Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 112

Mất khoảng nửa tiếng, anh mới dùng tay lấy ra, tắm qua loa, thay bộ quần áo mới có tông màu lạnh nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, rồi anh cầm tất cả tài liệu liên quan đến tập đoàn Lâm thị mình tùy tiện ném ở trên bàn trà nhỏ lúc sáng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.

Cẩm Dương đi vào phòng bếp trước, pha hai ly cà phê, dùng cánh tay kẹp tài liệu, mỗi tay bưng một ly cà phê, rồi mới đi về phía phòng đồ chơi của Bác Duệ.

Cửa phòng đồ chơi hé mở hơn nửa, còn chưa đến gần, Cẩm Dương đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của Bác Duệ và Lâm Thâm Thâm truyền tới từ bên trong phòng, anh dùng chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa vào đã thấy Lâm Thâm Thâm và Bác Duệ một lớn một nhỏ nằm bò trên ở thảm, dùng khối gỗ xây dựng lâu đài.

Khối gỗ đủ mọi màu sắc, nằm rải rác quanh người hai người một cách bừa bãi, làm người khó mà có chỗ hạ chân đi vào trong được.

Bác Duệ phát hiện ra Cẩm Dương đi vào phòng trước, bé không ngồi dậy, tay nắm khối gỗ hình vuông màu xanh, nghểnh cổ lên, nhìn về phía Cẩm Dương cao hơn so với mình đang nằm trên đất rất nhiều, mở miệng gọi: "Cha."

Lâm Thâm Thâm nghe thấy tiếng gọi của Bác Duệ, mới nghiêng đầu qua theo, nhìn thấy Cẩm Dương đứng ở sau lưng của mình, cô vội vàng ngồi dậy, nghĩ đến nụ hôn vừa nãy giữa mình và Cẩm Dương ở trong phòng bếp, trong lòng cô hơi lúng túng, nhưng trên mặt vẫn duy trì cử chỉ điềm tĩnh và lịch sự, lên tiếng gọi: "Cẩm tiên sinh."

Cẩm Dương gật đầu với Bác Duệ trước, rồi mới nhìn về phía Lâm Thâm Thâm.

Lâm Thâm Thâm cảm giác hơi mất tự nhiên, lặng lẽ quay đầu đi.

Bác Duệ không biết giữa hai người lớn đã phát sinh chuyện gì, bé vừa xếp khối gỗ lên, vừa giải thích với Cẩm Dương: "Cha ơi, con nhờ chị chị Thâm Thâm cùng làm bài tập về nhà với con."

“Ừ." Cẩm Dương đáp lại, cũng không tỏ vẻ gì là phản đối, mà thay vào đó là đưa một ly cà phê trong tay mình cho Lâm Thâm Thâm.

Ở trước mặt của Bác Duệ, Lâm Thâm Thâm luôn chú ý đến thái độ của mình, vậy nên cô tự nhiên nhận lấy cà phê từ trong tay Cẩm Dương, còn đáp lại: “Cám ơn Cẩm tiên sinh."

Cẩm Dương đưa tay vừa rảnh rỗi cầm lầy lấy tài liệu, một tay nhàn nhã bưng ly cà phê còn lại, chậm rãi uống một ngụm, thuận tiện nâng mí mắt lên, liếc nhìn Lâm Thâm Thâm, nói: "Lâm tiểu thư, không có gì."

"Chị Thâm Thâm ơi, nên xếp khối gỗ nào vào đâu bây giờ?" Lúc Lâm Thâm Thâm đang không biết nên tiếp lời với Cẩm Dương như thế nào, Bác Duệ đưa tay ra kéo tay của Lâm Thâm Thâm, hỏi.

Lâm Thâm Thâm vội vàng mượn cơ hội này xoay người, đặt ly cà phê trong tay lên trên chiếc bàn nhỏ cạnh đó, tiếp tục xếp gỗ với Bác Duệ, vừa xếp, hai người vừa thì thầm to nhỏ thảo luận về hình dáng của lâu đài.

Cẩm Dương đứng ở sau lưng Lâm Thâm Thâm, nhìn hai người một lúc lâu, anh suy nghĩ, rồi dứt khoát đi tới bên chiếc ghế xích đu ở cạnh cửa sổ sát đất trong phòng đồ chơi, ngồi xuống.

Bởi vì Cẩm Dương luôn ở sau lưng, làm Lâm Thâm Thâm cảm thấy hơi mất tự nhiên, rốt cuộc cũng thấy anh dời bước, khó khăn lắm cô mới thở phào nhẹ nhõm được, thì lại thấy người đàn ông quay ra ngồi ở chỗ đối diện với mình cách đó khong xa.

Cơ thể vừa mới được thả lỏng của cô, lại trở nên căng thẳng.

Cũng may, sau đó Cẩm Dương không làm phiền Lâm Thâm Thâm và Bác Duệ nữa, thậm chí anh cũng không thèm một lớn một nhỏ hai người, chỉ ưu nhã cầm tài liệu trong tay, tập trung đọc tài liệu.

Cẩm Dương là kiểu đàn ông không cần phải nhúc nhích gì cả, vẫn có thể làm người khác chú ý đến mình, nhưng lúc này anh ngồi ở trước cửa sổ sát đất, nỗ lực thu liễm hơi thở cao quý tản mát trên người mình, ngược lại làm Lâm Thâm Thâm dần quên mất sự tồn tại của anh, cùng Bác Duệ xây dựng lâu đài, chơi vui đến quên trời quên đất.
Bình Luận (0)
Comment