Tiêu Lăng Phong khẽ nhẹ nhàng nhúc nhích một cái. Anh xoa bóp huyệt Thái Dương, một cảm giác ghê tởm mãnh liệt lẫn sự đau đầu kịch liệt cuốn tới.
"Diệu Tinh, lấy giúp anh chén nước!" Tiêu Lăng Phong theo bản năng nói vô ý thức, nhưng lại không hề nghe thấy một chút âm thanh đáp lại, anh cười cười, lật người qua ôm lấy người nằm bên cạnh: "Thế nào lại không lên tiếng thế, vẫn còn ngủ tiếp..." Anh vừa nói chuyện khóe miệng cũng nghiêm nghị trở lại. Tiêu Lăng Phong từ từ mở mắt ta, tim của anh liền đập bùm một tiếng. Anh vội vàng thu ngay cánh tay của mình lại, từ trên giường bắn vọt ra. Lúc này anh mới phát hiện, nơi này hoàn toàn cũng không phải là ở trong nhà trọ của bọn họ, mà là... đang ở trong biệt thự của anh. Người bên cạnh anh cũng không phải là Diệu Tinh... die,n;da.nlze.qu;ydo/nn khắp nơi trong phòng đều là các mảnh quần áo bị xé rách vứt rơi tán loạn...
Trong nháy mắt, đầu óc Tiêu Lăng Phong trở nên trống rỗng… Anh hiện tại đang làm cái gì...
Đường Nhã Đình từ từ mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, sau đó kéo chăn lên che kín thân thể, sau đó từ từ quay đầu lại.
"Anh đã tỉnh rồi." Đường Nhã Đình hỏi một câu, ngữ điệu lời nói nghe không rõ được sự vui mừng hay giận dữ. Cô đưa tay ra nhặt quần áo rơi ở trên đất lên, khoác lên người rồi đi vào phòng tắm.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Lăng Phong có chút không biết nên phản ứng thế nào. Anh dùng sức xoa xoa nơi huyệt Thái Dương. Tại sao anh lại xuất hiện tại nơi này? Anh nhớ ngày hôm qua anh đã cãi vã với Diệu Tinh sau đó anh liền chạy ra ngoài, tiếp đó đi uống rượu, nhưng mà... Tại sao anh lại ở chỗ này, lại còn quá mức như vậy…
"Anh không cần phải lo lắng." Không biết lúc nào mà Đường Nhã Đình đã xuất hiện ở cửa: "Chuyện ngày hôm qua, em sẽ không nói cho người khác biết. Em biết chẳng qua là do anh uống nhiều quá, chỉ bất quá... anh đã coi em là thế thân của người khác mà thôi!" Đường Nhã Đình nói xong liền cười lên một tiếng vẻ chua xót: "Em đi trước, bất quá... em có thể muốn mượn một bộ quần áo ở trong tủ treo kia được hay không, em..." Đường Nhã Đình nói xong lại nhìn xuống đống quần áo đã rách nát ở trên đất một chút.
"Nhã Đình..." Trong lúc nhất thời, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại không thể biết nói cái gì cho phải. Nói xin lỗi cô sao? Nối do anh đã uống nhiều quá, hay là nói... Ngày hôm qua chúng ta có làm chuyện gì không phải hay không? Bất kể là hỏi về vấn đề nào thì chuyện này cũng quá khốn kiếp!
"Anh cũng không cần phải nói cái gì hết!" Đường Nhã Đình thấy Tiêu Lăng Phong không biết nên nói gì, cô liền khẽ cười lên một tiếng: "Em đi trước!"
"Nhã Đình..."
Đường Nhã Đình dừng bước. Thấy Tiêu Lăng Phong không biết nói gì them nữa, Đường Nhã Đình lại cười lên một tiếng: "Mọi người đều đã là người trưởng thành. Em đã không so đo... Anh còn ở đó mà rối rắm cái gì chứ..." Đường Nhã Đình nói xong liền bước nhanh đi ra ngoài. Trong căn phòng lớn như thế chỉ còn lại một mình Tiêu Lăng Phong.
Anh ngồi ở trên giường, cố gắng hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua. Nhưng mà chỉ cần nghĩ ngời là đầu anh đều đã đau đớn muốn chết, di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn thêm nữa là không thể nhớ nổi được cái gì.
"Tiêu Lăng Phong, mày đúng là tên khốn kiếp!" Tiêu Lăng Phong tự mắng to mình, dùng sức đánh một quyền ở trên giường. Tại sao mày lại có thể phản bội Diệu Tinh... Khẩu khẩu thanh thanh nói là sẽ không tha thứ cho bất kỳ sự phản bội nào, nhưng mà chính bản thân mình sao đây, mày thế mà đã phản bội cô ấy...
Thống khổ níu lấy tóc của mình, Tiêu Lăng Phong cúi người xuống chôn đầu mình vào trong lòng bàn tay...
Diệu Tinh uống một chút xíu chỗ súp mà người giúp việc đã hầm cách thủy suốt mấy giờ, nhưng ma khắp trong miệng của cô, tựa như không thể thưởng thức được một chút mùi vị nào. Diệu Tinh cứ ngẩn người ngồi ở đó, cho đến lúc cái muỗng từ trong tay cô rơi xuống, rớt vào trong chén canh.
"Trình tiểu thư ngài sao vậy, có phải thân thể không được thoải mái hay không? Có muốn tôi gọi tiểu thư Ti Khiết tới hay không?"
"Không cần đâu, tôi không sao." Diệu Tinh lắc đầu một cái. Chuyện tình cảm của mình, người khác làm sao có thể giúp đỡ được đây? Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần chính là ví dụ tốt nhất. Bùi Hạo Thần mỗi lần có chuyện đều có Tiêu Lăng Phong và Phương Uyển Kiệt cũng sẽ hết sức trợ giúp, nhưng chẳng phải là đều đã làm cho mọi chuyện bị hỏng bét, rối lại một đoàn đó sao!
Diệu Tinh đi từ từ ra phòng khách. Những đồ mà ngày hôm qua cô mua về vẫn còn để trên mặt đất, nào là một túi đầy những thứ tinh xảo, đẹp đẽ của trẻ con, lại còn có một chiếc váy cho bà bầu rất xinh đẹp nữa. Cầm mấy đồ quần áo kia ở trong tay, Diệu Tinh đột nhiên cảm thấy vô cùng nặng nề, ngày hôm qua, Tiêu Lăng Phong cả đêm cũng không hề trở về nhà… Có phải là lời nói của cô thật sự quá đáng hay không...
"Trình tiểu thư, có lẽ chẳng qua là thiếu gia quá bận rộn thôi!" Người giúp việc già nói an ủi sự mất mát của Diệu Tinh.
"Bác cũng không ghét tôi sao?" Diệu Tinh hỏi: "Tôi là người đã phá hư tình cảm của thiếu gia nhà các người, là người thứ ba... Tôi không đáng được bác đến chăm sóc như vậy!"
"Tại sao ngài lại nói như vậy đây?" Người giúp việc già cười nói. "Chuyện tình cảm cũng không phải chỉ nói vài ba lời mà đã rõ ràng được. Nếu như nhất định phải nói sai, vậy cũng chỉ có thể nên trách, thời điểm hai người gặp nhau không đúng... Trách là đáng trách ở việc hai người thật sự yêu nhau mà không hiểu lẫn nhau."
" Yêu nhau mà không hiểu lẫn nhau sao?" Diệu Tinh hỏi.
"Dĩ nhiên rồi!" Người giúp việc già gật đầu. "Cho nên, tiểu thư mới luôn là suy nghĩ lung tung, tình cảm của thiếu gia đối với tiểu thư thế nào, tiểu thư thật sự không cảm nhận được sao?"
"Tôi có cảm giác được, nhưng mà... Tôi thật sự sợ đó chỉ là ảo giác của mình. Giữa tôi và Tiêu Lăng Phong đã có quá nhiều vấp váp va chạm không thể đi đụng vào, cũng đã có quá nhiều tổn thương cùng bi ai thúc giục người ta phải nhớ lại..."
"Đáng lẽ ra bởi vì những thứ này, hai người mới cần phải quý trọng hơn tình cảm của mình. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người mới có thể yêu nhau, việc này thật sự không hề dễ dàng chút nào. Về phần những người khác... Tình yêu là ích kỷ."
Diệu Tinh nghe những lời nói của người giúp việc già kia..., có chút cái hiểu cái không, nhưng mà... Nếu như mà tình yêu là được thành lập ở trên sự thống khổ của người khác như thế, cô có còn nên tiếp tục nữa hay không?
Thiên Tuấn.
Tiêu Lăng Phong tự giam mình ở trong phòng làm việc, bên trong chiếc gạt tàn trên bàn đã chất đầy tàn thuốc. Kể từ khi Diệu Tinh mang thai, sau đó anh đã cai thuốc lá khá lâu rồi. Thế nhưng sau sự kiện đột phát kia, thật sự đã làm cho anh rối loạn một mảnh. Bởi vì một cuộc say rượu mà anh đã làm tổn thương hai người phụ nữ...
Tiêu Lăng Phong dùng sức ném mạnh tàn thuốc xuống đất. Anh kéo cánh cửa sổ sát đất ra, đi ra đứng trên ban công bên ngoài. Giờ phút này đang chính là buổi trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu vào trên làn da của Tiêu Lăng Phong đau rát. Trên cánh tay của anh vẫn còn lưu giữ lại rõ rang hai đạo vết cào xước. Vết thương kia bị ánh mặt trời thiêu đốt lại trở nên đau rát hơn. Mặc dù anh không nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà... chuyện này vẫn luôn là căn cứ rõ rang, chính xác, có sức mạnh nhất, còn có ở sau lưng anh nữa...
Cốc cốc cốc…
"Tổng giám đốc, Trình tiểu thư tới." Theo giọng nói của thư ký, Diệu Tinh đã đi tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì khí trời nóng bức cùng thân thể cồng kềnh mà đỏ bừng một mảnh. Mấy sợi tóc còn ướt mồ hôi ướt bị dính nhẹp ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Sao em lại tới đây!" Tiêu Lăng Phong đi mấy bước tới bên cạnh cô, lau mồ hôi trên chóp mũi cho cô. "Em không biết chuyện có thể gọi điện thoại cho anh cũng được hay sao?"
"Ngày hôm qua anh không trở về nhà. Điện thoại di động cũng không gọi được. Em..." Diệu Tinh nói xong lại dừng lại lời của mình.
"Em lo lắng sao?." Tiêu Lăng Phong trần thuật.
"... Em… là đi ra ngoài mua đồ, đi ngang qua nơi này liền nhìn lên… thấy" Diệu Tinh đặt hộp súp đang cầm trong tay lên bàn. "Cái này là giải nhiệt, anh uống một chút đi."
Tiêu Lăng Phong nghẹo đầu nhìn Diệu Tinh. Đây là sau mấy tháng trời tới nay, đây là lần thứ nhất Diệu Tinh có biểu hiện cực kỳ tốt với anh. Bây giờ nhìn Diệu Tinh như vậy, Tiêu Lăng Phong đột nhiên có chút dở khóc dở cười. Nếu như ngày hôm qua cô như vậy, chuyện kia chính là một bộ dáng như của người khác. Mà cô hết lần này tới lần khác phạm sai lầm đối với anh. Đến khi điên cuồng tự trách thì cô lại chạy tới biểu hiện sự áy náy của mình. Trình Diệu Tinh! Có lẽ là, đời trước anh chính là thiếu nơi đối với em, cho nên, mặc dù là vào lúc này, khi em quan tâm tới anh như vậy, cũng là em đã vô hình trung đang hành hạ anh!
" Tiêu Lăng Phong! Chuyện ngày hôm qua, em rất xin lỗi..." Diệu Tinh nói xong ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy cánh tay của Tiêu Lăng Phong, ánh mắt của cô hơi sững lại một chút. Tiêu Lăng Phong hốt hoảng liền kéo ống tay áo xuống. Anh bất an nhìn Diệu Tinh, có phải là đã cô nhìn thấy rồi hay không?...