Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 278

  Diệu Tinh thu thập xong hết thảy, rốt cục ngồi xuống, sau đó nhìn Tiêu Lăng Phong. Hôm nay Tiêu Lăng Phong thật kỳ quái, nhất là ánh mắt khi nhìn cô lại càng thêm quái dị, đáng sợ.

"Tiêu Lăng Phong, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh lo lắng hỏi. "Này!"

"Hả?" Tiêu Lăng Phong sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái. "Anh không sao!" Anh nói xong, cầm lấy tay của Diệu Tinh: "Diệu Tinh. Em có nhớ, thời điểm Tịch Mạt kết hôn em đã nói câu gì hay không?" 

Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Cô đã nói nhiều như vậy, làm thế nào có thể nhớ đến một câu nói kia! @MeBau*diendan@leequyddonn@  "Tiêu Lăng Phong, có phải là trong người anh không thoải mái hay không?"

"Không có!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Diệu Tinh vào trong ngực, chạm đến vết thương ởtrên bả vai thương rất đau, tuy nhiên anh vẫn vui vẻ quên cả cau mày: "Diệu Tinh, anh rất tốt! Anh chưa từng bao giờ cảm thấy trong người tốt như vậy." Anh nói xong liền vui vẻ hôn lên gò má của Diệu Tinh. Anh vui vẻ đến mức hình như có lẽ đã quên mất, bọn họ bây giờ không còn hòa hảo như lúc ban đầu, cũng quên mất Diệu Tinh vẫn còn chưa tha thứ cho anh..."Diệu Tinh, thật ra thì chúng ta..."

"Két..." Theo tiếng đẩy cửa, một âm thanh lúng túng vang lên, nghe thấy tiếng động, Diệu Tinh vội vàng đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Nhìn thấy Hạ Cẩm Trình cùng Tiểu Triết cô thoáng sửng sốt một chút.

"Cẩm Trình, mời đi vào ngồi!" Diệu Tinh mỉm cười. Tiêu Lăng Phong vẫn tính trẻ con liền bĩu môi. Thật sự Diệu Tinh đối xử với bất cứ người nào cũng đều rất tốt. Nhất là với Hạ Cẩm Trình. Anh biết trong lòng Diệu Tinh thật lòng vẫn coi Hạ Cẩm Trình là bạn bè. Mặc dù biết giữa hai người chỉ là bạn bè, nhưng mà.. trong lòng anh vẫn không thể nén nhịn được mà bốc lên phừng phừng sự chua xót.

"Tiểu Na đã khá hơn chút nào chưa?" Diệu Tinh hỏi.

"Coi như cũng được! Ít nhất sẽ không khóc nhè cả ngày lẫn đêm vì đau đớn nữa!" Hạ Cẩm Trình thở dài thật sâu.

"Sorry, (Xin lỗi – tiếng Anh trong nguyên bản) nếu không phải là em đã gọi điện thoại cho anh..."

"Em đó, cô nhóc này, làm sao lại là lỗi của em được!"

"Này... Anh đã bao giờ nhìn thấy một cô nhóc đã sắp ba mươi tuổi hay chưa?" Diệu Tinh giận dỗi trách móc. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Sau đó cô khom lưng xuống nhìn Tiểu Triết một chút. Tiểu Triết theo bản năng liền trốn vào sau lưng ba ba của mình. Hạ Cẩm Trình đau lòng ôm lấy con trai.

"Thằng bé vẫn còn có chút sợ người lạ. Hiện tại anh đang cho làm hỗ trợ giúp tâm lý."

"Không sao đâu!" Diệu Tinh lắc đầu một cái, sau đó cô hướng về phía Tiểu Triết nở nụ cười dịu dàng: "Một lát nữa Alice cùng Evan sẽ cùng tới đây! Có lẽ thằng bé sẽ khá hơn một chút!"

"Thật không nghĩ tới em lại sẽ không hề đối đãi ngăn cách đối với hai đứa bé như vậy! Đường Nhã Đình..." Hạ Cẩm Trình chợt ngừng lại một chút, nhìn đứa nhỏ trong ngực một chút. "Cô ta đã hại em thảm như vậy..."

"Đây cũng là con của anh mà. Huống chi, đứa nhỏ là vô tội." Diệu Tinh cười khẽ một tiếng.

Hạ Cẩm Trình than nhẹ, "Làm sao bây giờ, anh bắt đầu có chút hối hận!" Anh nhìn Tiêu Lăng Phong cố ý nói đến. Nhìn bộ dáng tức giận của Tiêu Lăng Phong, Hạ Cẩm Trình liền không nhịn được muốn bật cười ra thành tiếng: "Nhớ lại năm đó, nếu như không phải là bị cái chết của mẹ anh kích thích đến mức trong lòng chỉ muốn báo thù, thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em!"

"Này, ở trước mặt đứa nhỏ nên chú ý một chút!" Không đợi Diệu Tinh mở miệng, Tiêu Lăng Phong đã nổi giận. Người này, từ khi biết anh đến giờ, cậu ta liền đặc biệt thích đối nghịch cùng anh!

Ha ha... Hạ Cẩm Trình không nhịn được bật lên cười. Quả nhiên Tiêu Lăng Phong vẫn giống như cũ. Nguyên Hạ Cẩm Trình còn muốn tiếp tục trêu chọc Tiêu Lăng Phong, nhưng mà suy tính đến vết thương thế của Tiêu Lăng Phong, anh vẫn bỏ qua ý nghĩ trong lòng mình.

"Tình hình khôi phục như thế nào rồi?"

"Vốn là rất tốt!" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong nói vẻ xem thường. Ý ở ngoài lời, nhìn thấy cậu thì tôi sẽ không tốt. Hạ Cẩm Trình nín cười, ngồi xuống cùng Tiêu Lăng Phong nói chuyện phiếm. Thế nhưng người nào đó vẫn cảm thấy không yên lòng. Mãi cho đến lúc hai đứa bé chạy tới, trên mặt Tiêu Lăng Phong mới lộ ra nụ cười.

"Cậu ơi." Nghe tiếng cô gái nhỏ kêu gọi, trên mặt Tiêu Lăng Phong cười như hoa nở.

"Con có nhớ cậu hay không vậy?" Tiêu Lăng Phong một tay ôm lấy Alice kéo lên giường: "Con có nhớ cậu hay không?"

"Cậu, người thiên vị! Cậu đều không để ý con!" Evan đã từng sống chung một chỗ cùng với cậu suốt năm năm, cảm thấy rất bất mãn vì bị lạnh nhạt bỏ rơi như vậy.

"Này Evan, con có nhớ cậu hay không?" Anh tự tay xoa xoa lên đầu Evan: "Ừ, đã cao hơn chút rồi! Nhưng người có chút bị gầy, có phải cha con đã ngược đãi con hay không?"

"Ba có ngược đãi con!" Alice đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp ra bưng lấy gương mặt của Tiêu Lăng Phong: "Ba con không cho con ăn bánh ngọt, cũng không cho con được đi ngủ cùng với mẹ!" Cô nhóc tố khổ.

"Em thấy người nào trước khi đi ngủ mà còn phải ăn bánh ngọt hay không hả?" Evan bĩu môi.

"Anh trai, anh thật hư! Anh đã nói là anh sẽ giúp đỡ em!" Nhìn hai đứa bé anh một câu em một câu như vậy, Tiêu Lăng Phong cảm thấy thật là vui vẻ. Đến ngay cả Hạ Cẩm Trình cũng không nhịn được mà nở một nụ cười. Nhưng mà nghĩ đến Tiểu Triết và tiểu Na, Hạ Cẩm Trình liền không nhịn được chua xót trong lòng. Hai đứa nhỏ của anh vốn dĩ là cũng phải hoạt bát như vậy.

"Alice. Dì ôm con có được hay không?" Diệu Tinh hỏi. Nhìn hai đứa nhỏ kia cọ tới cọ lui ở bên người Tiêu Lăng Phong như vậy, cô thật sự có chút bận tâm.

"Được ạ!" Alice đưa đôi cánh tay nhỏ bé ra ôm thật chặc lấy cổ Diệu Tinh, sau đó hít một hơi thật sâu: "Dì Diệu Tinh, tối hôm qua con có mơ thấy người đấy!" 

Tiêu Lăng Phong xoay mặt lại nhìn Alice. Bảo bối, sẽ không lâu nữa đâu, con rất nhanh sẽ có thể trở lại bên cạnh ba mẹ của con rồi! Diệu Tinh, anh thật sự có thể mang một bảo bảo đến cho em.

Tựa như là nhìn thấy bộ dạng của Evan chơi đùa cùng với Alice, Tiểu Triết ngẩng đầu lên. "Con muốn đi tìm em gái..." Ngay lúc đó Hạ Cẩm Trình chợt lặng người đi một cái, sau đó anh liền gật đầu rất nhanh. Anh giao Tiểu Triết cho Diệu Tinh, sau đó đi ra ngoài. Anh rốt cục nguyện ý bị thứ gì đó ở bên ngoài hấp dẫn.

*************

Đường Nhã Đình được mang đến từ trong đồn cảnh sát. Thời điểm cô xuất viện, bởi vì cô vẫn luôn không yên lòng vì hai đứa nhỏ, cho nên muốn tới bệnh viện để xem một chút. Cảnh sát không sao chịu đựng nổi sự khóc cầu xin của Đường Nhã Đình, cho nên chỉ có thể đáp ứng.

Cảnh sát rõ ràng còn chưa thực hiện công khai vụ án, nhưng chuyện lại được đưa trên báo, tuy không trực tiếp chỉ rõ thủ phạm là ai, nhưng mà từ ý tứ không rõ ràng trong bài báo đó cũng nhìn ra được, chính vết bỏng của cô bé xinh đẹp kia, là do bị người mẹ của mình đã dội a xít sun phu rit...

"Người phụ nữ kia có phải chính là cô ta hay không?"

"Ừ, đúng đó!"

"Thế nào mà lại ác độc như vậy chứ!"

"Ai biết được! Trong lòng vặn vẹo, biến thái quá!"

Đường Nhã Đình nghe lời nói đối đáp của hai y tá kia, tuy tức giận nhưng cũng không sức để phản bác. Đứa nhỏ đúng là bởi vì cô mà bị thương, nhưng mà khi cô đi tới phòng bệnh, lại không nhìn thấy đứa nhỏ đang chữa bệnh đâu. Nhìn gian phòng trống rỗng, trong lòng của Đường Nhã Đình hung hăng co rút đau đớn một hồi! Bảo bảo đâu rồi? Tại sao lại không thấy đứa nhỏ của cô đâu cả.

"Tiểu Na!" Đường Nhã Đình kêu tên của đứa bé, nhưng mà khi lên tiếng cô mới phát hiện ra mình nghẹn ngào, âm thanh của cô chỉ thoảng nhẹ như vậy, đến bản thân mình cũng gần như đều không thể nghe nổi cái tên mà cô đã gọi.

Trong phòng bệnh của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh đang dỗ dành cho Alice cùng Evan ăn cơm. Tiểu Triết cùng tiểu Na ngơ ngác ngồi ở một bên nhìn Diệu Tinh. Tựa như là cảm giác được trong ánh mắt của bọn trẻ là một màn đầy khát vọng, Diệu Tinh xoa xoa đầu của hai đứa: "Trước tự mình ăn được không?" Diệu Tinh nói xong đi tới bên cạnh Tiểu Triết. Mặc dù mẹ của bọn trẻ cực kỳ ghê tởm, nhưng dù sao bọn trẻ cũng là vô tội. Diệu Tinh từng chút từng chút dỗ dành cho hai đứa bé ăn cơm, còn nhẹ giọng, dùng lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện phiếm theo chân bọn trẻ. Hai đứa bé cũng chầm chậm yên tâm trong phòng bị, tiểu Na từ từ càng thêm to gan bò đến trong ngực Diệu Tinh. Tịch Mạt cười dịu dàng, mà một màn ấm áp này, cũng vừa vặn bị Đường Nhã Đình nhìn thấy. Đứa trẻ trong phòng bệnh kia vốn nên thuộc về quan hệ mẹ con với cô, giờ lại đang bị người phụ nữ khác đoạt lấy, trong nháy mắt, sự tức giận chạy lên não Đường Nhã Đình...

Rầm! Đúng lúc hai đứa bé đang ăn thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên được đẩy mở ra. Đường Nhã Đình xông vào.

"Buông con bé ra!" Đường Nhã Đình bén nhọn rống to. Đường Nhã Đình đột nhiên xông tới như vậy đã làm giật mình cả mấy người dọa mấy đứa trẻ ở trong phòng bệnh.

Oa … tiểu Na phun ra một tiếng khóc.

"Đau quá, ô ô... Cứu mạng, đau quá, đau quá!" Tiểu Na ra sức gào khóc.

"Tiểu Na, đừng sợ, là mẹ đây mà." Giọng nói của Đường Nhã Đình nghe run rẩy, "Tới đây con, đến nơi này với mẹ." Có lẽ là Đường Nhã Đình đã quên mất, giờ phút này trên tay của mình còn có bộ còng tay. Cô đi về phía tiểu Na, nhưng tiểu Na lại càng khóc mãnh liệt hơn.

"Dì, tiểu Na đau quá, đau quá..." Tiểu Na níu thật chặc lấy quần áo của Diệu Tinh.

"Tiểu Na, con buông cái đồ phụ nữ xấu xa đó ra!" Đường Nhã Đình gào to. Tiếng gào hét của Đường Nhã Đình đã hù sợ đến Tiểu Triết. Thằng bé run rẩy hồi lâu, rốt cục lại òa lên khóc.

"Ba ba cứu mạng, thật là nhiều máu, thật là nhiều máu..."

"Tiểu Triết, là mẹ đây mà!" Đường Nhã Đình bật khóc.

"Không được lộn xộn." Cảnh sát từ phía sau cố kiềm chế Đường Nhã Đình thật chặt, "Hãy đàng hoàng một chút đi."

"Các người buông tôi ra!" Đường Nhã Đình kêu to, giống nhau đã phát điên lên rồi, cứ thế giãy giụa hướng về phía hai đứa bé. 

"Trình Diệu Tinh, mày buông tiểu Na ra, bằng không tao sẽ giết mày!"

"Mấy người còn đứng đấy chần chứ cái gì nữa, còn không mau ném người phụ nữ điên này ra ngoài cho tôi!" Hạ Cẩm Trình ôm chặt Tiểu Triết vào trong ngực.

"Hạ Cẩm Trình, anh không có tư cách đụng đến đứa nhỏ của tôi! Anh hãy trả lại bọn trẻ cho tôi, trả lại cho tôi!" Đường Nhã Đình gào thét, trong đôi mắt đầy máu đỏ mạo hiểm kinh người. "Buông đứa nhỏ của tôi ra!" 

Đường Nhã Đình kịch liệt giùng giằng, cổ tay mảnh khảnh bị chiếc còng tay mài rách, túa máu ra: "Các người hãy buông tôi ra." Đường Nhã Đình kêu gào, "Hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho tôi, không được giành đứa nhỏ của tôi, không được..."

Nghe Đường Nhã Đình gào thét. Diệu Tinh quay mặt qua một bên, không nhìn tới hình dáng thê thảm của Đường Nhã Đình, cũng thuận thế che ánh mắt tiểu Na. Cô không muốn để ấn tượng xấu về người mẹ ở trong đầu óc đứa nhỏ, mẹ đẻ của chúng lại có một hình tượng như vậy...

"Trình Diệu Tinh, mày đã cướp đi hết thảy của tao, rồi mày sẽ gặp báo ứng biết chưa, mày sẽ không được chết tử tế..."

Chát! Tiêu Lăng Phong vẫn không lên tiếng rốt cục đã nổi giận. Anh ném cái chén trong tay lăn ở dưới chân Đường Nhã Đình. "Các người là phế vật sao? Ba người mà không kiềm chế nổi một người phụ nữ là sao? Lập tức lôi cô ta cút ra ngoài ngay cho tôi!" Tiêu Lăng Phong chỉ vào cửa. Anh có thể làm như không thấy sự nổi điên lẫn sự náo loạn đến mệt mỏi của Đường Nhã Đình. Thế nhưng mà Đường Nhã Đình đã nguyền rủa Diệu Tinh như vậy, anh thật sự là không có cách nào tiếp nhận nổi.

"Các người cũng sẽ gặp báo ứng, các người sẽ không được chết tử tế..." Đường Nhã Đình kêu gào, âm thanh càng ngày càng bị kéo xa hơn. Hạ Cẩm Trình đặt đứa nhỏ ở trong ngực mình xuống, đi mấy bước theo ra bên ngoài.

"Hạ Cẩm Trình, van cầu anh, hãy trả con lại cho tôi!" Đường Nhã Đình khóc, phịch một cái liền quỳ xuống. "Tôi đã sai lầm rồi, anh nghĩ muốn thế nào trừng phạt tôi cũng có thể."

"Tôi thì cái gì cũng không biết làm!" Hạ Cẩm Trình từ trên cao hạ mắt xuống nhìn Đường Nhã Đình. "Nếu như cô còn có lương tâm, như vậy cô liền sám hối cho thật tốt đi! Sám hối vì những tổn thương mà cô đã làm đối với Diệu Tinh. Sám hối vì sự cực đoan của mình đã phá hủy cả những đứa con của mình..."

"Tôi không phải như vậy, không phải là tôi cố ý!" Đường Nhã Đình khóc. "Bọn trẻ là con của tôi mà, cho dù là tôi có xấu xa như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ làm thương tổn đến con của mình!”

"Đường Nhã Đình. Tại sao cô lại xấu xa như vậy chứ? Trời cao không trực tiếp trừng phạt cô mà lại muốn thương tổn đến hai đứa con của tôi?"

"Con của anh sao?" Đường Nhã Đình đột nhiên dừng khóc, "Năm năm rồi, Hạ Cẩm Trình, chừng nào đã bao giờ thì anh chịu thừa nhận bọn trẻ là con của anh chứ! Bọn chúng là của tôi!" Đường Nhã Đình rống to.

"Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho bọn trẻ nhớ đến chúng đã có một người mẹ như cô đâu, bởi vì... Đó là sỉ nhục cả đời của bọn chúng..."
Bình Luận (0)
Comment