Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 40

Sau khi anh rời khỏi tòa nhà nghiên cứu thì sắc trời đã tối, sân trường trống vắng không có bao nhiêu người qua lại.

Bãi đỗ xe của trường học ở ngay phía đối diện lễ đường chính của trường đại học, anh đi bộ qua nơi đó để lấy xe, sau khi đến nơi mới biết toàn bộ sinh viên trong trường đều tụ tập ở lễ đường chính.

Lúc ấy có một nam sinh cùng phòng ngủ của anh đang đứng ở bên ngoài phát đơn tuyên truyền, nhìn đến anh, cậu ta cao hứng xông lên đưa cho anh một tấm vé vào cửa, còn là ghế dành cho khách quý, sau đó còn lôi kéo anh đi vào xem tiệc tối vườn trường đêm Thất Tịch năm nay.

Thật ra nói là tiệc tối phần lớn đều do đám sinh viên thích nổi bật chuẩn bị.

Tiết mục không khác gì năm ngoái, không phải tổ hợp dàn hợp xướng thì chính là nam nữ song ca, nữ nữ song ca hoặc là múa.

Cẩm Dương ngồi ở phía trước xem mấy tiết mục đần độn vô vị, suýt nữa thì ngủ rồi, cuối cùng nhịn đến nửa giờ, anh sắp chịu không nổi, đơn giản đứng lên, tính toán rời đi, mà khi đó, người chủ trì báo tiết mục tiếp theo là vở kịch cải biên “Mạnh miệng Tây Du” của Châu Tinh Trì.

Bởi vì thời gian hữu hạn, cho nên rất nhiều cốt truyện đều bị lược đi, trực tiếp diễn từ đoạn Tôn Ngộ Không cùng Tử Hà tiên tử tương ngộ.

Mà người đóng vai Tử Hà tiên tử chính là Lâm Thâm Thâm.

Mái tóc cô được buộc cao lên, ăn mặc một thân váy trắng, đại khí thong dong, từng nhất cử nhất động rất có phong phạm của nhân vật.

Năm xưa mẹ của Cẩm Dương là ảnh hậu nổi tiếng nhất trongg giới điện ảnh, bởi vì từ nhỏ được hun đúc, anh có yêu cầu khá cao đối với diễn viên, nhưng lần này anh không thể không thừa nhận kỹ thuật diễn của Lâm Thâm Thâm tốt không lời gì để nói.

Đặc biệt là đoạn cô bị Ngưu Ma Vương vây khốn, cường cưới, cô quay sang nói với tỷ tỷ của mình: “Người trong mộng của muội là một anh hùng cái thế, có một ngày, hắn sẽ dẫm lên đám mây bảy màu tới cưới muội...”

Thần thái của cô như đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, mặt mày sắc sảo, đôi tay ôm ở trước ngực, vô cùng chờ mong, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn ảo tưởng ngây thơ đối với tình yêu của Tử Hà tiên tử.

Không hề nghi ngờ tác phẩm này của cô đạt giải thưởng đặc biệt của đêm nay, chờ khi cô lên sân khấu nhận giải thưởng, cô đã tẩy trang, chỉ mặc chiếc váy vàng, kiểu dáng đơn giản nhưng Cẩm Dương vẫn nhận ra đó là bản hạn chế xa xỉ của Chanel, cô để mặt mộc đứng giữa một đám nữ sinh trang điểm đậm trông càng xinh đẹp, làm người ta nhìn không chớp mắt.

Lúc ấy sân khấu được chiếu ánh đèn trắng, vừa lúc tập trung chiếu lên người cô, chiếu rõ làn da trên gương mặt cô, không hề tì vết.

Cuối cùng khi người chủ trì trao giải, cô không duỗi tay đi tiếp, chỉ mỉm cười đứng ở nơi đó, nhìn thẳng về phía trước, thoạt nhìn lễ phép mà lại ưu nhã, nhưng Cẩm Dương nhìn thấy được sự ngạo khí trong mắt cô, cô không thèm để ai vào mắt.

Kỳ thật lúc ấy, Cẩm Dương cũng không nhớ ra Lâm Thâm Thâm là ai, tiết mục tiếp theo vẫn không thú vị như cũ, anh thật sự chịu đựng không nổi nên rời đi sớm.

Từ lễ đường ra ngoài, anh dẫm lên bậc thang đi xuống, đến bậc thang cuối, Cẩm Dương thấy được nữ sinh đóng vai Tử Hà tiên tử.

Cô đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, mỉm cười nhìn anh đến gần, sau đó móc ra 5 xu đưa tới trước mặt anh.

Cẩm Dương sửng sốt một chút, sau đó nghe được âm thanh của cô, thanh thúy tựa như chim Hoàng Oanh, chỉ là vẫn cao ngạo như cũ, không ai bì nổi: “Bạn học, chào anh, có thể cho tôi mượn đêm đầu tiên hay không?”
Bình Luận (0)
Comment