Khuôn mặt của Bạc Duệ đỏ hồng ngay lập tức. Cậu bé cúi đầu buồn buồn nói: “Chị Thâm Thâm, hiện tại em đã hơi nhớ chị rồi.”
Đứng ở sau lưng Bạc Duệ, Cẩm Dương cảm thấy nghe không nổi nữa, anh vươn tay lập tức xách Bạc Duệ vào trong phòng sau đó nói tạm biệt với Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm mỉm cười gật đầu rồi mới xoay người rời đi.
Cẩm Dương lập tức đóng sập cửa lại, mặc kệ con trai đứng đó còn mình thì nhấc chân vào phòng khách.
Bạc Duệ bị Cẩm Dương túm vào bên trong lập tức ngã ngồi trên mặt đất, cậu bé cau mày, nhanh chóng từ dưới đất bò lên, đầu tiên là vỗ mông, sau đó đùng đùng nổi giận chạy theo Cẩm Dương, cuối cùng chạy lên trước mặt anh, dang hai tay ra ngăn cản bước chân của anh. Cậu bé ngẩng đầu lên, có lẽ cảm thấy chiều cao giữa hai người quá chênh lệch, Bạc Duệ nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng chạy tới bàn trà, dọn đồ đạc trên bàn xuống đất, còn mình thì bò lên trên. Đứng xong xuôi, lúc này cậu mới cảm thấy mình đã cao hơn Cẩm Dương một chút rồi, ngay lập tức cậu cúi đầu nhìn ba mình, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Ba, ba là kẻ lừa đảo.”
Cẩm Dương vẫn luôn khí định thần nhàn đứng ở tại chỗ, anh nhìn một loạt hành động của con trai mình, sau đó lại nghe con trai mình phán một câu như thế, anh nhướn mày nhìn cậu con trai một cái, lại cười nhạo một tiếng nhưng không nói gì.
Bạc Duệ vẫn như cũ nhìn xuống Cẩm Dương, cậu bé trừng mắt nhìn ba mình, giọng điệu vô cùng hung dữ: “Ba, vì sao ba lại muốn gạt chị Thâm Thâm của con, rõ ràng ba chính là người thừa kế của tập đoàn Bạc Đế, vì sao ba lại phải nói dối chị Thâm Thâm của con rằng ba quen biết người trong tập đoàn Bạc Đế? Ba, ba làm như vậy là không tôn trọng chị Thâm Thâm của con, cũng chẳng khác nào là không tôn trọng con.”
Cẩm Dương đánh giá cậu con trai đang đứng trên bàn trà mới miễn cưỡng cao hơn anh một chút, sau đó trào phúng nói: “Bạc Duệ, không phải lúc ba lừa gạt chị Thâm Thâm của con thì con cũng ở bên cạnh không hé răng nói một lời sao? Vậy cũng tương đương là con lừa gạt chị Thâm Thâm của con, con như vậy cũng là không tôn trọng cô ấy.”
“Đó là vì ba lừa chọ Thâm Thâm nên con mới không vạch trần.” Bạc Duệ bị Cẩm Dương nói như vậy cũng hơi tức giận, cậu bé thở phì phò nhìn anh, nói: “Con sợ ba liên lụy đến con mà thôi, nếu như chị Thâm Thâm biết ba lừa chị ấy, nhỡ may chị ấy giận ba chẳng phải cũng sẽ không để ý tới con hay sao? Như vậy con phải làm sao bây giờ?”
Cẩm Dương thiếu chút nữa phải quỳ xuống vì lý luận của cậu con trai nhưng mà anh vẫn nghiêm trang nhìn Bạc Duệ nói: “Bạc Duệ, con không thể nói cho chị Thâm Thâm thân phận thật sự của chúng ta.”
“Vì cái gì?” Bạc Duệ có chút khó hiểu hỏi lại nhưng không có nghĩa là đã hết giận.
“Bởi vì chờ chị Thâm Thâm của con biết thân phận thật sự của chúng ta thì cô ấy sẽ không bao giờ để ý tới chúng ta nữa.” Cẩm Dương không cách nào giải thích nguyên nhân rườm rà bên trong cho Bạc Duệ nên chỉ có thể nói thẳng kết quả.
Bạc Duệ vừa nghe đến chuyện chờ chị Thâm Thâm biết thân phận thật của cậu bé sẽ không để ý tới cậu bé nữa thì lập tức khẩn trương, nhưng cậu bé vẫn rất thông minh, một giây sau đã mở miệng hỏi Cẩm Dương về nguyên nhân: “Ba, làm sao ba biết được?”
Cẩm Dương nhìn Bạc Duệ, nói: “Bởi vì ba là ba của con.”
Bạc Duệ nhíu nhíu mày, đối với lời giải thích này, cậu có chút nửa tin nửa ngờ.