Trời tối, không khí mát lạnh đã không còn khiến người ta buồn bực.
“Thịnh Yên, hôm nay nhà cô làm tiệc trưởng thành tròn 18 tuổi cho cô này, không biết có chuyện gì xảy ra hay không–”
Thịnh Yên lắc nhẹ ly rượu, khẽ cụng ly cô bạn, mỉm cười đáp:
“Haha, chắc sẽ ổn nếu không có tên họ Ninh kia tới.”
“Ninh Viễn à? Hắn ta phiền chết đi được, hôm trước hắn tiếp cận tôi, cũng may là tôi chạy kịp.”
“Cái tên thô lỗ ấy, chẳng hiểu sao nhà họ Ninh lại sinh ra được cái tên như hắn.” Thịnh Yên cố kìm nén sự khinh thường, ánh mắt cô ta khi nhắc đến hắn ta cũng chán ghét tới cực độ.
“Hẳn hắn là “gen trội” rồi.”
“Ý là sao?” Một người khác hỏi.
Thịnh Yên ngay lập tức giải đáp: “Ninh Thành trước khi có quyền lực lớn như bây giờ thì hắn cũng là kẻ không ra gì như vậy thôi.
Vậy mà ai ngờ tiểu thư nhà họ Dụ ngày trước lại cứu hắn ta.
Chỉ tiếc không lâu sau đó nhà họ Dụ bị cháy chết cả rồi…”
“Này… các cô có nghe tôi nói không vậy?” Thịnh Yên gọi mấy người bạn của mình, nhưng lại chẳng có ai nghe.
“Thịnh Yên, bỏ tay tớ ra và nhìn đi, gen lặn nhà họ Ninh xuất hiện kìa.”
Thịnh Yên quay về phía sau, giật mình khi thấy Ninh Thương Thần đang ở đằng sau lưng mình.
“Cảm phiền?” Anh nói.
Thịnh Yên đang ngây ngốc nhìn anh, bỗng giật mình nghe anh nói rồi e thẹn đứng tránh qua một bên.
Anh lướt qua phong thái cuốn hút khiến tất cả chị em trong hội trường không thể rời mắt.
Âu phục đen, giày da đen, mái tóc đen được vuốt ngược tuấn soái đã tạo ra một cực phẩm nam nhân mà ai cũng muốn sánh cùng.
“Anh ta đẹp trai quá! Đẹp hơn Ninh Viễn gấp trăm lần!”
“Nói bừa, sao lại so Ninh Thương Thần với cái tên đầu đường xó chợ kia chứ, hắn ta là không đáng nhắc tới!”
“Đầu đường xó chợ?” Ninh Thương Thần nghe thấy loáng thoáng vài chữ có quay đầu liếc nhìn.
Có lẽ lâu rồi anh không nghe có người nhìn anh nói như vậy nên có chút bất ngờ.
“Anh ta đang nhìn tôi kìa! Thịnh Yên!” Cô gái quắn quéo trước ánh nhìn của anh.
Thịnh Yên không nói, trực tiếp đi đến chỗ anh chào hỏi.
“Chào anh.” Thịnh Yên chìa tay ra, “Tôi là Thịnh Yên, chúng ta có thể làm quen không?”
Giữ phép lịch sự với chủ tiệc, Ninh Thương Thần miễn cưỡng bắt lấy tay cô, vui vẻ đáp:
“Rất vui được làm quen với cô, cô Thịnh.”
“Hôm nay là tiệc trưởng thành của tôi đấy!”
“Ừ, tôi biết.” Anh mỉm cười công nghiệp.
“...” Thịnh Yên có chút sượng, sau đó lại nói tiếp: “Vậy anh tới đây một mình sao? Nếu như thế chút nữa tôi có thể làm bạn nhảy của anh chứ?”
Nghe lời này, mấy người bạn của cô và những người khác chậm chân đều cảm thấy rất ghen tị.
Bọn họ cũng có ý định này, chỉ không ngờ Thịnh Yên lại nhắm anh sớm như thế.
“Anh nhìn xem, hôm nay đầm dạ hội của tôi cũng là màu đen, chúng ta rất hợp nhau đấy!”
Thịnh Yên tròn mười tám, lớn lên cũng rất xinh đẹp, bữa tiệc này được tổ chức cô ấy cũng chuẩn bị không ít, bộ đầm xòe kiểu công chúa nửa kín nửa hở với phần
“Ừ nhỉ…”
“Thế nên—”
“Nhưng tôi chưa đủ đen sao?”
Bị từ chối, Thịnh Yên xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Thế này là nói ý cô không xứng với anh sao?
Mọi người nhìn cô cười thầm, cười cô bị anh chê bai.
Sự việc như thế lại làm cả Ninh Thương Thần và Thịnh Yên khó xử.
Anh mỉm cười an ủi:
“Nhưng tôi cũng không phải đến đây một mình, bạn của tôi… sắp đến rồi.”
“Cô ấy là ai? Tôi có thể biết cô ấy chứ?”
“Chắc cô không biết, là thư kí của tôi - Yên Chi.”
“Nếu cô ấy không đến thì sao?”
“Chắc là không…” Vừa nói vậy, Ninh Thương Thần liền sửa lại.
“Vậy nếu cô ấy không đến thì tôi mời tiểu thư xinh đẹp đây làm bạn nhảy được chứ?”
Mặt mũi của Thịnh Yên may mắn coi như được anh giữ lại.
“Được, vậy tôi đi trước nhé.”
Thịnh Yên nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, mặc dù đây là bữa tiệc của cô.
Ninh Thương Thần vì không muốn ở lại nơi ầm ĩ này, nên chạy ra ban công hóng gió với ly rượu vơi mãi chẳng cạn.
Ánh mắt anh nhìn xa xăm, bỗng tự nhiên thái độ thay đổi hẳn.
“Nhảy gì chứ, nghe thật lố bịch.”
Đã từ rất lâu, anh đã không còn nhảy với bất kì người con gái nào khác nữa, bữa tiệc lần này miễn cưỡng lắm anh mới xuất hiện, nếu không cũng sẽ như mọi lần, anh lựa chọn ngồi trong thư phòng và thẫn thờ ngây ngốc.
Anh sẽ nhìn những bức ảnh kia và lại cười thất vọng.
Giá như không có mấy chuyện đã xảy ra thì hẳn anh đã không phải chịu giày vò thế này.
Chưa bao giờ anh lại cảm thấy… lạc lõng như lúc này.
“Nhất định sau này em sẽ mặc bộ lễ phục xinh đẹp nhất! Em sẽ cho hai anh thấy ngoài bộ dạng xấu xí này em có thể đẹp như nào.”
Nghĩ lại, Ninh Thương Thần bỗng nhiên lại bi thương lạ lùng…
“Kình Linh… giá như em còn sống thì em đã mặc được bộ lễ phục anh làm cho em, chỉ vì lời em nói khi đó với anh, anh đã không tiếc gì giữ lại một lời đó, làm ra bộ lễ phục đẹp nhất để bây giờ phải tiếc nuối thế này.
Kình Linh, em nợ anh một điệu nhảy, anh thậm chí còn chưa được nhảy với người con gái anh yêu nhất đời này.”
Có những điều thật muốn nói ra, nhưng cuối cùng chẳng có sức lực nào để thốt ra thành lời.
Ninh Thương Thần rất nhu nhược, Kình Linh khi trước là điểm tựa của anh, giờ Kình Linh không còn nữa, anh liền mất thăng bằng.
Anh bị Ninh Thành đem về bắt đứng vững khi sức lực không cho phép, có lẽ chẳng bao lâu nữa anh sẽ ngã gục hoàn toàn.
“Nếu như em còn sống thì thật tốt…”
Ninh Thương Thần im lặng cười trừ, đời này không có nếu như, anh hiểu điều đó.
Nên bây giờ anh cần phải trở lại bữa tiệc thay vì đứng ở đây điên khùng nghĩ về những chuyện đã qua.
Anh sẽ chết mất!
Ninh Thương Thần trở vào trong, khi này người đến đã đông hơn rất nhiều, Ninh Thừa Sênh và cả Ninh Viễn cũng đã có mặt.
Bọn họ thấy anh đã đến từ sớm, vội kéo tới chỗ anh nói chuyện.
“Tươi tỉnh lên nào, chú làm như nhà có tang sự thế.” Ninh Từ Siêu cười cười nói.
Ninh Viễn vẫn còn để tâm chuyện hôm trước, cọc cằn nói: “Mặt không khác gì chó nhà có tang.”
Anh em nhà họ Ninh gần như đã tề tựu đông đủ, Ninh Thương Thần không thèm chú ý tới Ninh Viễn, quay sang Ninh Từ Siêu hỏi:
“Thừa Sênh đâu? Không phải nó không đến đấy chứ?”
“Chưa tới, nhưng cũng gần rồi.”
“Nhưng có chuyện này vui lắm, khi nãy anh với “anh cả” vào đây, bên ngoài náo nhiệt lắm.
Chuyện này có liên quan đến chú nữa đấy.”
“?” Ninh Thương Thần không chịu được lời mập mờ, “Chuyện gì?”
“Con nhỏ Yên Chi khi nãy quậy bên ngoài, bảo vệ không cho nó vào nên nó chửi đổng cả lên.
Nó theo mày còn gì Ninh Thương Thần? Không liên quan đến mày thì ai?” Ninh Viễn mắng.
Anh liếc nhìn Thịnh Yên trong góc, thấy cô ta vẫy tay mỉm cười còn chìa tay ra như nhận lời mời khiêu vũ, anh cũng biết chuyện gì xảy ra.
“À.”
“Lần đầu mày đi tiệc mà làm mọi chuyện rối tung hết cả lên, sao mày không như mọi lần chôn xác ở nhà đi?” Ninh Viễn vẫn còn cay cú vì sự có mặt của Ninh Thương Thần.
Có vẻ như hắn nghĩ anh đã chiếm hết spotlight của hắn thì phải.
“Anh đến đây để trát trấu lên mặt cả nhà mà vẫn đến nhỉ?”
“Mày!”
“Thôi thôi, anh em dĩ hòa vi quý với nhau đi.
Ninh Thừa Sênh cũng nói sắp đến rồi, kiên nhẫn đợi nó tới đi.”
“Mắc gì tao phải đợi nó? Kệ chúng mày, anh đi chơi đây.”
Ninh Thương Thần lắc đầu chẳng nói được gì.
Nói thế thì chịu rồi chứ biết sao giờ?.