Vì vậy trước khi Lục Đình Phương bước vào cửa, Lâm lão phu nhân chỉ nói ra một yêu cầu, đó chính là Lục Tương Nghi không được mang họ Lâm.
Thế nên, đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều vẫn tưởng rằng, Lục Tương Nghi chỉ là đứa con ghẻ Lục Đình Phương dẫn vào Lâm gia.
Sợ rằng, Lâm lão phu nhân cũng không ngờ được, bà ấy nhất thời mềm lòng, đã vô tình dẫn sói vào nhà.
Bởi vì tập đoàn Lâm thị là tâm huyết cả đời của ông nội Lâm Thâm Thâm, vì vậy trước khi qua đời, ông nội đã căn dặn bà nội của Lâm Thâm Thâm, phải giao tập đoàn Lâm thị lại cho hai người con trai có năng lực điều hành tập đoàn.
Lâm Chấn Đình là người làm việc không nghiêm túc, nhiều lần gây ra phiền toái cho tập đoàn Lâm thị, luôn không được Lâm lão phu nhân coi trọng.
Cha của Lâm Thâm Thâm nhậm chức Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, làm việc nghiêm túc chăm chỉ, cộng thêm lại có hai đứa con, một nam một nữ, nhận được sự yêu thích của Lâm lão phu nhân. Vì vậy, vào năm Lâm Thâm Thâm tròn mười tám tuổi đó, sau khi tổ chức lễ thành nhân cho Lâm Thâm Thâm xong, Lâm lão phu nhân định để cha của Lâm Thâm Thâm ba chính thức trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lâm thị.
Quyết định này, tương đương với giao tất cả quyền điều hành tập đoàn Lâm thị cho cha của Lâm Thâm Thâm.
Nhưng không ai ngờ, vì gia sản, Lâm Chấn Đình không tiếc mưu hại chính anh ruột cùng cha mẹ của mình!
Sau khi cha mẹ của Lâm Thâm Thâm đều qua đời, Lâm lão phu nhân chợt già đi rất nhiều, dù bà ấy sống thông minh cả đời, nhưng tuyệt đối không ngờ, mình con trai lớn của mình bị chính tay con trai thứ của mình hại chết!
Sau khi Lâm Thâm Thâm biết rõ âm mưu của bọn họ, cô còn chưa nghĩ ra phương pháp xử lý tốt, đã bất chợt bị khám ra có thai.
Từ trước đến giờ, Lâm lão phu nhân luôn dạy dỗ cô, con gái nhà gia giáo phải tự biết yêu lấy bản thân mình, không thể tùy tùy tiện tiện vượt qua lôi trì.
Cô mang thai, đã khiến tất cả suy nghĩ tốt đẹp về cô trong mắt bà nội được tích lũy trong suốt mười tám năm qua, bị sụp đổ hoàn toàn.
Lâm lão phu nhân làm việc thiết diện vô tình, để giữ gìn danh tiếng của Lâm gia, bà ấy không thèm mềm lòng đuổi cô sang nước Mỹ, thậm chí còn cảnh cáo những người Lâm gia biết tin tức cô mang thai phải xóa sạch tin tức này ở trong lòng.
Lễ thành nhân năm đó của Lâm Thâm Thâm, em trai cô Lâm Viễn Ái mười ba tuổi, mà cả gia đình tuyệt vời của bọn họ, người thì chết, người thì bị đuổi đi, cả gia đình hạnh phúc chợt bị vỡ tan.
Sáu năm, rốt cuộc cô đã có được cơ hội trở về Lâm gia.
Cô nhất định sẽ khiến những người đã hại chết cha mẹ cô, nợ máu phải trả bằng máu!
Quan trọng hơn là... cô nghĩ, mình đột ngột mang thai thế này, chắc chắn là có liên quan đến Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi... Đây cũng đầu mối duy nhất giúp cô tìm lại được con của mình...
...
Nghĩ tới đây, toàn thân của Lâm Thâm Thâm vốn đang không ngừng run rẩy, từ từ bình tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm tối đen như mực và ánh đèn nê ông mờ ảo mê ly ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên một tầng ánh sáng ác liệt.
Lúc này, cô đang ở Bắc Kinh, lại có Cẩm Dương là lá bài chủ chốt mà tập đoàn Lâm thị thiếu nhất, bây giờ, thật sự có thể nói là tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông... Gió đông này, chính là lễ kỷ niệm thường niên của tập đoàn Lâm thị được tổ chức vào hai ngày tới...
...
Khách sạn Capital City, khách sạn sang trọng nhất thủ đô.
Thảm đỏ được trải dài suốt từ đại sảnh của khách sạn cho đến con đường cạnh đó, phần đuôi của thảm, được đặt một tấm biển lớn, trên đó viết: Chúc mừng kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tập đoàn Lâm thị.
Lâm Thâm Thâm bước từ trên xe xuống, đứng ở bên thảm đỏ, nhìn vào trên tấm biển lớn đặt cạnh đó, khóe môi khẽ cong lên, sau đó cô hơi ngẩng đầu cao lên, nhìn thẳng về phía trước, nhấc gót giày cao gót, thành thục bước trên thảm đỏ, đi về phía sảnh tầng một của khách sạn.