Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 204

Lúc này Lâm Thâm Thâm mới túm lấy một cánh tay cậu, lật người cậu, để cậu nằm trên sàn nhà, sau đó giơ chân lên, giẫm trên lồng ngực của cậu, cúi người, cả người ghé vào trên đùi của mình, dùng văn kiện cầm trong tay, vỗ vỗ lên mặt Lâm Viễn Ái, khí thế khinh người nói: "Lâm Viễn Ái, chị cảnh cáo em, khi chị nể mặt em, em lại không cần mặt mũi, bây giờ em cần mặt mũi, thật xin lỗi, bà đây không chuẩn bị mặt mũi cho em đâu!"

Lâm Thâm Thâm nhìn qua khuôn mặt tuấn tú của Lâm Viễn Ái, loáng thoáng có thể trông thấy bóng dáng của Lâm Viễn Ái hồi nhỏ quấn lấy mình, non nớt ngây thơ, đáy lòng của cô, bỗng dưng nổi lên vị chua.

Nếu không phải đêm qua, cậu ném mình ở "Vàng son lộng lẫy", sợ là hôm nay cô về Lâm gia, cũng không nỡ đánh cậu như thế.

Thế nhưng, bất kể cậu đã làm chuyện thương thiên hại lý như thế nào với cô, dẫu sao cậu cũng là em trai cô, là một trong số người thân không còn sót lại nhiều của cô.

"Lâm Viễn Ái, chị biết, em trách chị, lúc trước sở dĩ cha mẹ sẽ xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, là bởi vì chị quấn quýt bọn họ đi đón người, trong lòng em oán trách chị, thế nhưng, Lâm Viễn Ái, em có nghĩ tới, hay không cha mẹ của chúng ta biến thành như thế, trong tim chị cũng không hề dễ chịu, chị không hi vọng bọn họ không còn sống hơn bất cứ ai, nhưng là có một số việc, thật sự không phải chị có thể khống chế."

"Có lẽ, bây giờ ở trong đáy lòng em, người chị này vô cùng đáng ghét, có điều, vậy thì thế nào? Lâm Viễn Ái, em mãi mãi cũng không thể thay đổi sự thật này, dù sao chị vẫn là chị của em!"

"Tựa như là, đứa em trai như em, ném chị cho một đám hồ bằng cẩu hữu của em, suýt nữa hại chị bị cưỡng gian, trong lòng chị vẫn rất oán em, hận em, dù rất khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối chị chưa từng nghĩ đến từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt quan hệ chị em với em!"

"Cho nên, Lâm Viễn Ái, chị đã dùng phương thức hòa bình, không thể trở lại lúc ban đầu với em được, như vậy, Lâm Viễn Ái, tôi sẽ lựa chọn dùng sức mạnh để cưỡng chế thái độ của em!" 

"Từ giờ trở đi, cổ phần và thẻ ngân hàng của em ở xí nghiệp Lâm thị, toàn bộ bị tịch thu ——" Lâm Thâm Thâm nói, liền giơ ví tiền là giấy chứng minh cổ phần xí nghiệp Lâm thị lên.

Lúc này Lâm Viễn Ái đã tỉnh táo lại, cậu ta trừng mắt nhìn ví tiền và giấy chứng minh cổ phần của mình, không phục hô: "Chị dựa vào đâu mà lấy đi tài sản thuộc về tôi, đây là cha mẹ để lại cho tôi! Chị trả lại cho tôi! Lâm Thâm Thâm, chị là đồ thổ phỉ! A —— —— "

Lâm Thâm Thâm đột nhiên hung hăng dùng sức giẫm lên ngực Lâm Viễn Ái, Lâm Viễn Ái đang mắng người, lập tức ngưng bặt lại, cậu ta nén đau, đôi mắt chứa lửa giận trừng mắt nhìn Lâm Thâm Thâm.

"Em câm miệng cho chị, hiện tại chị đang nói chuyện, không cho em xen vào!" Lâm Thâm Thâm giơ tay lên, hung hăng ấn vào trán Lâm Viễn Ái, giọng nói vô cùng hung ác lạnh lẽo, tiếp tục mở miệng nói: "Nếu chị không lấy những thứ này đi, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn em đem những thứ này cho mấy đứa con gái hư hỏng tiêu pha à?"

"Lâm Viễn Ái, lúc trước chị ở nước Mỹ, em làm cái gì chị không quản được, nhưng bây giờ chị đã trở về, người khác sẽ không đánh em mắng em, nhưng Lâm Thâm Thâm chị đã ra tay thì không lưu tình chút nào, từ giờ trở đi, tốt nhất em đừng để chị nhìn thấy em dây dưa với loại con gái hư hỏng lần thứ ba, bằng không —— "

Lâm Thâm Thâm "Hừ" một tiếng, vô cùng khí thế tiếp tục mở miệng: "Chị chắc chắn sẽ không đối phó đơn giản với cô gái vừa chạy mất dép kia như hôm nay đâu! Chị sẽ trực tiếp lột sạch cơ thể hai người, ném ra ngoài đường lớn, để cho người người chứng kiến, nếu không tin, Lâm Viễn Ái, em cứ thử xem chị dám không!"

Lâm Thâm Thâm nói, rồi chậm rãi đứng thẳng người, tiện thể nhìn lướt qua nửa người dưới của Lâm Viễn Ái, như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp...
Bình Luận (0)
Comment