Lâm Thâm Thâm không nhịn được nghiêng đầu, nhìn sang Lâm Viễn Ái bên cạnh mình, nhìn thấy thiếu niên kia chỉ cúi thấp đầu, trong tay cầm thìa, liều mạng uống canh.
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm không nhịn được nổi lên nỗi khổ sở không nói thành lời, chẳng lẽ, mấy năm qua, Viễn Ái luôn phải thấy hình ảnh như vậy trên bàn cơm sao?
Khó trách mấy năm nay, cậu không hay về nhà ăn cơm, còn trở nên phản nghịch vô trách nhiệm như vậy.
Từ trước đến nay, cô cảm thấy mình ở nước ngoài, đã chịu khổ đủ nhiều, thế nhưng không ngờ, Viễn Yêu ở trong nước, ở ngay trong ngôi nhà mà từ nhỏ bọn họ đã cùng nhau lớn lên, lại sống không tốt hơn cô chút nào.
Có lẽ còn không an lòng vui vẻ bằng ly biệt quê hương, nhắm mắt làm ngơ.
Lâm Thâm Thâm nhìn cả bàn đồ ăn trước mặt mình, lại phát hiện trên bàn ăn không có lấy một món Lâm Viễn Ái thích ăn, đáy lòng của cô càng khó chịu hơn, cuối cùng chỉ gắp một miếng cá, muốn để vào trong bát của Lâm Viễn Ái, thế nhưng tay lại bị run, bất kể cô cố gắng khống chế cỡ nào, bàn tay vẫn không chịu nghe lời nói, cuối cùng kia miếng cá đó lại rơi xuống bàn ăn.
Thật ra đối với Cẩm Dương mà nói, Lâm lão phu nhân, Lâm Chấn Đình, Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi khoe khoảng cảnh gia đình hòa thuận như thế nào, anh cũng không có quá nhiều cảm giác.
Bàn về gia đình mỹ mãn, anh nghĩ, trên thế giới này, không ai có thể vượt qua tình cảm chân thành tha thiết và vĩnh hằng của tập đoàn Bạc đế.
Thế nhưng, anh chưa từng hâm mộ sự hòa thuận của người khác, song vào lúc này, cũng cảm thấy cảnh tượng tốt đẹp trước mặt, có chút chướng mắt, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ bởi vì người phụ nữ bên cạnh anh không vui.
Thật ra, nếu bạn thật sự quan tâm một người, bạn sẽ chú ý đến những gì vụn vặt, chi tiết của cô ấy, bạn sẽ chú ý đến từng hành động nhỏ mà cô ấy không muốn ai biết.
Anh không biết những người khác đang ngồi có phát hiện hay không, thế nhưng anh thấy rõ ràng, khi Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái đi vào phòng ăn, Lâm Thâm Thâm nhéo cánh tay Lâm Viễn Ái, mới buộc Lâm Viễn Ái ngồi ở bên cạnh cô.
Người phụ nữ cao ngạo này, vậy mà cũng có một ngày, phải dùng phương thức như vậy, níu giữ em trai mình, cứu vãn mặt mũi của mình.
Cẩm Dương không nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy bữa cơm này, anh ăn không nổi nữa, rất muốn đứng người lên, kéo Lâm Thâm Thâm rời đi.
Từng hành động của bọn họ, kích thích Lâm Thâm Thâm, thế nhưng càng kích thích Cẩm Dương anh hơn.
Nhất là, khi miếng cá kẹp trong tay Lâm Thâm Thâm rơi xuống bàn ăn, rốt cuộc Cẩm Dương không chịu nổi nữa cầm đũa lên, gắp một miếng cá, trực tiếp bỏ vào trong bát Lâm Viễn Ái.
Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái cùng nhau ngẩng đầu, nhìn phía Cẩm Dương.
Sắc mặt Cẩm Dương bình thản không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ tiếp tục đưa đũa gắp một miếng cá, bỏ vào trong bát Lâm Thâm Thâm, còn không quên lấy xương cá ra, mới nhẹ giọng nói với Lâm Thâm Thâm nói một câu: "Cẩn thận một chút, đừng bị hóc."
Lâm Thâm Thâm cong cong môi, có chút không nói nên lời, cúi đầu xuống, yên lặng ăn cá.
Lâm Viễn Ái nhìn miếng cá trong bát mình, cổ họng hơi lăn lộn, cuối cùng nhìn thoáng qua Cẩm Dương, nói một tiếng: "Cảm ơn!", rồi cúi đầu xuống, liều mạng ăn miếng cá trong bát.
Có thể là ăn hơi nhanh, cậu không cẩn thận bị sặc, thế nhưng cậu lại mím chặt môi, từ đầu đến cuối không để cá trong miệng bị phun ra, cố gắng nuốt hết vào trong bụng.