Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 208

Sáng sớm Diệu Tinh cũng không thức dậy để làm bữa ăn sáng. Cô tự nói với mình không cần quan tâm đến, nhưng mà đối với cuộc điện thoại gọi đến đêm qua, trong lòng của cô lại cảm thấy phá lệ không thoải mái. Cú điện thoại kia, gọi đến hết mười bảy phút hai mươi tám giây, trong lòng Diệu Tinh vẫn một mực yên lặng, lặng yên đếm. Tiêu Lăng Phong sau khi trở về, không ôm cô giống như thường ngày, mà anh lại đưa lưng về phía cô để ngủ. Đây là lần đầu tiên từ xưa tới nay. Diệu Tinh muốn mở miệng hỏi nguyên nhân. Nhưng mà... cô có thể lấy thân phận gì lẫn lý do nào để chất vấn anh đây.

"Diệu Tinh, @MeBau*diendan@leequyddonn@  nếu trong người không thoải mái thì hôm nay em cũng không cần phải đến công ty đâu, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Nhà cửa thì anh sẽ gọi người giúp việc tới dọn dẹp, em không nên lộn xộn, biết chưa?" Tiêu Lăng Phong cưng chìu siết chặc chóp mũi Diệu Tinh, anh cúi người xuống hôn Diệu Tinh lúc này vẫn còn nương nhờ trong chăn như cũ.

"Tối nay anh sẽ trở về chứ?" Diệu Tinh chua chát mở miệng hỏi.

"Thật là, đây là nhà anh, anh không trở về thì có thể đi đâu đây?" Tiêu Lăng Phong có chút buồn cười. “Được rồi, em cứ ngủ đi, để anh gọi cho người giúp việc ở bên nhà ông nội hầm cách thủy ít súp mang tới đây." Tiêu Lăng Phong liếc mắt nhìn thời gian: "Anh đi đây!"

Hôm nay Tiêu Lăng Phong ra cửa trước thời gian ước chừng một canh giờ. Diệu Tinh cười chua xót, lôi kéo chăn che kín đầu, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống...

Thời điểm Tiêu Lăng Phong đi tới bệnh viện, Lãnh Liệt đã đợi ở cửa.

"Tình huống như thế nào?"

"Yên tâm đi, cô ấy không hề bị thương. Hiện tại đã không sao rồi!" Lãnh Liệt an ủi Tiêu Lăng Phong. "Người kia nghe nói là ch mẹ của một cô gái đã từng bị Đường Cát Nguyên làm tổn thương. Bất quá tôi nhìn chuyện này ngược lại, dường như có ẩn tình khác."

"Anh cảm thấy có liên quan đối với trận kia nổ tung lần trước hay không? Tôi cảm thấy đây là người nhà của Lisa làm. Hãy thu xếp để cho Đường Nhã Đình xuất viện đi!" Tiêu Lăng Phong nhức đầu than thở. Ngày hôm qua đang yên đang lành có người vọt vào phòng bệnh, tuyên bố muốn giết Đường Nhã Đình. May nhờ bác sĩ đi tuần phòng phát hiện kịp thời. Tiêu Lăng Phong đã phải an ủi Đường Nhã Đình qua điện thoại thật lâu, Đường Nhã Đình mới tỉnh táo lại.

Đường Nhã Đình, đến tột cùng cô đã làm ra chuyện gì quá phận đối với Lisa vậy, khiến cho bọn họ phải đến mấy lần nghĩ muốn giết cô như thế.

"Tôi sẽ thu xếp." Lãnh Liệt gật đầu. Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng mà Tiêu Lăng Phong vẫn đi vào an ủi Đường Nhã Đình mấy câu.

Diệu Tinh đi ra khỏi biệt thự. Khí trời rất tốt, ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp. Diệu Tinh ngẩng đầu lên, phơi nắng. Cô đã bắt đầu chú ý mặc loại quần áo rộng thùng thình, ngay cả việc uống cà phê cũng từ bỏ, bình thường cô vẫn thích để chân trần chạy lại chạy đi ở trong phòng, nhưng hiện tại, không cần Tiêu Lăng Phong phải nhắc nhở, cô cũng sẽ chú ý mang giày.

"Diệu Tinh?" Mộ Sở đi tới ở bên cạnh cô, ngồi xuống.

"Tới gặp tôi để chê cười hay sao?" Diệu Tinh hỏi.

"Ở trong lòng em tôi liền thực sự chỉ biết làm thương tổn em thôi sao?" Mộ Sở có chút chua xót. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Đúng là tôi đã từng làm ra rất nhiều chuyện gì đó quá phận, nhưng mà  Trình Diệu Tinh, em cũng bởi vì chuyện này liền mạt sát toàn bộ đối với những gì tốt đệp mà tôi đã làm cho em hay sao? Như vậy có công bình hay không? Tại sao em lại có thể quên ngay lập tức Tiêu Lăng Phong, một người cũng đã từng mang đến cho em tổn thương chứ?"

"Tôi không như vậy!" Diệu Tinh lắc đầu: "Anh đã làm gì đối với tôi, tôi cũng sẽ không so đo. Bởi vì anh có tư cách này."

"Chỉ là bởi vì tôi là em trai của Mộ Thần, cho nên, ngay cả những thương thế mà tôi đã làm hại đến em, em cũng không hề so đo sao? Em cảm thấy em làm như vậy thì trong lòng của em sẽ có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút, về sau này có thể yên tâm thoải mái cùng với Tiêu Lăng Phong phải không? Hay là, em cảm thấy em và anh trai của tôi đã từng có một đoạn thời gian… nên nhìn ở trên mặt mũi của tôi có anh trai của tôi hay sao..."

"Chẳng qua là tôi cảm thấy tôi đã làm sai chuyện, mà đã làm sai chuyện, vậy thì sẽ phải chịu trách nhiệm, không phải sao?" Diệu Tinh xoay mặt lại nhìn Mộ Sở."A Sở, có lẽ, nếu như là nói, đó là một chuyện rất ngu xuẩn, nhưng mà... Nếu như thật sự có thể kéo thời gian xoay trở lại được, tôi tin rằng sẽ không bao giờ để cho chuyện đó xảy ra. Chuyện đã đi tới bước này, nào sợ tôi sẽ cùng chết với Mộ Thần luôn. Tôi cũng sẽ không để chuyện quan trọng lại biến thành như ngày hôm nay."

"Cho nên, em đã hối hận!" Mộ Sở nổi dóa." Trình Diệu Tinh. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu em đã làm gì, nếu hối hận, tại sao em còn phải lưu lại đây. Chờ đên slucs Tiêu Lăng Phong dắt tay Đường Nhã Đình đi tới trước mặt em, thì lúc ấy em mới tỉnh ngộ hay sao?"

"Hối hận có hữu dụng gì đâu, chuyện xảy ra thì chính là đã xảy ra!" Diệu Tinh cười khẽ:  Anh tin tưởng cũng tốt, không tin tưởng cũng tốt. Chuyện biến thành hôm nay như vậy, không phải là do ý muốn của tôi."

"Trình Diệu Tinh, em đã không nghĩ muốn, không bỏ được, thì cũng không cần làm ra cái dáng vẻ bức em rất hối hận này. Em có biết em làm như vậy, nhìn em thấy có bao nhiêu ghê tởm hay không?" Mộ Sở giận đến giơ chân.

"Tôi cũng đã sớm biết tôi ghê tởm!"

"Trình Diệu Tinh, chỉ vì một người đàn ông trước sau đều không hồi đáp coi trọng em, em tình nguyện bị vũ nhục như vậy sao? Hắn thật đáng giá để em làm như vậy sao?"

"Anh ấy đối với tôi rất tốt!" 

"Phải, hắn đối với em rất tốt, nhưng mà Đường Nhã Đình thì sao đây? Hắn cũng một lòng quan tâm chăm sóc giống như vậy. Ngay cả bà xã của bạn hắn, hắn cũng có thể chăm sóc chu đáo như vậy. Trình Diệu Tinh, hắn như vậy, em còn dám nói hắn đối xử với em rất tốt, rất quan tâm đến em hay sao?"

"..."

"Diệu Tinh, em đừng có ngu ngốc nữa. Em cảm thấy cha của em sẽ chịu tiếp nhận hắn hay sao? Em đã thật sự quên mất anh trai của tôi đã chết như thế nào hay sao?" Mộ Sở hỏi: "Không phải là tôi muốn kích thích em, cũng không phải là muốn gây ra mâu thuẫn ở giữa hai người, chẳng qua là Diệu Tinh... Những vấn đề này đã không thể giải quyết, hai người cũng không thể nào cứ như vậy tiếp tục thật yên lặng nữa. Còn có Đường Nhã Đình. Cô ta và Tiêu Lăng Phong cùng nhau lớn lên, coi như cô có làm chuyện sai lầm, nhưng mà em cảm thấy Tiêu Lăng Phong thật sự có thể hung ác, quyết tâm không quản không hỏi, nếu như cô ta vẫn như vậy, em cảm thấy em vẫn có thể nhẫn nhịn để cho Tiêu Lăng Phong quan tâm đối với người phụ nữ khác như vậy hay sao?" Không thể, cô không thể nào có thể dễ dàng tha thứ. Coi như là nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đối xử tốt với Tịch Mạt như thế nào, thì trong lòng của cô cũng sẽ có chút khó chịu, huống chi đây lại là một người phụ nữ khác...

"Rời khỏi hắn đi! Tôi sẽ thu xếp tất cả mọi chuyện cho em thật tốt, muốn ba ba và mẹ của em..."

"Tôi đang mang thai!"

"..." Chuyện này Mộ Sở cũng không kịp nói ra, lời bị chận lại ở giữaa khóe miệng. "Em nói gì?" Mộ Sở đứng vọt lên: "Diệu Tinh..."Giọng nói của Mộ Sở có chút không yên. Lúc này anh mới lưu ý tới trang phục của Diệu Tinh, đáy bằng giày, vẻ mặt... Ha ha

..."Em cũng mang thai, em mang thai đứa con của Tiêu Lăng Phong ở chỗ này định sám hối điều gì đây?" Mộ Sở thô lỗ kéo Diệu Tinh lên: "Không. Lúc này không phải là em đang sám hối, mà là mất mác, mất mác vì em mang thai, nhưng Tiêu Lăng Phong lại toàn tâm toàn ý bảo vệ người phụ nữ khác!  Trình Diệu Tinh, tất cả những chuyện này em không cảm thấy là do em đã tự tìm hay sao?" Mộ Sở có chút dùng sức nắm lấy cổ tay của Diệu Tinh: "Tại sao mỗi lần tôi nghĩ muốn đối xử tốt với em, thì em lại luôn nghĩ muốn làm ra những chuyện khiến cho tôi muốn có cảm giác, mình giống như là người ngu ngốc!"

"Thật sự là tôi cảm thấy cực kỳ khổ sở!" Diệu Tinh nói qua. Hai hàng nước mắt từ trong tròng mắt lại rơi xuống.

"Áy náy thì có ích lợi gì chứ! Anh trai của tôi lại không thể về được! Hoặc là em dễ dàng dung túng đối với những chuyện mà tôi đã gây nên chính là vì em muốn đền bù cho tôi phải không?" Mộ Sở hỏi, vẻ mặt đột nhiên tối sầm xuống. "Trình Diệu Tinh, ban đầu em đã liều lĩnh bảo vệ tôi, có phải cũng là bởi vì tôi là em trai của Mộ Thần hay không?

Diệu Tinh cúi đầu, cũng không phủ nhận.

Ha ha... Mộ Sở đột nhiên hiểu ra. Câu nói mà Diệu Tinh đã từng nói ra ngày trước:”hoàn hảo anh không bị làm sao” là có ý gì." Trình Diệu Tinh em nhất định không muốn thành thực như vậy sao?" Mộ Sở hầm hừ. Tựa như là không chịu cam lòng vậy! Anh dắt cổ tay của Diệu Tinh kéo cô vào trong ngực! Hung hăng hôn lên môi của cô...
Bình Luận (0)
Comment