Ở thời điểm gần tới lúc chạng vạng, cuối cùng cuộc giải phẫu đã kết thúc. Khi bác sĩ đi ra, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi... Nhìn thấy năm người đang chờ ở chỗ này, không có người nào mà không phải là nhân vật nổi tiếng ở thành phố T, ông cảm thấy may mắn vì ý chí của bệnh nhân đủ kiên cường, nếu không... Hậu quả thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
"Bác sĩ, tình huống anh ấy như thế nào rồi?" Diệu Tinh là người đầu tiên xông lên trước. Giọng nói của cô khàn khàn, tựa như là tấm giấy ráp đang cọ xát vậy.
"Tình huống căn bản đã ổn định, lần này thật sự là vô cùng may mắn. Lưỡi dao găm chỉ cách trái tim chưa đầy một cm!" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Bác sĩ nói xong xoa những giọt mồ hôi hột trên đầu. "Thế nhưng mà vết bỏng ở nơi bờ vai của anh ấy thì rất nghiêm trọng. Cho nên tạm thời cần phải để bệnh nhân vào nằm ở phòng bệnh nhân nặng để giám sát. Chỉ cần vết thương không nhiễm trùng, dẫn đến làm bệnh biến chứng, thì sẽ không có vấn đề gì!..." Bác sĩ nói xong cũng hít một hơi. Rốt cuộc là dạng thâm cừu đại hận như thế nào, mà lại giở trò đến mức dội a xít lên trên mặt người ta như vậy, làm cho ngay cả trẻ con cũng bị liên lụy...
Tiêu Lăng Phong được đưa vào phòng bệnh nhân nặng để giám sát. Diệu Tinh một đường lảo đảo nghiêng ngã đi theo, cách lớp thủy tinh nhìn gương mặt của Tiêu Lăng Phong không có một chút huyết sắc nào. Cô che miệng lại, những giọt nước mắt to tròn lăn xuống tí tách không ngừng.
"Tiêu Lăng Phong, di@en*dyan(lee^qu.donnn), anh không nên có chuyện, không nên!" Diệu Tinh nằm gục ở trên mặt lớp thủy tinh, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: "Anh phải chịu đựng, có biết hay không!"
"Diệu Tinh, hiện tại Lăng Phong đã không sao rồi! Em hãy đi nghỉ ngơi một chút đi! Trên người của em cũng có vết thương đó!" Lãnh Liệt nhìn Diệu Tinh an ủi cô một câu.
"Em không sao!" Diệu Tinh lắc đầu, "Em muốn đi vào trong đó để chăm sóc cho anh ấy!" Cô lau sạch nước mắt trên mặt: "Em muốn chờ anh ấy tỉnh lại."
"Diệu Tinh, nghe lời chị, đi nghỉ ngơi đi!" Ti Khiết an ủi. "Huống chi đây là phòng bệnh vô trùng, không cho phép có người ở lại đây trong thời gian dài."
"Vậy thì em sẽ ở nơi này chờ anh ấy. Em nhất định phải đợi đến khi anh ấy tỉnh lại!" Diệu Tinh quật cường lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt.
Ti Khiết nhẹ nhàng thở dài một hơi. "Liệt, anh ở đây chăm sóc cho cô ấy một chút, em đi ra ngoài làm chút chuyện!"
"Em muốn làm gì?" Lãnh Liệt ý thức được tình hình có chút không đúng, đưa tay kéo lại bà vợ của mình."Em chớ có dính vào!"
"Anh cứ yên tâm đi, mặc dù em làm việc có chút kích động, nhưng mà... em sẽ không làm chuyện gì cực đoan đâu." Ti Khiết khẽ cười một tiếng. Bất kể nói thế nào, cô cũng có một hồi được coi như là quen biết với Đường Nhã Đình. Bây giờ cô ta bị xảy ra chuyện, chung quy mình cũng nên đi thăm cô ta một chút...
Đồn cảnh sát.
Ti Khiết dựa vào mối quan hệ của ba ba, thuận lợi gặp được Đường Nhã Đình. Trên bàn tay cùng trên cánh tay của cô ta cũng bị băng gạc bao kín, đầu tóc cùng quần áo cũng rối bới bẩn thỉu. Thoạt nhìn cả người lẫn tinh thần của Đường Nhã Đình cũng có chút hoảng hốt...
Hừ! Nhìn bộ dạng chật vật của Đường Nhã Đình, Ti Khiết khẽ cười lên một tiếng. Không đủ, so với hết thảy những việc mà cô ta đã làm, thì cô ta như thế này còn xa mới đủ...
"Vết thương có đau không?" Ti Khiết hỏi. "Cô thật đúng là làm việc quá nhẫn tâm! A xít sun phu rit đậm đặc như thế mà cô cũng có dũng khí dám dội vào người ta. Ti Khiết ngồi dựa vào ghế, cao ngạo quan sát Đường Nhã Đình.
A... Thế đời thay đổi thật quá sâu, hiện tại tùy tiện một người nào đó cũng có thể dùng ánh mắt khinh thường như vậy để nhìn cô sao...
"Tự mình phải chịu kết quả thảm hại như vậy!" Ti Khiết cắn răng nói ra một câu, nhưng khóe miệng lại mỉm cười vẻ thật là khoái trí.
"Cô cút đi cho tôi!" Đường Nhã Đình dùng sức vỗ bàn, một giây kế tiếp, cô bị đau đến cuộn người lại thành một đoàn, gương mặt trắng bệch vặn vẹo lại thành một nắm.
"Thật đau quá đi!" Ti Khiết cười. "Cô là một người trưởng thành cũng con cảm thấy khó mà chịu được như vậy, trẻ nhỏ kia lại càng thật đáng thương..." Ti Khiết than thở vẻ đầy tiếc hận.
Nghe thấy Ti Khiết nói đến đứa trẻ, Đường Nhã Đình lập tức ngồi dậy. "Hai đứa nhỏ của tôi thế nào rồi? Con bé thế nào rồi!" Đường Nhã Đình nổi điên kêu lớn.
"Chuyện này... Thật sự trước giờ tôi cũng không muốn nói ra. Bất quá cô đã hỏi, vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết!" Ti Khiết chậm rãi lấy ra tập bệnh án: "Đây chính là tôi đã phải vận dụng nhờ mối quan hệ mới lấy được đó!" Cô nhìn tập bệnh án trong tay. "Vết phỏng trên cánh tay của Tiểu Na cực kỳ nghiêm trọng, nhất định sẽ bị để lại vết sẹo... Con bé là một đứa trẻ xinh đẹp như vậy..."
"Nói bậy!" Đường Nhã Đình kêu to, một phát đoạt lấy tập bệnh án ở trong tay của Ti Khiết. Nhìn phía trên kết quả, Đường Nhã Đình chán nản lui về phía sau mấy bước, sau đó đụng vào sau lưng cái ghế, tiếp sau đó cô tiếp tục bị ngã xuống. Cái eo nặng nề đụng vào cái ghế cứng rắn...
"Bất quá cô cũng không cần phải lo lắng. Bác sĩ đã nói, có thể làm giải phẫu cấy da được! Chẳng qua là... Bảo bảo mới được bốn tuổi thôi!" Ti Khiết nói cảm thán một câu đầy thương tiếc: "Khi tôi tới đó, con bé vẫn còn đang khóc lớn. Nó nói, đau quá..."
"Cô đừng nói nữa!" Đường Nhã Đình che lấy lỗ tai lớn tiếng kêu lên. "Tôi không muốn nghe, không muốn..."
"Cô sợ cái gì?" Ti Khiết nhíu lại mi. Cô cũng biết đau hay sao? So với những thứ mà cô ban cho người khác, thì điều này thật không đáng kể chút nào! "Con bé vừa khóc, vừa kêu la: “Mẹ thật là xấu… con ghét mẹ..." Ti Khiết nhẹ nhàng tàn nhẫn nói ở bên tai của Đường Nhã Đình như nhắc nhở.
"Con bé còn nói... Con hận mẹ." Ti Khiết nhẹ nhàng nói. Thật ra thì, một đứa trẻ mới được bốn tuổi đã làm sao hiểu được hận là thế nào đâu! Nhưng mà nghĩ đến Tiêu Lăng Phong cùng bộ dạng thê thảm kia của Diệu Tinh, Ti Khiết liền không nhịn được nghĩ muốn kích thích người phụ nữ này.
"Cô nói bậy!" Đường Nhã Đình lắc đầu. "Tôi yêu hai đứa con của tôi như vậy, làm sao con tôi có thể hận tôi được! Cô đã gạt tôi, cô đã gạt tôi..."
"Yêu các con của cô sao?" Ti Khiết cười lên khanh khách. "Cô thương bọn trẻ mà để cho bọn trẻ bị a xít sun phu-rit làm bỏng tay. Cô thương bọn trẻ mà để cho bọn chúng nhìn thấy cô giết người..." Ti Khiết hỏi. "Cô có biết Tiểu Triết bây giờ như thế nào không?" Ti Khiết hỏi. "Hiện tại thằng bé cứ một mình núp ở trong góc tường, không cho bất cứ một người nào đến gần. Ai đến gần nó đều cũng sẽ la to, thằng bé nói thật là nhiều máu... Nói, mẹ giết người, bà ấy thật là đáng sợ..." Ti Khiết nói nhắc lại.
"Không, chuyện này không thể nào!" Đường Nhã Đình dùng sức đẩy mạnh về phía Ti Khiết. Ti Khiết nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát. Đường Nhã Đình chật vật ngã úp sấp trên đất.
"Ở chỗ này mà thoải mái hưởng thụ đi!" Ti Khiết hèn hạ vỗ vào mặt của Đường Nhã Đình. "Lần này cho dù cả Diệu Tinh và Lăng Phong đều không có ý định truy cứu, thì tôi đây cũng sẽ không dừng tay. Tôi muốn cô phải chịu trách nhiệm lớn nhất vì lỗi lầm mà cô đã gây ra!" Ti Khiết nói xong lấy ra vài tấm hình ném vào trên mặt của Đường Nhã Đình. "Cô nhìn đi, hãy nhìn kiệt tác của cô đi..." Ti Khiết nói xong xoay người đi ra ngoài.
Rầm… Tiếng đóng cửa giống như kẹp chặt lấy tim của Đường Nhã Đình đau đến co rút. Nhìn những tấm hình ở trên mặt đất, Đường Nhã Đình há to miệng to, thở hào hển. Sau đó đột nhiên cô thét lên một tiếng, xé những tấm hình kia nát bấy. Chuyện này là không thể nào, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật...
Đường Nhã Đình kêu gào, khi đã từng chút tiêu hao hết chút khí lực cuối cùng, cô nằm ở trên mặt đất gào khóc thật lớn. Tại sao có thể như vậy? Không, không phải, con của cô không thể hận cô được. Hiện tại cô chỉ còn có bảo bảo mà thôi.
Tiểu Triết, tiểu Na, là mẹ không tốt. Mẹ có lỗi với các con, có lỗi với các con... Ô ô... Đường Nhã Đình nằm trên mặt đất. Trên đất, mỗi một khối hình mảnh vụn cũng có thể nhìn thấy lớp da thịt non mềm bị đả thương hỗn độn một mảnh...
"A…" Đường Nhã Đình ôm lấy đầu hét lớn một tiếng. Cô bò dậy, dùng sức xông tới về phía vách tường đối diện. Ầm! Một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Một dòng máu đỏ tươi theo vách tường màu trắng chảy xuống dưới. Thân thể Đường Nhã Đình nặng nề té xuống dưới...