng rối loạn không yên, căn bản không chú ý đường đi, với chút ký ức vụn vặt thì nàng xong đời rồi.

Hữu Hòa đang buồn rầu, bỗng nhiên nảy ra một ý. Có rồi!

Nhờ kiếp trước đọc nhiều sách, bách khoa toàn thư không chỉ đọc một lần, Hữu Hòa tìm tòi trong đầu một lúc, chẳng mấy chốc đã có manh mối. Nàng từng đọc qua một cuốn sách về địa lý, trong đó có nói về cách phân biệt phương hướng: Muốn phân biệt phương hướng có rất nhiều cách, khi không thể dựa vào các ngôi sao để phân biệt có thể dựa cây cối ―― lấy một thân cây sống đơn lẻ tại một bãi đất trống làm mốc, nửa cây hướng về phía nam thì lá cây rậm rạp tươi tốt hơn, nửa cây hướng bắc thì lá cây thưa thớt, cỏ ở gốc cây hướng nam càng lớn càng tươi tốt.

Tuy trong rừng tốt tăm nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng cây và cỏ dại, Hữu Hòa chọn vài cây to lớn để quan sát, rất nhanh nàng đã xác định được phương hướng. Mặc kệ nam bắc, nàng chỉ cần đi thẳng về phía một hướng bất kỳ cũng có thể ra khỏi cánh rừng, ra khỏi rừng rồi mới tìm được đường quay về. Lúc này, Hữu Hòa quên mất cảm giác sợ hãi.

Một bên Hữu Hòa cố chạy thật nhanh về phía trước, một bên lo lắng cho Tiêu Trực, thầm mong hắn không có chuyện gì, ít nhất cũng chờ được đến lúc nàng gọi cứu viện tới, bằng không trụ cột của Đại Thịnh cứ như vậy mà mất đi. Thứ nhất, nàng không biết làm sao ăn nói với hoàng huynh. Thứ hai, lương tâm áy náy nàng phải đối mặt như thế nào đây, suy cho cùng, từ đầu đến cuối Tiêu Trực luôn bảo vệ nàng, một mình hắn dụ địch rời đi cũng là vì lo cho an toàn của nàng. Nếu không có nàng vướng chân vướng tay, Tiêu Trực muốn chạy hẳn không khó.

Tiêu Trực là người tốt, không nên chết sớm như vậy. Hữu Hòa nghĩ.

Hữu Hòa công chúa không chỉ đánh giá cao bản thân, mà còn đánh giá thấp “ Võ kiệt” Đại Thịnh.

***

Tiêu Trực quay về chỗ cũ, trông thấy bụi cây vừa nãy ẩn nấp trống không, không có bóng người.

Không thấy Hữu Hòa đâu.

Bóng cây đổ xuống, thân ảnh cao lớn oai hùng rõ ràng đang run lên. Thoáng cái, hắn cúi xuống, nửa quỳ trên đất, mò mẫm mặt đất xong lại tìm kiếm trong bụi cỏ, hắn mượn ánh trắng hết xem lại ngửi.

Không có vết máu, không có mùi máu tươi. Không có gì cả.

Nàng cũng không thấy.

Đứng bất động một hồi, dáng người cao lớn kia cuối cùng cũng di chuyển, hắn xoay người điên cuồng chạy vào sâu trong rừng.

Mà lúc này, đại kế “Tìm viện binh, cứu Tiêu Trực” của Hữu Hòa công chúa đang vật lộn ở trong một cái hố bẫy thú.

Lần thứ n Hữu Hòa trượt từ trên vách hố xuống, nàng chán nản đấm mặt đất một cái tức giận hét: “A ――――”

Hét xong, cảm thấy thoải mái hơn chút, nên nàng tiếp tục hăng hái leo lên trên. Đáng tiếc, leo được chừng một thước, cơ thể gầy yếu lần nữa ngã xuống đáy hố, chân trái vô cùng đau đớn ―― lúc ngã xuống hố, ngã trúng chân trái, không biết chân đã gãy chưa, cho dù chỉ có thể bò đi nàng cũng phải bò lên.

Hữu Hòa sụp đổ.

Hai đời làm người, nàng chưa tùng rơi vào hoàn cảnh này! Là tên thợ săn nào mắt bị mù đi đào hố hại người, còn đặc biệt hố* nàng?!

*Hãm hại.

Hữu Hòa xiêu vẹo đứng lên, vô lực leo lên vách hố, ngẩng đầu nhìn bên ngoài. Kiểu tầm nhìn này, chính xác là miêu tả “Ếch ngồi đáy giếng”. Rõ ràng ở trước mắt thế nhưng nàng lại không cách nào leo lên được, chưa bao giờ nàng thất bại như vậy!

“Tiêu Trực…” Công chúa tôn quý nhất ở Đại Thịnh triều, Hữu Hòa công chúa mặt mày đầy đất, trong lòng tuyệt vọng, dựa lưng vào vách hố cúi đầu lẩm bẩm “Ngươi tự cầu phúc đi…”

Lòng Hữu Hòa rối ren, không sao miêu tả được tâm tình lúc này. Hôm nay rõ ràng là ngày nàng về thăm nhà mẹ đẻ, buổi sáng nàng còn cùng Tiêu Trực ngồi xe ngựa tiến cung đi gặp hoàng huynh nàng, lúc đó nàng hết sức mong chờ. Ai ngờ, buổi tối nàng rơi xuống hố, còn Tiêu Trực sống chết không rõ.

Hữu Hòa không sợ chết, cũng không muốn chết oan uổng như này. Cách mười chín tuổi còn có ba năm, sao có thể chết như vậy chứ…

Càng nghĩ càng giận, Hữu Hòa không nhịn được dùng sức đá vách hố một cái, không ngờ nàng đá sai chân rồi, chân chưa kịp chạm vách hố, nàng đã đau đến rùng mình, liên tục kêu thảm.

Hữu Hòa đau đến phát khóc ―― cái chân này gãy thật rồi.

Giờ chỉ còn cách ngồi chờ chết thôi hả? Hay là, chờ ngày mai tên thợ săn hồ đồ kia đến xem bắt được thú chưa rồi nhờ tên hồ đồ đó cứu nàng lên? Cái này có chút hy vọng nè, nhưng mà… Còn Tiêu Trực phải làm sao đây?

Hữu Hòa buồn bực không thôi, cảm thấy mình quá vô dụng, nàng phát bực, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Tiêu Trực, thực xin lỗi ――”

Hét xong, nàng mới giật mình, vội che miệng lại. Không biết đám người xấu đó đi hết chưa, nếu bọn họ tìm thấy nàng, nàng không phải chịu chết à? Sau lại nghĩ, nếu Tiêu Trực chết rồi, nàng cũng không còn mặt mũi trở về, ôi…

“Công chúa!”

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe được tiếng gọi, Hữu Hòa lập tức bừng tỉnh, nàng tưởng gặp ảo giác, ngờ đâu vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một cái bóng đen trên miệng hố.

Nàng còn chưa kịp sợ, thân ảnh quen thuộc mang theo giọng nói trầm thấp rơi xuống trước mặt nàng, nôn nóng gọi: “Công chúa!”

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Nàng gọi tiếp ba cái “Ngươi”, nhưng không có “Ngươi” ở bên dưới đến.

Trong động quá tối, chỉ có ít ánh trăng trên đỉnh đầu, Tiêu Trực nhìn Hữu Hòa tóc tai rối bời, khuôn mặt nhỏ chỗ sạch chỗ bẩn, trông như bùn đất, cặp mắt long lanh mở to rất giống nữ quỷ.

“Lên trên trước đã!” Tiêu Trực không nhiều lời, duỗi tay bế Hữu Hòa lên, phi thân nhảy ra khỏi hố.
Bình Luận (0)
Comment