Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 181

"Đừng tới đây! Diệu Tinh lui về phía sau. "Mộ Sở, đến tột cùng anh muốn làm gì!" Diệu Tinh hô to.

Tiêu Lăng Phong đứng ở nơi cách Diệu Tinh không xa. Anh nhìn Diệu Tinh sợ hãi, lại trước sau chưa từng liếc nhìn anh một cái. Cô tình nguyện ở thời điểm gặp nguy hiểm, bất lực tuyệt đối không khả năng sẽ có bất kỳ trợ giúp nào, cũng không muốn kêu gọi nhờ giúp đỡ của anh...

Lách cách... âm thanh từ quả đấm nắm chặc trong bàn tay Tiêu Lăng Phong phát ra.

Diệu Tinh khóc, nhìn hai người trước mắt mình, một người cực kỳ hung ác, còn một người thờ ơ lạnh nhạt... diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cô cảm thấy hết thảy những chuyện này cũng cực kỳ giễu cợt. "Ha ha..." Cô cười hai tiếng, xoay người nhanh chóng chạy đi, cô muốn lúc này hãy nhanh rời đi một chút mà thôi…

"Em muốn đi đâu!" Mộ Sở nhanh chóng bước ra hai bước liền bắt được cổ tay của Diệu Tinh: "Em sợ cái gì?"

"Anh buông tay ra!" Diệu Tinh dùng sức giãy giụa.

"Em cho rằng tôi nguyện ý lôi kéo em sao?" Mộ Sở giễu cợt. "Bây giờ em và anh trai tôi đã không có quan hệ gì với nhau, vậy liền trả lại vật của anh trai tôi cho tôi!" Mộ Sở vươn tay ra.

"Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì nữa!"

“Em thật không hiểu hay là giả bộ không hiểu?" Mộ Sở hỏi bứt cổ tay của Diệu Tinh lên, sau đó lấy chiếc nhẫn của mình ra.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Chiếc nhẫn này là đồ của nhà họ Mộ, nếu như em và anh trai của tôi đã không còn quan hệ gì nữa rồi, như vậy thì em cũng không có tư cách được đeo nó."

"Anh buông tôi ra!" Nghe thấy Mộ Sở muốn lấy lại chiếc nhẫn, Diệu Tinh đột nhiên khẩn trương. Cô giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát khỏi tay Mộ Sở tay.

"Mộ Sở, anh còn không chịu buông tay tôi ra nữa, tôi sẽ lại phải tiếp tục gọi người cứu mạng!"

"Em cứ gọi đi! Lớn tiếng một chút, tốt nhất là để cho tất cả mọi người đều biết em là một người phụ nữ thuộc loại gì, vứt bỏ bạn trai của mình, cướp đi người yêu của người khác. Trình Diệu Tinh! diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Trình Ngự chính là đã giáo dục em như vậy hay sao?"

"Mộ Sở, tôi nhịn anh đã lâu rồi, người nhà của tôi đã dạy tôi như thế nào là chuyện của tôi, anh mau buông tay ra."

"Trình Diệu Tinh, nhìn một chút xem, em cỡ nào thật đáng buồn, em đã yêu Tiêu Lăng Phong như vậy, nhưng mà anh ta lại đứng ở một bên nhìn em bị ức hiếp như thế… Diệu Tinh... Vì loại người như vậy mà em phản bội lại anh trai của tôi, em thật cảm thấy đáng giá không?"

"Tại sao anh lại nói tôi phản bội anh trai của anh. Anh căn bản cũng không hề biết chuyện gì hết!". Diệu Tinh kêu to.

"Tôi chỉ tin tưởng vào những gì tự mình nhìn thấy!" Mộ Sở túm lấy cổ tay Diệu Tinh: "Tôi đã nhìn thấy đúng là, anh trai của tôi đã chết. Mà em, cùng với người đã bức tử anh trai của tôi thì đang ở chung một chỗ. Tôi nhìn thấy, em đã tựa vào trong ngực của hắn mà cười đến hạnh phúc như vậy! Em có biết mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tôi liền hận đến cắn răng nghiến lơi hay không? Anh trai của tôi chết thảm như vậy, tại sao lại để cho đôi chó nam nữ các người còn ở đây được sống tốt đẹp như vậy được chứ!"

"Vậy thì ngay từ lúc tôi thiếu chút nữa bị người luân phiên cưỡng gian, anh không cần phải cứu tôi, như vậy là không có chuyện gì nữa rồi có phải không? Hoặc là... Ở thời điểm tôi cắt cổ tay ở bệnh viện anh không cần lo lắng cho tôi, vậy thì bây giờ cũng sẽ không còn chuyện gì nữa rồi, không phải sao!"

"Trình Diệu Tinh, hiện tại tôi thật sự bắt đầu hối hận lúc trước đã cứu em rồi!" Mộ Sở hung hăng cắn răng. "Hiện tại em hãy trả lại chiếc nhẫn kia cho tôi, một người phụ nữ như em, có tư cách gì mà đòi mang theo thứ gì đó của anh trai tôi chứ!"

"Anh muốn lấy đi chiếc nhẫn kia cũng không phải là không thể được, vậy thì cứ chờ tôi chết đi! Mộ Sở. Tôi sẽ không cho phép anh mang chiếc nhẫn này đi, giữa tôi và Mộ Thần có chuyện gì xảy ra, tôi không cần phải giải thích với một người giống như anh. Mà anh cũng không có tư cách gì để hỏi tới."

"Không có tư cách gì để hỏi tới sao?" Mộ Sở cười: "Trình Diệu Tinh, tôi sẽ cho em biết, không có chuyện gì là tôi không xen vào." Mộ Sở nói xong đưa tay ra rút lấy chiếc nhẫn trên tay Diệu Tinh. Mộ Sở không nghĩ tới sẽ có thể rút lấy chiếc nhẫn nhẹ nhàng như vậy. Vài ngày liên tục ở bệnh viện, Diệu Tinh đã gầy gò đến lợi hại, đến ngay cả ngón tay cũng đã thon gầy hơn rất nhiều so trước kia.

Cảm giác được chiếc nhẫn đã bị cướp đi, sắc mặt Diệu Tinh tái nhợt một hồi. Ngón tay Mộ Sở cầm chiếc nhẫn cứ thế run lên, chiếc nhẫn cứ như vậy từ trong tay của anh lăn xuống...

Keng keng keng... Chiếc nhẫn nảy lên mấy cái, lăn dọc theo mặt đường chạy ra ngoài.

"Khốn kiếp!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu, nhìn chiếc nhẫn lăn đi càng ngày càng xa, cô giống như đã phát điên rồi vậy, lập tức đẩy Mộ Sở ra, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, cô coi thường mình đang ở trên đường, quên mình tùy thời cũng sẽ gặp nguy hiểm. Mộ Sở bị Diệu Tinh đẩy mạnh cũng phải thối lui ra sau mấy bước, anh nhìn Diệu Tinh, lại nhìn xuống tay của mình một chút...

"Trình Diệu Tinh, trở lại!" Mộ Sở lo lắng kêu lên một câu, nhưng mà lúc này, Diệu Tinh đã sắp vọt tới trên đường ngang rồi.

Pim pim pim... Từng hồi âm thanh còi xe vang lên dồn dập, Diệu Tinh lo lắng nhìn theo chiếc nhẫn lăn lăn trên đường. Nó vòng vo vòng ở nguyên một chỗ, rốt cục dừng lại... Nhìn chiếc nhẫn dừng lại cùng chiếc xe đang lao về hướng chiếc nhẫn kia, Diệu Tinh không chút nghĩ ngợi liền xông tới, đưa tay ra nhặt lấy chiếc nhẫn, cầm  lấy thật chặt, giống như đang ôm bảo bối ở trong tay. 

Pim pim pim... Tiếng còi xe vang lên dồn dập, tiếng xe phanh gấp vang lên làm chói tai người ta, Diệu Tinh ngồi chồm hổm ở nơi đó, nhìn chiếc xe đang xông lại phía mình. Diệu Tinh quên mất sẽ phản ứng phải như thế nào, chẳng qua là theo bản năng cô cứ ôm thật chặc lấy chiếc nhẫn đã nhặt được ở trong tay...

Hành động của Diệu Tinh thật sự cũng đã làm cho Mộ Sở phải kinh hãi. Nhìn thấy chiếc xe đang xông tới, anh lo lắng chạy tới. Nhưng mà không đợi anh đến gần, đã có người chạy trước anh một bước, xông tới...

Diệu Tinh ngồi chồm hổm ở nguyên tại chỗ. Nhìn chiếc xe ô tô đang xông lại, cô sững sờ đến quên cả phản ứng. Đột nhiên có người từ bên cạnh kéo cô lui xuống. Cô té ngã ở bên cạnh, tiếp theo là một tiếng va chạm nặng nề cùng tiếng phanh xe khẩn cấp. Diệu Tinh hoảng sợ quay mặt lại nhìn Tiêu Lăng Phong đang lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó dừng lại. Anh nằm yên ở chỗ đó không hề nhúc nhích...

"Tiêu Lăng Phong..." Diệu Tinh kinh hãi, sau đó lảo đảo nghiêng ngả chạy tới: "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh kêu to, ôm lấy thân thể Tiêu Lăng Phong. "Tiêu Lăng Phong, anh tỉnh lại!" Diệu Tinh kêu lên, nhìn dòng máu đỏ tươi từ trên trán của anh chảy xuống. 

Đại não Diệu Tinh  nổ ầm một tiếng. "Tiêu Lăng Phong, anh không nên làm cho tôi sợ!" Diệu Tinh nghẹn ngào, cô vô lực nhìn chung quanh, cảm giác quá mức quen thuộc, cô gắng sức nâng đỡ ngực của anh lên... "Tiêu Lăng Phong, anh tỉnh lại. Anh không nên có chuyện, tôi cầu xin anh..." 

Diệu Tinh khóc, nước mắt nóng bỏng rớt tại trên mặt Tiêu Lăng Phong. Cô không còn có biện pháp để nhìn một người khác lại gặp chuyện không may vì cô  như vậy, không có cách nào nhìn người mình để ý bị chết ở trước mặt cô. Tai nạn xe cộ, đối với cô mà nói, là một từ ngữ quá kinh khủng.

Diệu Tinh vừa che chở vừa khóc, vừa lau vết máu  cho Tiêu Lăng Phong. "Anh đừng làm tôi sợ, Tiêu Lăng Phong, anh tỉnh lại!" Diệu Tinh cứ lay lay thân thể Tiêu Lăng Phong: "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh lớn tiếng gào thét. "Anh không nên có chuyện..."

Hàng lông mi Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng lay động chớp chớp lên mấy cái. Sau đó anh mở mắt ra nhìn Diệu Tinh. Cô thế nhưng vì chiếc nhẫn kia mà cái gì cũng không để ý! A... Anh cười khổ một tiếng. "Diệu Tinh, có phải ở trong lòng em, anh vĩnh viễn đều không thể bẳng một người chết hay không..." Tiêu Lăng Phong thê lương hỏi: "Em có biết em như vậy, trong lòng của anh có bao nhiêu đau đớn hay không?"

Thấy Tiêu Lăng Phong mở mắt, Diệu Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà một giây kế tiếp..."Tiêu Lăng Phong, anh là đồ ngu ngốc có phải hay không!" Diệu Tinh giận đến mắng to, cô đánh cho Tiêu Lăng Phong một cái vào trên người. Cô khóc, nhưng lần này lại không đánh xuống như lần trước nữa. từ trong miệng Tiêu Lăng Phong thế nhưng chảy ra một dòng máu...
Bình Luận (0)
Comment