Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 179

Cô cúi đầu, kinh ngạc nhìn tấm thảm lông dày dưới chân, lại nhìn khắp phòng, phát hiện trền bàn trà không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một bộ ấm chén.

Lâm Thâm Thâm nhíu mày, chân trần giẫm thảm, đi tới bàn, cầm cốc nước lên, có lẽ là vừa rửa xong, trên cốc vẫn lấm tấm nước.

Lâm Thâm Thâm cầm cốc, đứng ngây giữa phòng.

Phải một lúc sau, tiếng bước chân của Cẩm Dương vang lên bên ngoài, Lâm Thâm Thâm mới vội vàng bỏ chiếc cốc lại chỗ cũ, giơ tay vuốt mái tóc dài của mình, trơ mắt nhìn Cẩm Dương cầm sữa đi vào.

Cẩm Dương thấy Lâm Thâm Thâm đứng dưới đất, hàng mày kiếm khẽ cau lại, nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm, có vẻ không hài lòng hỏi: “Sao lại xuống?”

Lâm Thâm Thâm hơi mất tự nhiên mím môi, theo bản năng tránh né ánh mắt của Cẩm Dương, đáp qua loa: “Tôi có chút không thoải mái, muốn đi tắm.”

Khi cô nói cau này, hai mắt đảo đi đảo lại, vô tình nhìn lên trần nhà, vì giọng nói của cô nên mấy ngọn đèn trên trần lần lượt sáng lên.

Lâm Thâm Thâm lại ngây ngẩn nhìn đèn.

Cẩm Dương bình tĩnh đưa cốc sữa trong tay cho Lâm Thâm Thâm: “Uống sữa đi, tôi đi pha nước nóng cho em, ngâm mình sẽ thoải mái hơn.”

Lâm Thâm Thâm tỉnh hồn, vội vàng nhận lấy cốc sữa, Cẩm Dương bèn xoay người, đi vào phòng tắm, chri chốc lát sau, trong phòng liền vọng ra tiếng nước chảy.

Lâm Thâm Thâm cầm sữa, nhưng không uống, chỉ cảm hấy độ ấm từ cốc sữa dần thấ, vào lòng bàn tay rồi chậm rãi lan khắp đáy lòng.

Cô ngẩng đầu, nhìn đèn trên trần nhà, lại ngoảnh đầu, nhìn bộ ấm chén mới trên bàn, cùng với tấm thảm mềm mại dưới chân, đáy lòng bỗng dấy lên một cảm xúc không tên, thậm chí còn khiến bàn tay cầm sữa của cô vô thức run rẩy.

Có chìa khóa của căn nhà này, trừ cô ra chỉ còn Cẩm dương.

Mà những chuyện này không phải cô làm, cho nên chỉ có thể là Cẩm dương.

Tối qua, anh ở lại đây ôm cô ngủ một đêm, rạng sáng mới rời đi, khi quay lại thì thấy cô ngã lăn xuống đất, mà hôm nay cô rời khỏi nhà, trở về lại phát hiện mọi thứ đã thay đổi.

Thảm dày, âm chén, đèn điều khiển bằng âm thanh.

Những thứ đồ này, không rung động bằng chín trăm chín mươi chín bông hồng cô từng được tặng, cũng không xinh đẹp bằng những bộ quần áo đắt tiền xa hoa ngoài kia, càng không cao quý bằng vô số bộ trang sức tinh xảo cô từng sở hữu...

Nhưng, những thứ đồ này, mới là thứ đâm trúng tim cô, khiến cô lần nữa cảm nhận được sự ấm áp đã mất đi bấy lâu.

Đã từng, sự ấm áp đó như một lẽ hiển nhiên với cô, nhưng, sáu năm trước, mọi việc giống như một giấc mơ, nháy mắt tan vỡ.
Bình Luận (0)
Comment