Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 263.2

  "Làm sao anh..." Diệu Tinh hỏi một câu nhưng vội dừng lại. "Ừm... Tôi quên mất, đây là nhà họ Tiêu của anh, tôi không nên hỏi anh tại sao lại ở nơi này mới đúng. Tiêu thiếu gia. Xin chúc mừng!" Diệu Tinh cười vẻ đầy xa cách.

"Chúng ta nhất định cứ phải xa lạ như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong tiến lên. "Diệu Tinh, anh… em... có khỏe không?" Tiêu Lăng Phong cẩn thận đi đến gần. Anh thật sự rất muốn phải nói cho Diệu Tinh biết, có lẽ là con của chúng ta... vẫn còn sống, nhưng mà, bởi vì biết đâu… Cho nên anh không dám mở miệng nói gì, đợi đến khi thật sự tìm được đứa nhỏ đã, anh mới nói ra với cô. Lúc ấy, nhất định là Diệu Tinh sẽ rất vui vẻ… Nhưng chỉ có điều là... Hiện tại hết thảy đều vẫn chưa thể biết được, ngộ nhỡ đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó, tỷ lệ hi vọng chuyển qua thành tuyệt vọng như vậy thực là tàn nhẫn.

"Rốt cuộc anh ở đây muốn nói điều gì vậy?" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Diệu Tinh cũng không cau mày. Bộ dạng muốn nói lại thôi kia của Tiêu Lăng Phong, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu. Tiêu Lăng Phong vẫn luôn là một người rất dứt khoát trong nhận thức, hôm nay như vậy là thế nào nhỉ?

"Anh muốn nói đến điều gì, em cũng biết mà, không phải sao?" Tiêu Lăng Phong than thở. Ở trong cơn giận từ xa của Diệu Tinh anh đã kịp dừng lại ở một khoảng cách. Giống như Diệu Tinh, anh cũng tựa người vào trên vách tường, giống như vách tường có một luồng khí lạnh như băng, để anh có thể cảm giác được nhiệt độ của Diệu Tinh vậy. Tiêu Lăng Phong nghiêng mặt sang nhìn Diệu Tinh. Cô chỉ trang điểm nhàn nhạt, nhìn tinh sảo, xinh đẹp. Nhưng chỉ có điều là... Cũng không phải để dành cho anh...

Ánh mắt Diệu của Tinh nhàn nhạt nhìn về phía trước, giống như ánh mắt của Tiêu Lăng Phong cũng không hề mang cho cô điều gì thoải mái.

Diệu Tinh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn ở nhìn xa tới như vậy, em đã có thể thản nhiên đối mặt được với ánh mắt của anh rồi sao? Lần này nhìn thấy anh, Diệu Tinh cũng không có ra vẻ nghiêm túc hay là không thoải mái cái gì! Có phải là thật sự giống như Tịch Mạt đã nói hay không, đến ngay cả việc ngày càng oán hận anh, em cũng không muốn nghĩ đến nữa rồi.

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng gọi lên một tiếng: "Có phải là em đang có tâm sự hay không?" Anh hỏi, mà hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình! Thật vất vả lắm anh mới có thể có một cơ hội như thế này, thế nhưng mà, khi nói ra được thành lời thì cũng là lúc anh lại nói ra những lời của một chuyện không đâu vào đâu. Nhẹ nhàng nhìn sang Diệu Tinh đang ngọ ngoạy ở bên cạnh, trong vườn hoa ở cách đó không xa, truyền đến tiếng hoan hô. Rõ ràng là không nhìn thấy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng mà Diệu Tinh, em vẫn còn đang thò người ra lắng nghe như vậy.

"Thật tốt!" Vô ý thức khạc ra hai chữ, Diệu Tinh khẽ cười lên một tiếng, ngay cả chính cô cũng nhận thấy được nụ cười của mình. Mà Tiêu Lăng Phong cũng bởi vì nụ cười này của cô mà kinh ngạc đến ngây người. Không biết đã có bao lâu rôi anh không nhìn thấy nụ cười của Diệu Tinh, anh cũng đã cho là mình cũng sẽ không nhìn thấy nụ cười của cô nữa rồi.

"Diệu Tinh. Vốn là, chúng ta cũng nên có một buổi hôn lễ lãng mạn như thế này..." Tiêu Lăng Phong nói ra một câu nghe đầy tiếc hận, nhưng mà lại có vài ba chuyện đã liên tiếp phát sinh, cho nên chuyện này đã bị gác lại, sau đó... Mà một lần gác lại chính là mất năm năm. . Hôm nay rốt cục anh lại nhìn thấy Diệu Tinh rồi. Nhưng mà... Anh đã không thể xác định được liệu Diệu Tinh còn nguyện ý muốn gả cho anh nữa hay không!

"Chúng ta?" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. "Ý anh muốn nói, "chúng ta" ở đây là chỉ Đường Nhã Đình phải không?" Diệu Tinh cười. "Thật ra thì, nếu như anh thật sự yêu cô ta, thì cũng không nên quan tâm..."

"Anh không thương cô ta!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng nói. "Tại sao chung quy em lại cứ ưa thích nói như vậy chứ? Em biết rõ, người anh yêu chính là em mà! Em biết rất rõ ràng, anh nói từ “chúng ta” ở đây, là muốn chỉ em và anh!"

"Yêu tôi, nhưng lại không muốn tin tưởng ở tôi!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng. "Thật ra thì, suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không thể trách anh được. Ngày đó chính là đối diện với một chứng cớ có tính chất vững chắc như vậy, chính bản thân tôi cũng đã bắt đầu không tin ở chính mình nữa rồi!" Diệu Tinh than nhẹ, "Ngay cả tôi cũng vậy, cũng có một chút hoài nghi về thân phận của đứa bé này!"

"Không phải như vậy!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu, "Diệu Tinh, em không nên nói như vậy. Việc này cũng là do lỗi của anh. Đúng thế, anh không có tư cách để nói yêu em, ngay cả chút tín nhiệm lúc đầu cũng không thể cho em được… Diệu Tinh. Người có lỗi chính là anh, cho nên, anh xin em không nên như vậy nữa có được không?" Tiêu Lăng Phong đi tới bên người Diệu Tinh. "Anh biết anh đã làm tổn thương em quá sâu, hiện tại anh cũng đang cố gắng để bồi bổ lại! Em có thể trách anh, hận anh, nhưng mà, anh không muốn em hoài nghi tình yêu của anh đối với em! Em cũng không nên tự làm khó mình..."

"Nếu như là năm năm trước, Tiêu Lăng Phong. Khi nghe những lời này, nhất định là tôi sẽ nhảy dựng lên. Nhưng mà bây giờ, chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, đã chín chắn rồi. Cho nên..."

"Cho nên nghe những lời này, liền cảm thấy không có cảm giác gì nữa rồi hả?" Tiêu Lăng Phong cắt đứt ngang lời Diệu Tinh đang nói..., "Cho nên em cảm thấy, những lời nói này của anh là khẩu thị tâm phi (*)?" Tiêu Lăng Phong kêu lên đầy kích động: "Diệu Tinh, em đang ở đây muốn trừng phạt anh có phải không?"

(*) Khẩu thị tâm phi: Câu thành ngữ chỉ sự dối trá. Ý muốn chỉ một người nói ngoài miệng nói là phải, nhưng trong lòng nghĩ là trái. 

"Anh đã nghĩ quá nhiều rồi! Chẳng qua là tôi cảm thấy, chuyện của quá khứ thì cũng đã trôi qua rồi, tại sao còn phải nhắc tới làm gì, cần gì phải vạch trần vết sẹo lẫn nhau như vậy." Diệu Tinh nhẹ nhàng cách rời ra một chút, kéo giãn ra khoảng cách giữa hai người ra.

"Em thật sự đã quên mất rồi sao?" Tiêu Lăng Phong lại tiến lên thêm một bước, quây Diệu Tinh lại ở giữa thân thể của mình và vách tường. 

"Diệu Tinh, anh không thế nào quên được. Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy. Chúng ta có thể không cần thiết phải không chút đếm xỉa gì đến nhau như vậy có được không? Cho nên, phần tình cảm này, làm sao nói quên là có thể quên được đây!" Anh nắm tay của Diệu Tinh áp vào lồng ngực của mình. "Diệu Tinh, mặc dù em đã bỏ đi nhiều năm như vậy, nhưng mà... Anh chưa bao giờ có một ngày nào dừng lại việc nhớ đến em, thời gian mỗi ngày lại nhiều thêm một ngày, nơi này đã khắc sâu một phần dấu vết, hiện tại nó đã tan ra vào trong máu thịt của anh! Diệu Tinh, em đã trở thành hết thảy của em. Anh không thể không có em..."

"Nhưng mà trong quá khứ nhiều năm như vậy, bên cạnh anh cũng hề không có tôi mà, chẳng phải là anh vẫn sống rất tốt đó thôi! Tiêu Lăng Phong, anh hãy tỉnh táo lại một chút đi! Trên cái thế giới này, căn bản cũng không có người nào không thể rời bỏ người nào. Tựa như, ban đầu, tôi đã từng cho là tôi không thể không có Mộ Thần. Nhưng mà khi anh ấy chết đi rồi, thì tôi vẫn còn sống như cũ! Rồi sau nữa, tôi lại cho là anh là tất cả của tôi, thế nhưng mà hai chúng ta vẫn cứ tách nhau ra, tôi cũng vẫn sống rất tốt như cũ qua, hơn nữa, còn phong quang vô hạn..."

"Làm sao em biết được là anh đã sống rất tốt kia chứ!" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Mỗi ngày trôi qua anh đều luôn mong ngóng về tin tức của em Diệu Tinh, đi tìm em chính là động lực là cuộc sống của anh. Anh biết, em cũng đã phải trải qua cuộc sống cũng không tốt, cho nên..."

"Anh nói rất hay, giống như là anh hiểu tôi rất rõ vậy!" Diệu Tinh cười gạt cánh tay của Tiêu Lăng Phong ra: "Có lẽ là trong quá khứ, đúng như lời mà anh đã nói, tôi đã phải trải qua cuộc sống không được tốt lắm, nhưng mà, cuộc sống như thế tôi lại cảm thấy rất thỏa mãn!"

"Hận anh như vậy thật sự đã làm cho em cảm thấy rất vui vẻ hay sao?" Tiêu Lăng Phong đang cầm lấy khuôn mặt của Diệu Tinh: "Diệu Tinh, hận một người, thật vô cùng khổ cực, cứ yên tâm buông tay với mỗi hận ấy có được hay không?"

"Nhưng mà... năm năm đã trôi qua rồi, tôi chính là dựa vào mối hận thù kia thì mới chống đỡ qua ngày được, nó cũng là sinh mạng của tôi!" Diệu Tinh không đẩy Tiêu Lăng Phong ra nữa, thế nhưng mà thái độ của cô lại cực kỳ nghiêm túc.

"Vậy em, đến ngay cả một chút tình cảm yêu đương đối với anh, em cũng không hề có hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi lại: "Diệu Tinh, cho dù chỉ có một chút thôi cũng tốt, cho dù em chỉ có một phần trăm tình yêu đối với anh thôi, vậy thì anh cũng sẽ có dũng khí cùng sức mạnh để bổ khuyết cho chín mươi chín phần trăm còn thừa lại kia."

Trái tim của Diệu Tinh khẽ run lên một cái bởi vì nghe thấy những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. Rõ ràng là một gương mặt rất quen thuộc, nhưng mà bây giờ xem ra lại cảm thấy đặc biệt xa lạ, rõ ràng là một câu nói rất động lòng người, nhưng mà... bây giờ nghe, lại cảm thấy cũng không có gì hết.

"Diệu Tinh, anh yêu em! Cho nên, em hãy cho anh một cơ hội có được không?" Anh nhẹ nhàng ôm lấy Diệu Tinh. Hơi thở của anh tỏa ra thơm mát."Anh không cầu mong điều gì xa xôi, không cầu mong hiện tại em liền tha thứ cho anh! Anh chỉ mong muốn em hãy cho anh một cơ hội, em đừng rời đi, không nên rời đi khỏi nơi này!" 

Giọng nói của Tiêu Lăng Phong thật thấp mang theo một chút khàn khàn. "Cho anh một cơ hội nhé, có được hay không? Diệu Tinh, anh thật sự rất yêu em, thật sự rất yêu…" Tiêu Lăng Phong nói xong, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán Diệu Tinh.Vốn dĩ anh cũng chỉ là muốn như vậy mà thôi, thế nhưng, khi đã được một lần ôm lấy Diệu Tinh, thì anh thật sự có chút không thể khống chế được mình nữa. Anh không thể nào khống chế mình chỉ trong một nụ hôn môi đối với Diệu Tinh. Anh ôm thật chặt lấy cô, giống như sợ Diệu Tinh lại sẽ biến mất đi một lần nữa vậy. Nếu như có thể, anh hi vọng biết bao nhiêu, thời gian cứ dừng lại như thế này mãi...

Sự ấm áp hòa lẫn với cái lạnh như băng, còn mang theo một chút hương thơm của rượu nho… Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn Diệu Tinh, dần dần càng ngày càng sâu hơn, gần như là tham lam để hôn, cố gắng tìm kiếm ở bên trongmột mảnh đen nhánh kia tìm tòi lại cảm giác lúc ban đầu đã bị mất đi...

Diệu Tinh nhẹ nhàng cau mày. Cánh môi của cô bị Tiêu Lăng Phong giày vò có chút đau. Cô đã thành thói quen với sự dịu dàng của Car­los, một nụ hôn bá đạo với lực độ như vậy, đã khiến cho cô cảm thấy khó chịu…Trái tim của Diệu Tinh chợt run lên. Đang lúc bị Tiêu Lăng Phong ôm như vậy, Diệu Tinh thế nhưng chợt nghĩ đến Car­los.Nói cách khác…Côđang phản bội lại Car­los, đã chơi trò mập mờ cùng với người khác…

Bàn tay của Tiêu Lăng Phong cẩn thận từ từ dao động trên người của Diệu Tinh, từ từ nắm chặt lấy quần áo của cô. Diệu Tinh cau mày. Tiêu Lăng Phong, anh coi tôi là loại người nào vậy?... Có một cảm giác lúc này chợt xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment