Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 228

Chuyện càng ngày càng trở nên không ngờ. Ngay cả cơ hội để cho người ta thở dốc cũng không có, cứ thế hai ba lần liên tiếp áp tới.

Diệu Tinh lắc đầu, tại sao lại sẽ như vậy chứ? Cô xoay mặt sang nhìn Mộ Sở. Nhất định là Mộ Sở,

"Tại sao?" Diệu Tinh hỏi. "Mộ Sở, tại sao anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy, đến tột cùng tôi đã làm sai điều gì chứ?" Diệu Tinh nhìn Mộ Sở. "Có phải là để trả thù tôi, anh thật sự không ngại làm bất cứ điều gì hay không? Có phải là tôi chết đi thì anh mới cam tâm hay không?" Diệu Tinh bị mất khống chế gào hét lên.

Mộ Sở nắm chặt quả đấm, @MeBau*diendan@leequyddonn@  quả nhiên, cô đã cho rằng chính là anh làm. Vẻ mặt hoài nghi của Diệu Tinh làm trái tim của anh đau nhói thật sâu, phá hủy hết lý trí của anh. "Trả thù sao?" Mộ Sở cười. "Làm sao em lại có thể nói như vậy được chứ?" Mộ Sở hỏi. "Diệu Tinh, lúc trước chúng ta đã hòa hợp với nhau như vậy…"

"Anh nói bậy!" Diệu Tinh kích động kêu to.

"Thật ra thì tôi thật sự yêu em, cho nên cũng không ngại làm thế thân của anh trai tôi đâu." Mộ Sở nắm chặt quả đấm cố ý để cho Tiêu Lăng Phong càng thêm hiểu lầm.

Diệu Tinh hoàn toàn tuyệt vọng. Cô nhìn sang Tiêu Lăng Phong: "Lăng Phong, em không có." Cô lắc đầu. "Tin tưởng em, tin tưởng em một lần này đi…" Diệu Tinh cẩn thận từng ly từng tí đưa tay lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong.

"Diệu Tinh, vốn dĩ lúc trước tôi đã rất tin tưởng em, nhưng mà bây giờ…" Một lần nữa, kết quả xét nghiệm lại phủ định hoàn toàn đã đánh nát tuyến phòng ngự ở trong lòng anh. "Trình Diệu Tinh, em muốn tôi phải tin tưởng em thế nào đây, làm như thế nào để thật sự tin rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra đây?"

Bàn tay Diệu Tinh chậm rãi tuột xuống khỏi cánh tay của Tiêu Lăng Phong. "Đứa nhỏ này thật sự là con của anh..."

"Nói cho tôi biết, đến tột cùng em có phản bội tôi hay không?" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong đã run rẩy.

"Em không có!"

Một câu hỏi nghe cực kỳ xúc phạm. Ha ha… Mộ Sở cười. "Có muốn tôi cùng Tiêu Lăng Phong giao tiếp một chút, xem trên thân thể của em có điểm gì đặc biệt hay không?"

Tiêu Lăng Phong nhắm ánh mắt lại. Anh cũng không sao chịu được sự kích thích như vậy nữa. "Trình Diệu Tinh, em không muốn mở miệng nói gì nữa sao. Nếu không…" Ngực của Tiêu Lăng Phong phập phồng kịch liệt theo hô hấp của anh. Tiêu Lăng Phong thực sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì bây giờ. Hiện tại anh cần phải tỉnh táo. Nghĩ tới đây, anh nắm chặt quả đấm, sau đó xoay người xoải bước rời đi.

"Lăng Phong!" Diệu Tinh kêu lên, nhưng lại không có thể đổi lấy cái quay đầu lại của anh. "Tiêu Lăng Phong…" Diệu Tinh thất vọng kêu lên. Tiếng la của cô vang vọng ở trong hành lang. "A…" Diệu Tinh lớn tiếng kêu, dựa người vào vách tường từ từ trợt xuống dưới. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu một giọt lại một giọt thi nhau lăn xuống.

"Diệu Tinh…" Nhìn bộ dạng kia của Diệu Tinh, trong lòng Mộ Sở có chút áy náy.

"Anh đừng đụng vào tôi." Diệu Tinh kích động vẹt bàn tay của Mộ Sở vừa duỗi tới: "Tôi chán ghét anh!" Cô cắn răng đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Sở một cái, "Mộ Sở, tôi chán ghét anh." Diệu Tinh hầm hừ nhưng sau đó xoay người rời đi…

Tiêu Lăng Phong nổi giận đùng đùng lao xe chạy ra khỏi bệnh viện. Xe của anh chạy một mạch trên đường như phát cuồng. Có mấy lần anh đã suýt nữa bị đụng vào xe đang chạy ở trước mặt. Trước mắt của anh, vẫn hiện lên bản kết quả kiểm tra kia. Đứa nhỏ kia không phải là con của anh, không phải là con của anh… Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc tay lái. Trong tròng mắt của anh đã đong đầy nước mắt. Trình Diệu Tinh, tại sao em lại phản bội anh, tại sao? Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng. Thời điểm trong lòng anh nghĩ tới, phải làm thế nào để hướng cô cầu hôn, để cho cô một tương lai hạnh phúc, thì cô lại đang mang thai đứa con của người khác như thế...

Ha ha... Tiêu Lăng Phong cười nhẹ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn xe đâm sầm một cái vào trên lan can ở ven đường, sau đó dừng lại. Tiêu Lăng Phong ngồi ở trong xe vẫn không hề nhúc nhích. Anh từ từ nằm ở trên tay lái, mặc cho nước mắt chảy vào trong ống tay áo...

Diệu Tinh khó khăn lắm mới chạy được từ bệnh viện về đến nhà trọ. Nhưng mà cô gõ cửa hồi lâu cũng không có người ra mở cửa. Diệu Tinh lấy cái chìa khóa từ dưới tấm thảm chùi chân trước cửa ra, nước mắt của cô cứ thế lăn xuống. Từ sau lần cô bị giật túi ngày trước, Tiêu Lăng Phong sợ cô lại bị xảy ra những chuyện tương tự lần nữa, cho nên anh đã để bên dưới tấm thảm chùi chân trên mặt đất một cái chìa khóa.

Tại sao anh lại không tin em, tại sao...

Diệu Tinh bước nhanh đi vào trong phòng. Cô không kịp cả uống miếng nước, cũng không bận tâm đến mồ hôi hột còn đọng trên chóp mũi, đã vội vã cầm điện thoại lên, gấp gáp bấm số điện thoại của Tiêu Lăng Phong. Thế nhưng điện thoại kêu hồi lâu mà cũng không thấy anh trả lời.

"Lăng Phong, anh nghe điện thoại đi, có được hay không. Hãy tin tưởng em một lần này đi, tin tưởng em…" Diệu Tinh nhẹ giọng nghẹn ngào nói, nhưng mãi cho đến khi trong lòng bàn tay của cô đã túa ra một lớp mồ hôi hột, cánh tay và ngón tay cũng đã bắt đầu ê ẩm, mà Tiêu Lăng Phong cũng không có một chút ý tưởng muốn nghe điện thoại. Cuối cùng, điện thoại di động bị dập máy. Tựa như một chút hy vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ, cánh tay Diệu Tinh vô lực rũ xuống bên người.

Có lẽ, cô nên đi đến biệt thự một chút để tìm anh. Hiện tại anh không có ở trong nhà trọ này, không có ở công ty… Nghĩ tới đây, Diệu Tinh cầm cái túi của mình lên đi ra ngoài.

"Bảo bảo, con phải ngoan ngoãn, biết không?" Diệu Tinh an ủi đứa nhỏ đang xao động ở trong bụng. "Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm ba ba. Chúng ta không thể để cho ba ba hiểu lầm chúng ta được."

Giờ phút này. Tiêu Lăng Phong đang tựa vào trên cột đèn đường ở ven đường. Bên cạnh anh, Đường Nhã Đình đang vân vê tà áo vẻ đầy bất an.

"Cô nói gì, hãy nói lại lần nữa." Tiêu Lăng Phong vô lực hỏi.

"Lăng Phong, em mang thai!" Đường Nhã Đình cúi đầu nói.

"..." Xác định lần này mình đã không nghe lầm. Tiêu Lăng Phong ngẩng  đầu lên.

"Anh cũng cảm thấy kinh ngạc phải không? Ngay cả chính em cũng không tin được, nhưng mà em đã xác định kỹ lưỡng rất nhiều lần rồi! Lăng Phong, em thật sự mang thai!"

"Cho nên thế nào?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Tôi nên chúc mừng cô chăng?

"Lăng Phong, tại sao anh lại có thể nói như vậy." Đường Nhã Đình đầy một bụng uất ức hỏi lại.

"Tôi muốn hỏi, tại sao cô lại nói cho tôi biết?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Cô khẳng định, đứa bé này là của tôi chứ không phải là của Hạ Cẩm Trình sao?"

"... Anh, " Đường Nhã Đình miệng run rẩy không nói nổi thành lời. "Tại sao anh lại có thể nói ra những lời nói này như vậy!" Đường Nhã Đình bất mãn hỏi. "Đúng là em đã từng phản bội anh, nhưng mà ngày đó chúng ta đã làm gì chẳng lẽ anh lại không biết rõ ràng hay sao?"

"Tôi đã uống quá nhiều, thật sự không thể nào nhớ rõ được!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đốt một điếu thuốc, dùng sức hít một hơi, "Phụ nữ các người  tới cùng có một câu nói nào là thật lòng hay không?" Tiêu Lăng Phong vô lực hỏi "Có phải là các người cảm thấy tôi đặc biệt ngu xuẩn, rất thích hợp để lừa gạt đúng không?" Anh tiến tới gần Đường Nhã Đình thêm một chút.

"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh có thể nói ra những lời như vậy?" Đường Nhã Đình run rẩy. "Đúng, em đê tiện, em không biết xấu hổ. Biết rất rõ ràng là anh không còn thương em, nhưng mà em lại vẫn còn là cố tình lên giường với anh!" Đường Nhã Đình rưng rưng nước mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. "Nhưng mà chuyện đã xảy ra, Tiêu Lăng Phong, em sẽ không đánh rụng đứa bé này."

Tiêu Lăng Phong liền ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhã Đình.

"Có thể lần này cơ hội cuối cùng em được làm mẹ. Cho nên, Tiêu Lăng Phong, cho dù phải chết, em cũng sẽ không buông bỏ đứa bé này đâu." Đường Nhã Đình lớn tiếng nói qua.

"Còn có những chuyện gì khác nữa sao?" Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình một cái, sau đó lấy đế giày di mạnh đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, đứng dậy rời đi.

"Tiêu Lăng Phong, thái độ này của anh có nghĩa là gì đây?" Đường Nhã Đình tiến lên kéo Tiêu Lăng Phong lại.

"Nhã Đình, tôi muốn nói là tôi không ham muốn, cô còn có thể lớn tiếng nói đứa nhỏ trong bụng cô là của tôi hay sao?" Tiêu Lăng Phong cười hỏi. Đường Nhã Đình, cô thế nhưng đã mang thai! Ha ha… Anh cười đầy khổ sở, tại sao cuộc sống của anh luôn bị rối loạn như vậy.

"Anh..."

"Tôi khuyên cô trước hết vẫn nên xác định với Hạ Cẩm Trình một chút đi đã." Tiêu Lăng Phong nói xong liền cất bước rời đi, không ý thức được rằng thời khắc này lời nói vừa rồi của mình có bao nhiêu quá đáng. Anh chỉ biết là, trong lòng của mình thật là đau, không cách nào hô hấp được, tựa như tùy thời cũng sẽ không thể hít thở được mà chết.

Đường Nhã Đình đứng ngây người ở tại chỗ. Bàn tay của cô đặt ở trên bụng từ từ níu chặt lấy áo của mình. "Tiêu Lăng Phong những lời quá đáng như vậy mà anh cũng nói ra được sao! Em sẽ không cứ như vậy mà chịu buông tha, tuyệt đối sẽ không!" Đường Nhã Đình hung hăng cắn răng, ép buộc nước mắt phải chảy ngược về lại trong mắt…

Tiêu Lăng Phong đối với cô chỉ có sự vô tình và tàn nhẫn vẫn luôn đè nặng trong cô. Hiện tại Đường Nhã Đình đã không thể phân định rõ, cách làm của mình bây giờ rốt cuộc là do yêu, hay là bởi vì đang hận...

Diệu Tinh từ trong xe taxi đi ra ngoài, dưới ánh nắng trưa gay gắt, cô nâng cao bụng bự đi vào trong sân. Xe của Tiêu Lăng Phong không có ở đây. Nhưng cô vẫn còn chưa chịu chết tâm, một mực nhấn chuông cửa.

"Lăng Phong, em là Diệu Tinh." Cô nhấn chuông cửa, đập tay vào cánh cửa, lòng bàn tay cũng bắt đầu có chút phiếm hồng. "Mở cửa đi!" Hồi lâu không chiếm được sự đáp lại, Diệu Tinh tự mình mở cửa đi vào.

Trong biệt thự chỉ thấy an tĩnh không có một chút âm thanh nào. Trừ bỏ tiếng thở dốc dồn dập bởi vì mệt mỏi của cô, thì ngoài ra cũng không còn có âm thanh nào khác.

"Lăng Phong, anh  ở đâu!" Diệu Tinh khẽ gọi một tiếng."Anh hãy ra ngoài đi! Nghe em giải thích." Cô nhẹ giọng nức nở, "Anh đã nói anh sẽ tin tưởng em kia mà!" Diệu Tinh từ từ lên lầu, cô đi tìm ở từng mỗi một căn phòng, ngay cả phòng vệ sinh cô cũng không bỏ qua...

Nhưng mà… Càng theo thời gian trôi qua, Diệu Tinh càng cảm thấy thất vọng. Từ từ, cô chống đỡ vào vách tường ở trên thang lầu ngồi xuống. Tí tách! Nước mắt liền rớt ở trên bụng cô. Cũng vào lúc này, đứa nhỏ trong bụng cô bỗng nhúc nhích.

"Bảo bảo, tin tưởng mẹ. Mẹ nhất định sẽ tìm ba ba để giải thích cho ba hiểu rõ." Đang lúc Diệu Tinh vô lực nỉ non, chợt nghe thấy có tiếng xe."Lăng Phong!" Diệu Tinh mừng rỡ đứng dậy, liều mạng không chút sợ nguy hiểm vội chạy tới cửa. Nhưng mà khi kéo cửa ra, người mà cô nhìn thấy lại chính là Đường Nhã Đình.

“… Tại sao lại là cô!" Thời điểm Diệu Tinh nhìn thấy Đường Nhã Đình, cô liền nhíu nhíu mày.

"Tôi cũng đang muốn hỏi, tại sao lại là cô." Đường Nhã Đình cười. "Lăng Phong có ở đây không?" Đường Nhã Đình cũng không để ý đến phản ứng của Diệu Tinh, cứ thế đi vào phòng khách. "Thế nào, sao chỉ có một mình cô như vậy?" Đường Nhã Đình nói xong thì để chiếc túi ở trong tay mình xuống. "Tôi tới đây là vì còn một món đồ." Đường Nhã Đình nói xong liền thuận tay rót cho mình một chén nước. "Ai nha, nóng quá, mệt chết tôi rồi!" Đường Nhã Đình ngồi xuống, bàn tay cố tình làm ra vẻ vô ý đặt ở trên bụng,

Diệu Tinh nhìn thấy một màn như vậy, cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này, cô mới phát hiện ra trang phục của Đường Nhã Đình, giày đế bằng, váy mặc hình chữ A rộng thùng thình, mặt mũi cũng không hề trang điểm. Hết thảy những điều này… Cũng quá mức quen thuộc!

"Lăng Phong cũng thiệt là, đại ý như thế này, thời điểm lần trước đi bệnh viện kiểm tra, tôi cũng đã nói muốn anh ấy mang về, nhưng mà anh lại quên, làm hại tôi lại phải đi nhiều thêm một chuyến." 

Lần trước? Kiểm tra? Diệu Tinh từ từ đi tới lấy quần áo ở trong túi ra. Không sai, bộ quần áo này là của cô. Tại sao Đường Nhã Đình lại mặc quần áo của cô như vậy, đáp án, rất hiển nhiên chính là, cô ta đã qua đêm ở chỗ này cùng với Tiêu Lăng Phong...

Không biết tại sao, đột nhiên Diệu Tinh liền nghĩ đến hai tháng trước… Hôm ấy trên cánh tay của Tiêu Lăng Phong có vết thương, ha ha... Hai tháng, cô thế nhưng lại có thể nhớ rõ ràng như vậy...

Nước mắt của Diệu Tinh lại lăn xuống tí tách. Sau khi anh cùng người phụ nữ khác hô mưa gọi gió, cô thế nhưng chạy đến để làm hòa với anh… Còn có chuyện gì giễu cợt hơn so với chuyện này nữa đây!

Đường Nhã Đình đang ngồi yên lặng, Trình Diệu Tinh thực đúng alf một người thông minh, một phụ nữ cực kỳ nhạy cảm khi có chuyện gì đó xảy ra… Ha ha, tôi đây cũng không tin, như vậy rồi mà cô vẫn còn không đoán ra được. Tôi cũng không tin, đã như thế này mà các người vẫn còn có thể bình an vô sự được. Diệu Tinh nhìn chằm chằm thật lâu vào bụng của Đường Nhã Đình. Tiêu Lăng Phong, đây chính là cái mà anh nói yêu em sao, đây chính là lý do mà anh đã không tin tưởng vào em nữa có phải không...
Bình Luận (0)
Comment