Cẩm Dương giơ tay lên, bóp trán, anh vốn cho rằng Bạc Duệ còn nhỏ, chính mình sẽ tốn ít sức, nhưng mà bây giờ Bạc Duệ trưởng thành, mới chỉ hơn năm tuổi, đã có khuyên hướng tình tay ba ngược luyến tình thâm!
Cẩm Dương liếc qua một lược những cục tẩy và bút máy sặc sỡ trên bàn, giọng nói nhàn nhạt nói: “Bạc Duệ, đồ của bạn học, sao còn có thể tùy tùy tiện tiện nhận được?"
Bạc Duệ sợ nhất là ngữ khí nhàn nhạt như vậy của Cẩm Dương, bé theo bản năng lui về sau một bước, rụt rụt vào trong ngực Lâm Thâm Thâm, Lâm Thâm Thâm cũng theo bản năng giơ tay lên, ôm Bạc Duệ.
Cẩm Dương nhìn thấy Lâm Thâm Thâm ôm Bạc Duệ, đáy lòng không thoải mái, ai ngờ một giây sau, Bạc Duệ thoáng cảm giác mình tìm được chỗ dựa, vươn tay, liền ôm chặt eo Lâm Thâm Thâm, sợ hãi liếc nhìn ba mình, giọng nói rất nhỏ giải thích: “Ba ba, không phải chủ động muốn, là các bạn ấy chủ động đưa cho con."
Cẩm Dương trong nháy mắt cảm thấy đáy lòng như có một ngọn lửa, vô cùng không thoải mái, anh còn chưa mở miệng nói, Lâm Thâm Thâm lại giống như người nhiều chuyện lên tiếng nói: “Xem ra, Duệ Duệ trong trường rất có duyên với bạn gái nha, không ít bạn gái thích Duệ Duệ đó!"
Bạc Duệ lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên khỏi ngực Lâm Thâm Thâm, nhìn Lâm Thâm Thâm nghiêm túc nói: “Chị Thâm Thâm, em không thích các bạn ấy! Chị không được hiểu lầm!"
Lâm Thâm nhìn vẻ mặt vội vàng của Bạc Duệ nói mấy lời nghiêm túc này dở khóc dở cười.
Cẩm Dương cuối cùng cũng không chịu nổi đứng lên từ ghế sofa đi đến trước mặt Bạc Duệ nói: “Bạc Duệ, con nên đi ngủ trưa rồi."
Nói xong thì đưa tay ra, ôm con mình từ trong ngực Lâm Thâm Thâm đi về phía phòng ngủ.
Dù sao cũng là trẻ con, cả ngày không ngủ nhưng mà đến giờ ngủ, cho dù Bạc Duệ có không muốn, nhưng mà nằm ở trên giường, không được một lát, liền ngủ.
Cẩm Dương nhẹ tay nhẹ đắp chăn cho Bạc Duệ mới chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Thâm Thâm nhìn thấy Cẩm Dương, đứng lên từ ghế sofa, nói: “Cẩm tiên sinh, buổi chiều tôi còn có chút chuyện, cho nên về trước."
Cẩm Dương quay đầu, nhìn thoáng qua bảo mẫu làm thêm giờ còn ở trong phòng bếp tẩy rửa, mới quay đầu, nhìn qua con mắt Lâm Thâm Thâm, giống như không để tâm, hỏi thăm: “Chuyện gì?"
Lâm Thâm Thâm kỳ thật cũng chỉ là muốn lấy cớ tạm biệt, thật không ngờ Cẩm Dương lại hỏi, cho nên chỉ có thể tiếp tục viện một lời nói dối lung tung nói: “Buổi chiều tôi muốn đến trung tâm thương mại mua quần áo.”
Cẩm Dương vẫn nhìn chằm chằm vào con mắt Lâm Thâm Thâm, không lên tiếng.
Lâm Thâm Thâm cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông này, vô cùng thâm thúy, như là có thể đọc hiểu được lòng cô, khám phá được lời nói dối của cô, cô chỉ có thể nuốt nước bọt, nói tiếp: “Mấy hôm nữa tôi phải cùng Lâm gia ăn cơm, bây giờ trời cũng mát mẻ, tôi sợ lúc đó trở lạnh, cho nên muốn đi xem một chút, có gì phù hợp hay không."
"Ừ." Cẩm Dương lên tiếng, cúi người, lấy văn kiện liên quan đến xí nghiệp Lâm Thị đang mở ra trên bàn trà tùy ý xếp lại, sau đó cầm trong tay, đứng người lên, nhìn Lâm Thâm Thâm nói: "Vừa hay, Bạc Duệ cũng nên mua thêm quần áo mới, nếu như Lâm tiểu thư không ngại, như vậy chúng ta cùng đi."