Cô ta nói xong, trong lúc bất chợt như nhận ra điều gì đó, nâng tay lên, nũng nịu che kín miệng mình, dùng vẻ mặt không biết phải làm sao, nhìn Lâm Thâm Thâm, nhỏ nhẹ nói: "Em không cố tình nhằm vào chị đâu, chỉ là chuyện này rất quan trọng, em chỉ muốn xác định xem tin tức này có thật 100% hay không, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của tập đoàn Lâm thị, chẳng may làm không tốt, chị sẽ biến thành trò cười."
Nói đến là hay!
Lâm Thâm Thâm thầm giễu cợt trong lòng, mắt nhanh chóng chuyển sang khuôn mặt của Lục Tương Nghi.
Ở trong ấn tượng sâu sắc của cô, Lục Tương Nghi là người như thế này:
Họ và tên: Lục Tương Nghi
Giới tính: Nữ
Thuộc tính: Tiện
Tính cách: Giả vờ nhu nhược, giả vờ đáng thương
Yêu thích: Quyến rũ đàn ông
Đúng là không ngờ, nhiều năm rồi, Lục Tương Nghi vẫn không khác gì so với trước kia, rõ ràng là người có lòng dạ ác độc, máu lạnh vô tình, nhưng cố tình thích giả vờ mang vẻ áy náy nhu nhược, ra vẻ mình không cố tình, nói chuyện nhẹ nhàng ngọt sớt, không biết làm cho bao nhiêu người đàn ông đau lòng, sau đó nhân cơ hội thông đồng với những người đàn ông có tiêu chí mà cô ta nghĩ là tốt.
Đúng vậy, trên thế giới này, tuyệt đối có một loại người thích được yêu, thích tận hưởng ánh mắt hau háu của những người đàn ông giỏi giang, cũng nóng lòng hy vọng đàn ông trên khắp thế giới này đều quỳ nàng dưới gấu váy cực ngắn của cô ta.
Mà Lục Tương Nghi, là điển hình của loại người đó.
Từng bước từng bước khiến đàn ông hồn điên phách đảo vì cô ta, mang tới cho cô ta cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Vừa nãy Lục Tương Nghi ném ra câu "Không phải cố tình", chân chân thật thậtt chọt trúng lòng hoài nghi của vô số người, vì vậy sau đó cô ta nói ra mấy lời hòa giải, chỉ để làm dáng tôn lên vẻ đẹp của mình.
Lâm Thâm Thâm đã sớm biết Lục Tương Nghi là người khó dây dưa, nhưng không ngờ, sáu năm không gặp, cái tính tiện của cô ta đã được nâng lên một tầm cao mới.
Lâm Thâm Thâm cầm tập hợp đồng trong tay, bình tĩnh nhìn người phía dưới, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng suy nghĩ, nên giải quyết cái phiền toái mà Lục Tương Nghi ném cho mình như thế nào, lại vừa làm tất cả mọi người tin tưởng?
Đi đôi với thời gian từ từ trôi qua, đầu ngón tay của Lâm Thâm Thâm đã hơi run rẩy.
Nhưng không có Cẩm Dương ở đây, cô nhất thời không nghĩ ra được lý do hoàn hảo nào để giải thích với mọi người.
Dưới sân khấu, lại bắt đầu có tiếng xì xào nhỏ.
Nhịp tim của Lâm Thâm Thâm dần bắt đầu gia tăng tốc độ, cô chờ sáu năm, chờ tớitận bây giờ, tại sao có thể thất bại trong gang tấc như thế này?
Có loại cảm xúc mãnh liệt không thể diễn tả được thành lời lan tràn khắp trong lòng cô, cô cố gắng kìm nén sự lo lắng bất an xuống, cố gắng nặn ra nụ cười. Cô nâng mi mắt lên, chợt nhìn thấy người đang bước vào cửa.
...
Anh tự đẩy cửa đi vào, mặc trang phục đơn giản, tư thái khiêm tốn.
Bước vào trong hội trường khách sạn, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía cô.
Tất cả mọi người đều đặt sự chú ý ở trên người Lâm Thâm Thâm, không có ai chú ý đến sự xuất hiện của Cẩm Dương.
Mặc dù như vậy, nhưng anh vẫn tạo thành một cảnh quan độc đáo, nhanh chóng đè ép tất cả những hình ảnh nguy nga lộng lẫy bên trong tiệc rượu xuống.
Anh mặc bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công trên người, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với cà vạt màu đen, bộ âu phục trên người anh được cắt may vừa vặn bao bọc lấy dáng người cao lớn của anh, khuôn mặt đẹp trai của anh, với những đường nét rõ ràng, khí chất trác tuyệt, cả người tản ra hơi thở quý tộc áp đảo tất cả mọi người trong hội trường.
Loại hơi thở quý tộc đó, còn nồng nặc mà khoe khoang hơn so với những hơi thở quý tộc mà Lâm Thâm Thâm đã gặp.