Cẩm Dương khẽ hừ một tiếng, không muốn nói chuyện với con trai mình nữa, xoay người đi ra phòng tắm.
Cẩm Dương vừa trở về phòng ngủ, Bác Duệ đã mặc áo choàng tắm chạy chậm đi theo vào, bé đứng ở trước mặt Cẩm Dương, xỏe tay ra trước mặt Cẩm Dương, nói: "Cha, cha mau đưa điện thoại di động cho con đi, bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho chị Thâm Thâm."
Cẩm Dương "ừ" đáp lại, bình tĩnh tới trước tủ đầu giường, cầm điện thoại di động của mình lên, tìm được số điện thoại của Lâm Thâm Thâm trong danh bạ, nhấn nút gọi, rồi đưa cho Bác Duệ.
Bác Duệ nhận lấy điện thoại di động, để điện thoại di động đến sát bên tai mình, bé còn hơi căng thẳng nín thở, nghe tiếng tít tít báo chờ trong điện thoại di động, sau lúc nghe thấy ba tiếng tít tít tít dài, tiếng tít tít tít biến thành giọng nói dễ nghe của Lâm Thâm Thâm: “A lô?"
Khuôn mặt của Bác Duệ lập tức đỏ bừng lên, cả người căng thẳng, bé cầm điện thoại di động, nặng nề thở hổn hển, không thể nói ra được thành lời.
Cẩm Dương thấy con trai mình thế này, trong lòng thầm cảm thấy mất mặt!
“Alo, Cẩm Dương à?" Trong điện thoại di động của Lâm Thâm Thâm có lưu số điện thoại của Cẩm Dương.
"Không phải, em là Duệ Duệ." Bác Duệ cầm chặt điện thoại di động, lúc này mới hít sâu một hơi, không đợi Lâm Thâm Thâm đáp lại, đã lập tức ngoan ngoãn nói: "Chị Thâm Thâm, để cám ơn chị hôm trước đưa em tới bệnh viện khám bệnh, nên hôm nay em muốn mời chị đến nhà em ăn sáng."
Lâm Thâm Thâm không ngờ, Bác Duệ lại dùng điện thoại di động của Cẩm Dương để gọi điện thoại tới, cô ngẩn ra, sau đó khách sáo nói theo thói quen: "Duệ Duệ, chị cám ơn em rất nhiều, nhưng chị không có thói quen ăn sáng."
"A." Bác Duệ không ngờ mình cứ như vậy bị chị Thâm Thâm từ chối, bé mất mác a lên, sau đó lại không muốn bỏ ý định nói tiếp: "Chị Thâm Thâm ơi, em thật sự rất muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình."
Lâm Thâm Thâm nghe ra được sự thất vọng từ trong giọng nói trẻ con non nớt mềm mại của Bác Duệ, đã hiểu vẻ thất vọng, không hiểu tại sao, trái tim cô không kiềm chế được co rúc lại, sau đó trước mặt cô chợt hiện lên vẻ mặt khổ não nhăn nhó của Bác Duệ, làm cô bật thốt lên thay đổi ý định: "Duệ Duệ à, hình như bây giờ chị lại cảm thấy hơi đói rồi, em chờ chị nhé, chị đánh răng rửa mặt xong, rồi sẽ đi qua."
Nghe thấy vậy, Bác Duệ cười rộ lên, bé đặc biệt nghiêm túc nói: "Chị Thâm Thâm không cần phải vội đâu, em sẽ chờ chị." Sau đó vé vui vẻ cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Bác Duệ thấy Cẩm Dương đã không còn ở trong phòng ngủ nữa, bé cầm điện thoại di động của Cẩm Dương chơi một lúc, rồi mới ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng ngủ, cuối cùng tìm được Cẩm Dương ở trong thư phòng, bé chạy chậm đi tới trước mặt Cẩm Dương, trả điện thoại di động lại cho Cẩm Dương: "Cha ơi, chị Thâm Thâm nói chờ lát nữa sẽ tới."
“Ừ." Cẩm Dương đáp lại, rồi nhận lấy điện thoại di động, tùy tiện đút vào trong túi của mình.
...
Qua điện thoại, Lâm Thâm Thâm nghe được giọng nói của Bác Duệ chuyển từ mất mác sang vui vẻ, tâm tình của cô cũng thay đổi theo một trăm tám mươi độ, tự nhiên cảm thấy vui vẻ mà không giải thích được.
Cô nằm duỗi thẳng người ở trên giường, rồi chống người ngồi dậy, không cẩn thận chạm vào thứ đồ cứng gì đó, Lâm Thâm Thâm cầm lên, nhìn thấy là chai dầu gió mình cầm theo lên trên giường tối qua, ánh mắt của cô trở nên mềm mại, cô vén chăn lên, đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm qua loa, cô chọn ngẫu nhiên một chiếc váy đơn giản, rồi cầm điện thoại di động và chìa khóa đi ra cửa, chỉ đi khoảng mười mấy bước, đã tới trước cửa nhà của Cẩm Dương, Lâm Thâm Thâm nâng lên tay, nhấn chuông cửa.