Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 110

Lâm Thâm Thâm trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của người đàn ông trước mắt mình, cùng hai hàng lông mi dài cuốn hút, dường như tất cả âm thanh đều dần biến mất khỏi thế gian này, bên tai cô chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển của cô và anh, còn cả tiếng rên rỉ ái muội vô thức phát ra, giữa lúc răng môi của hai người quấn quít bên nhau.

Cô có thể cảm nhận được rõ, nụ hôn của người đàn ông này, nhuốm đầy nỗi buồn và sự tuyệt vọng vô biên, bàn tay ôm lấy eo của cô, càng ôm chặc hơn, lực mạnh đến mức, giống như là muốn khảm cả người Lâm Thâm Thâm vào trong máu xương của mình vậy.

Anh bá đạo chiếm lấy đôi môi của cô, không ngừng hôn cô.

Sắc mặt của Lâm Thâm Thâm dần bị nhuộm đỏ, cô vẫn không nhắm mắt lại, cô nhìn thấy rõ những biểu cảm trên khuôn mặt của Cẩm Dương, những cảm xúc mâu thuẫn như tuyệt vọng và phấn khích chồng chéo lên nhau.

Lâm Thâm Thâm mờ mịt không hiểu gì, người đang hôn cô là ai? Là thiên tài điều hành trong giới kinh doanh Cẩm Dương, con người lạnh lùng thanh cao, luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng đó sao? Tại sao một người lạnh lùng giống như anh, lại có một mặt nóng bỏng cuồng nhiệt như thế nào?

Cẩm Dương dần thả lỏng tâm tình của anh, lực ôm lấy eo cô của anh cũng dần giảm bớt, động tác hôn cô cũng trở nên dịu dàng hơn, như vuốt ve lại như an ủi.

Lâm Thâm Thâm cảm giác được trong cơ thể có một loại ham muốn dục vọng không thể diễn tả bằng lời bắt đầu tỉnh lại, tâm trí trở nên hỗn độn.

Bàn tay của Cẩm Dương trượt dọc từ má của cô đi xuống, dọc theo cần cổ xinh đẹp của cô, xuống đến trên xương quai xanh tinh tế, chậm rãi di chuyển, vuốt ve.

Lâm Thâm Thâm dần nhắm hai mắt lại, vụng về hôn đáp lại Cẩm Dương theo bản năng.

Động tác này của cô, chọc cho vẻ mặt của Cẩm Dương trở nên mềm mại nhu hòa hơn, lực hôn cô, giống như dòng nước ấm thoải mái lại dễ chịu.

Ngay lúc Lâm Thâm Thâm sắp hoàn toàn chìm đắm trong đó, có tiếng bước chân vội vã vang lên ở bên ngoài phòng bếp, kèm theo đó là giọng nói non nớt của trẻ con: "chị Thâm Thâm, chị Thâm Thâm, chị đã rửa bát xong chưa?"

Lâm Thâm Thâm vừa mới nhắm hai mắt, chợt tỉnh táo lại.

Cẩm Dương vốn đã luồn tay vào trong váy của Lâm Thâm Thâm, cũng nhanh chóng ngừng động tác lại.

Lâm Thâm Thâm nhanh chóng đưa tay đẩy Cẩm Dương ra, muốn tránh thoát khỏi vòng tay của Cẩm Dương.

Cẩm Dương vẫn ôm lấy Lâm Thâm Thâm, thậm chí lúc chạm vào làn da mềm mại của cô, anh còn nhẹ nhàng vuốt ve, chọc cho cơ thể của Lâm Thâm Thâm khẽ run rẩy theo động tác của anh.

Tiếng bước chân của Bác Duệ càng ngày càng đến gần, trong lòng Lâm Thâm Thâm cực kỳ lo lắng, cô thấy Cẩm Dương không có ý buông mình ra, lại nghĩ đến mình làm những chuyện này với cha của Bác Duệ ở ngay trước mặt bé, sợ là sẽ để lại bóng ma tâm lý ở trong lòng bé, dưới tình thế cấp bách, Lâm Thâm Thâm  không suy nghĩ được gì cả, cắn mạnh lên trên cánh tay của Cẩm Dương.

Có lẽ là do quá căng thẳng, Lâm Thâm Thâm không kiểm soát được lực cắn của mình, cô vô thức dùng hết toàn lực, cắn mạnh đến mức răng của cô không còn tri giác nữa, trong khoang miệng dần cảm nhận được vị máu tanh nồng.

Trong lòng Lâm Thâm Thâm thầm kinh ngạc, cô vội vàng nới lỏng miệng, lập tức đẩy Cẩm Dương vì bị cắn đau mà buông lỏng tay ra, sau đó thấy trên cánh tay rắn chắc trắng nõn của Cẩm Dương in hẳn dấu răng nổi bật, trên hai dấu răng này, còn rỉ ra đỏ tươi nhức mắt.

Lâm Thâm Thâm hơi mím môi, trong lòng cảm thấy bối rối, nhưng chỉ thoáng nhìn Cẩm Dương, rồi không nói câu gì đi vượt qua người của Cẩm Dương, ra khỏi phòng bếp.

Lâm Thâm Thâm vừa ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy Bác Duệ xách cặp sách của mình bằng một tay…
Bình Luận (0)
Comment