Ninh Thương Thần đứng ngoài của cả một đêm canh trừng, cũng may lúc anh ngủ quên Kình Hân cũng không cạy cửa trốn ra được.
“Kình Hân sao rồi? Cô bé đó hôm qua… có vẻ như cũng sốc lắm.”
Ninh Từ Siêu từ bệnh viện trở về, tiện thể hỏi tình hình.
“Có đập đồ xả giận, sau đó cũng im lặng rồi.”
Anh thều thào, đầu còn có chút nhức.
Tối qua anh uống không ít rượu, nhất thời bây giờ cũng chưa tỉnh táo được.
Bỗng thấy biểu hiện Ninh Thương Thần có chút lạ, Ninh Từ Siêu lo lắng sờ vào trán anh, hơi nóng ran chạm phải tay lạnh, quả nhiên Ninh Thương Thần lại sốt rồi.
“Cậu sốt rồi.”
Ngủ một đêm ngoài cửa, bị bệnh cũng không có gì lạ.
Ninh Thương Thần hất tay anh ra, chỉ nói:
“Không sao, nói chuyện khác đi, tên khốn kia chết chưa?”
“Ở đây không tiện, chúng ta về nhà cậu nói chuyện.”
Nói xong, bọn họ nhất trí như vậy.
Nhưng vấn đề quan trọng là cô nhóc rắc rối cần giải quyết vẫn nằm trong kia, lỡ mà vừa mở cửa ra để cô xổng ra ngoài, tìm Ninh Viễn cào chết hắn thì… lớn chuyện mất.
“Hay là tôi đi trước, cô nhóc kia cũng ghê gớm lắm… Cậu biết đấy, hôm qua tôi đã cứu kẻ mà cô nhóc đó muốn giết.
Cho nên…”
Sự kiện hôm qua để lại trong lòng mỗi người một loại cảm xúc khó tả, ít nhiều người chứng kiến cảnh đó đều có suy nghĩ riêng.
Tựa như những kẻ bị Ninh Thành bức hại sẽ cực kì hả hê, lại có những người cảm thấy quá qua loa, muốn Ninh Viễn mất nhiều hơn một bộ phận.
Chưa kể Ninh Thương Thần và Kình Hân, khi mà hai người này thật sự muốn gi3t chết Ninh Viễn nếu không có sự ngăn cản.
“Anh đi đi.”
Ninh Từ Siêu biết anh là người đáng tin, nên cũng không suy nghĩ nhiều mà đi ngay.
Có một Ninh Thương Thần tỉnh táo thì sẽ không phải lo ngại điều gì cả.
Ninh Thương Thần đứng ngây ra một lúc, biết bản thân không nên để mất nhiều thời gian, cuối cùng mới chịu mở cửa bước vào.
Không ngoài dự tính, bên trong đồ đạc đều lộn xộn hết cả lên, mấy cái bình dạnh thủy tinh đều bị đập cho vỡ nát rải rác khắp phòng.
Mấy cái đèn lay lắt không yên phận ở vị trí của nó, tưởng chừng như sắp rơi lại chỉ rơi một nửa.
Gối mền bung xõa, nằm như rác không ai màng tới.
Khung cảnh trước mắt này là kết quả của Kình Hân, cũng chính là sự bất mãn của cô.
Phải phẫn uất thế nào cô mới điên cuồng đập phá thị uy như thế.
Đều chỉ vì Kình Linh.
Trọng lượng của Kình Linh trong lòng Kình Hân chưa bao giờ được coi là nhẹ.
Kể cả là nặng cũng sẽ là nặng nhất.
Ninh Thương Thần im lặng, anh hoàn toàn không có ý gì trách Kình Hân.
Nếu là anh trong hoàn cảnh đó cũng sẽ nhất định làm như vậy.
Ở ngoài bị phá hủy như thế, vậy mà người gây ra chuyện này lại không có ở đây.
Trong phòng tắm có tiếng nước, anh liền đoán Kình Hân đang ở trong đó.
Bước chân lại gần, anh mở cửa ra thì Kình Hân cũng ngã vào chân anh.
Nước nằm một nơi, người nằm một nơi… thứ liên kết duy nhất là vũng máu dưới sàn đang chảy xuống.
Kình Hân bất tỉnh thiếu sinh khí nằm dưới chân anh, cô không giống đang ngủ mà trái lại trông rất đau đớn.
Hai hàng lông mày của cô đều nheo lại cả rồi.
“Kình Hân!” Ninh Thương Thần đỡ cô dậy, lay nhẹ nhưng không có phản ứng gì.
Thấy máu vẫn đang chảy, Ninh Thương Thần hoảng loạn luống cuống, cuối cùng máu cũng dây cả vào tay anh.
Anh lo lắng sợ chuyện gì xấu xảy ra, liền bế cô dậy chạy một mạch tới bệnh viện.
Dù không rõ cô bị thương chỗ nào mà đổ máu, nhưng anh không dám coi nhẹ, đem người đến bệnh viện hô hoán loạn xạ, cuối cùng một chị bác sĩ được gọi đến để kiểm tra.
Ninh Thương Thần ở bên ngoài cũng chẳng yên, đi đi lại lại còn bày ra khuôn mặt lo lắng day dứt.
Anh đang hối hận vì bản thân đã nhốt cô lại một mình trong phòng với trạng thái tinh thần như thế.
Đợi đến khi bác sĩ trở ra, Ninh Thương Thần đã đứng ngay trước mặt gặn hỏi:
“Cô ấy sao rồi? Cứu được không?”
“Chết rồi, ngày này thì các cô đều chết rồi.”
Ninh Thương Thần suýt chút không đứng vững, anh không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ như vậy.
“Trông cậu thế này thì chắc cô ấy là bạn gái của anh đúng không? Tình đầu? Hay là anh chưa tiếp xúc với phụ nữ bao giờ?”
“Cô nói gì tôi không hiểu.”
Thấy Ninh Thương Thần còn khá trẻ, cô bác sĩ lại giở giọng người lớn:
“Thiếu niên à, cậu thật là không biết gì cả.
Ngày này con gái người ta kị lạnh, vậy mà cậu còn để con gái người ta ướt sũng như vậy cả đêm.
Không chết mới lạ.”
“Thật sự không thể cứu sao?” Ninh Thương Thần thật sự vẫn chưa hiểu vấn đề.
Cô bác sĩ lắc đầu, “Cậu thiếu kinh nghiệm quá, về nhà học thêm vài khóa đi.
Chỉ là chu kì kinh nguyệt của phụ nữ thôi, cậu la hét người ta chết làm cái gì?”
“Chu… chu kì kinh nguyệt?”
“...” “Cậu không biết thật à?”
Ninh Thương Thần lắc đầu.
“Cậu chưa từng chạm vào phụ nữ ư? Không đúng, tôi phải hỏi là, cậu không được mẹ cậu giải đáp cho biết chuyện này à?”
“Mẹ tôi chết năm tôi ba tuổi.”
Anh bao năm nay không tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào ngoài Kình Linh.
Khi trước anh cũng nghe qua ba chữ này, nhưng thật sự cũng chẳng rõ nó là gì.
Ai biết, Kình Linh khi đó cũng không quá gần gũi anh, mọi thứ lặt vặt đó đều do Diệp Dĩnh Dư quản hết.
Không đến lượt anh làm.
Sau đó rơi vào tay Ninh Thành, càng không có cơ hội hiểu rõ chuyện này.
“Thôi, cậu tự lấy điện thoại ra học đi.”
Ninh Thương Thần nhìn vị bác sĩ rời đi, trông cô ta còn có vẻ bất lực lắm.
Bất quá anh cũng không hiểu, nhưng trước hết anh phải vào xem tình hình của Kình Hân trước đã.
Cô chưa tỉnh nhưng thấy lồ ng ngực cô còn phập phồng, anh cũng không còn lo nữa.
Ninh Thương Thần khẽ thở phào, sau đó ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay Kình Hân vuốt v e.
Tay cô lạnh, anh xoa cho nó ấm lại.
“Em làm tôi sợ chết mất.”
Cũng may mọi chuyện không tồi tệ như anh đã nghĩ.
Kình Hân vẫn ổn, anh cũng không cần quá lo sợ mà có thể buông lỏng tâm trí được một chút.
Anh cứ ngồi đó bên cạnh Kình Hân không biết sau bao lâu, kẻ đang ở nhà đợi cũng vì đợi lâu quá mà gọi tới rồi.
“Alo, cậu chết ở đâu rồi?”
“Đang ở trong bệnh viện, Kình Hân xảy ra chuyện rồi, trước khi cô ấy tỉnh thì tôi không về được đâu.”
“Ầy được rồi.” Ninh Từ Siêu giọng điệu thông cảm, “Vậy tôi tắt máy trước, có gì tôi gọi lại cho cậu sau.”
“Khoan đã.”
“?”
“Anh có biết con gái đến chu kì kinh nguyệt thì nên làm gì không?”
“...!Hả?”