Cô ta biết, Lục Đình Phương căng thẳng cũng chỉ bởi vì sợ cô ta không cẩn thận khiến Lâm gia chú ý, hại Lâm Chấn Đình không có được Lâm thị, sau đó hại bà ta bị Lâm Chấn Đình vứt bỏ.
Khi đó cô ta rất ấm ức, bèn bụm mặt, cãi nhau một trận với Lục Đình Phương, đó là lần đầu tiên từ khi sinh ra cô ta nổi giận với Lục Đình Phương, tại sao cô ta cũng là con cháu Lâm gia, Lâm Thâm Thâm lại có thể có xe riêng đưa đón, có thể ở nhà to cửa rộng, có thể hưởng thụ cuộc sống tươi sáng rực rỡ kia, mà cô ta chỉ đơn giản muốn làm bạn với Lâm Thâm Thâm thì lại bị đánh.
Lục Đình Phương căn bản không để ý đến cảm xúc của cô ta, chỉ cảnh cáo, nếu có lần sau nữa, sẽ lập tức cho cô ta chuyển trường!
Khi nghe câu đó, cô ta rất tủi thân, đồng thời cũng căm ghét, vì sao cô ta cũng chỉ hâm mộ Lâm Thâm Thâm như bao người khác, vậy mà lại rơi vào kết quả như vậy.
Chút tâm tư nho nhỏ cũng từ giây phút đó mà chuyển thành oán hận.
Nỗi oán hận đó kéo dài đến tận cuối năm, khi người vợ chính thức của Lâm Chấn Đình qua đời, người mẹ làm ‘tiểu tam’ suốt mười hai năm của cô ta cuối cùng cũng được lên chức.
Khi cô ta nghe được tin này, suy nghĩ đầu tiên chính là, rốt cuộc mình cũng có thể được như Lâm Thâm Thâm, sống cuộc sống rạng rỡ sung túc kia.
Nhưng ai ngờ... Lâm lão thái thái, lại không cho cô ta đổi họ.
Khi đó, tuy vẫn còn nhỏ nhưng cô ta hiểu lý do vì sao Lâm lão thái thái không cho cô ta đổi họi, như vậy cũng đồng nghĩa với việc cả dời này cô ta cũng chỉ có thể làm một đứa con ghẻ.
Mà càng khiến cô ta không chịu nổi là, cô ta theo Lục Đình Phương vào cửa Lâm gia, nhưng không hề được đám người giúp việc trong nhà coi như tiểu thư, mọi người rất tôn trọng cô ta, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn cô ta lại không hề yêu quý như khi nhìn Lâm Thâm Thâm.
Lâm thị có hoạt động gì, người đứng ra luôn là Lâm Thâm Thâm, cho dù cô ta và Lâm Thâm Thâm sóng vai đứng chung một chỗ, nhưng người được hưởng sự chú ý luôn là Lâm Thâm Thâm.
Vô luận cô ta có cố gắng thế nào, dường như đều không vượt qua nổi Lâm Thâm Thâm.
Cô ta không phục... cô ta hận không thể giết chết Lâm Thâm Thâm, nỗi hận đó tăng dần theo thời gian, rốt cuộc vào thời điểm cha Lâm mẹ Lâm qua đời, bùng phát.
Nếu nói người cô ta ghét nhất là Lâm Thâm Thâm, như vậy người cô ta hận nhất chính là Cẩm Dương.
Người đàn ông cô ta thật sự coi trọng, nhưng cuối cùng lại phát hiện người đàn ông đó chỉ là một thằng nghèo kiết xác.
Cô ta thật sự có tình cảm với Cẩm Dương, nhưng lại phát hiện người đàn ông kia căn bản không hề giỏi giang như cô ta tưởng tượng, lúc đó, cô ta cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, bị lừa gạt tình cảm, ghê tởm hơn chính là, cô ta đi tìm Cẩm Dương nói lý lẽ, nhưng thứ có được lại không phải lời xin lỗi mà là bóng lưng thờ ơ không thèm quan tâm của cậu ta.
Một thằng nghèo kiết xác không có gì như cậu ta có tư cách gì mà coi thường Lục Tương Nghi cô?
Cô ta hận đến nghiến răng kèn kẹt, vì vậy bèn ôm ý nghĩ muốn trả thù, cô ta dụ dỗ bạn cùng phòng của Cẩm Dương, tùy tiện ra vào nhà trọ của Cẩm Dương, lượn lờ trước mặt cậu ta, nhưng không thể ngờ, Cẩm Dương căn bản không thèm để ý đến cô ta chút nào..
Đến cuối cùng, chính bản thân cô ta còn cảm thấy hành động của mình buồn cười, càng ngày cô ta càng cảm thấy không cam tâm, tận đến hôm đó, cô ta đến phòng trọ của Cẩm Dương, trong lúc thân mật trong nhà vệ sinh với bạn trai, lại bất ngờ nhìn thấy trong thùng rác có vài xác bao cao su đã dùng, bên trong còn có chất lỏng màu trắng.