Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 286

   "Cô muốn anh ấy còn sống, để nhìn xem cô, một người phụ nữ có mối quan hệ hỗn loạn đến cỡ nào hay sao..."

Nghe thấy một giọng nói “âm trầm” truyền đến, sau lưng Diệu Tinh chợt cứng ngắc một chút. Diệu Tinh đảo mắt nhìn, thấy Dương Nhược Thi chạy tới bên cạnh cô.

"Không nghĩ tới sẽ được gặp cô ở nơi này!" Dương Nhược Thi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Diệu Tinh, "Thế nào, đời sống tình cảm quá phong phú, không biết lựa chọn thế nào hay sao?" Dương Nhược Thi hỏi, giọng nói giống như bạn bè thân thiết, hỏi thăm xem tối hôm qua có ngủ ngon hay không vậy.

"Thật là bất hạnh, đã bị cô nói trúng!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng.

"Thoạt nhìn, cô đã thay đổi thật sự rồi, không phải là một điểm hay nửa điểm!" Dương Nhược Thi nói xong liền ngồi xổm xuống bên cạnh, để bó hoa trong tay xuống: "Cô không cảm thấy tình cảm của cô chỉ là chuyện vụn vặt, vậy mà chạy tới nơi này để bày tỏ với Thần, @MeBau*diendan@leequyddonn@ đối với anh ấy mà nói là một điều rất tàn nhẫn hay sao?" Dương Nhược Thi tiến lên một bước. "Cho đến hôm nay tôi cũng không sao hiểu nổi, tại sao lai có nhiều người cùng thích cô, yêu cô như vậy chứ!" Dương Nhược Thi quan sát Diệu Tinh. "Bất quá… Có một chút không thể không thừa nhận, chính là, tôi đã thua cô rồi, thua đến thảm bại!" Dương Nhược Thi khẽ than một tiếng. "Bất kể là Mộ Thần, hay là Mộ Sở, bọn họ cũng đều yêu cô sâu như vậy, chẳng qua là… cô được may mắn như thế, lại không hiểu được phải quý trọng thế nào cho tốt."

Diệu Tinh cúi đầu, Mộ Thần, sẽ là sự tiếc nuối nhất cả đời này của cô, cũng là hồi ức tốt đẹp và đau đớn nhất trong cuộc đời này đối với cô.

"Có một người yêu anh ấy như cô, anh ấy cũng yêu cô như cô đã yêu anh ấy, thật rất hiếm khi có được! Trời cao sẽ không vĩnh viễn để lại cơ hội cho cô. Cho nên, khi hết thảy mọi thứ vẫn còn kịp, thì hãy nhắm mắt lại, để cho thân thể của mình được buông lỏng mà tuân theo sự lựa chọn của trái tim mình… Không nên làm những việc để rồi sau nay tự mình phải hối hận!" 

Diệu Tinh kinh ngạc nhìn Dương Nhược Thi.

"Cảm thấy tôi kỳ quái lắm sao?" Dương Nhược Thi hỏi. "Chớ nên hoài nghi, “con người sắp chết thì lời nói cũng lương thiện… Bất quá, tôi chỉ thực hiện cái phương pháp loại suy mà thôi. Tôi không thể nào chết dễ dàng như vậy, chuyện xấu tôi đã làm cũng nhiều, cũng luôn nghĩ sẽ còn phải sống thật tốt để mà trả giá thật lớn. Tôi đã từng từ lầu ba té xuống, thế nhưng lại không chết. Đây chính là một minh chứng tốt nhất! " 

"Rốt cuộc là cô muốn nói điều gì đây?" Diệu Tinh hỏi.

"Tôi muốn nói, thể diện cũng không đến mức độ quan trọng như vậy đâu! Tình yêu… là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Yêu nhau… cũng thật sự cực kỳ vất vả. Tôi đã yêu Mộ Sở đến mức không còn tôn nghiêm, bị coi thường. Chính bản thân tôi cũng cảm thấy khinh thường chính mình, nhưng mà như vậy thì thế nào đây. Suốt năm năm qua anh ấy không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái. Tôi đã cho là tôi nỗ lực thì sẽ thay đổi được, bởi vì chỉ cần tôi vẫn không ngừng theo đuổi bước chân của anh ấy, thì cuối cùng sẽ có một ngày, trong mắt của anh sẽ thấy được tôi! Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Thế nhưng mà… Hết thảy đều chỉ là sự tình nguyện một bên của tôi. Tôi chỉ vợ trên danh nghĩa của anh ấy, tuy nhiên nếu so với người xa lạ thì cũng không bằng. Thậm chí khi tôi gây ra tin tức ở quán ăn đêm như vậy, anh ấy cũng không hề có chút động thái gì! Thế nhưng mà, tôi lại vẫn thương anh ấy đến mức có thể chết vì anh ấy như cũ!" 

"Dương Nhược Thi, cô làm như thế để làm gì, sẽ chỉ làm cho mình hèn mọn hơn mà thôi!" Diệu Tinh cau mày.

"Đấy, vấn đề căn bản nhất của cô chính là ở chỗ đó! Trong lòng của cô vẫn còn đang yêu Tiêu Lăng Phong, nhưng mà cô vẫn không bỏ qua được những tổn thương mà Tiêu Lăng Phong đã gây ra cho cô, cho nên cô mới không biết mình sẽ phải làm như thế nào!"

"Nói rất hay, giống như cô rất hiểu mọi chuyện vậy!" Tựa như bị nói trúng tâm sự, Diệu Tinh nói lại vẻ đầy bất mãn.

"Dĩ nhiên là tôi hiểu chứ! Đúng như lời cô đã nói, một người kiêu ngạo như tôi, thì làm sao sẽ cam tâm chịu đựng bị làm nhục, lẫn bị lạnh nhạt như vậy. Nhưng mà… Chờ đến khi đã rời đi thật sự, tôi mới phát hiện ra, nỗi đau khi bị lạnh nhạt còn nhẹ hơn nhiều so với việc bị mất đi… Có lẽ, đây chính là nguyên nhân đã làm cho Mộ Sở xem thường tôi! Khi cô chịu để cho bản thân mình làm chuyện hèn mọn một lần, thì người khác làm sao có thể tôn trọng cô được, mà cô… Thật ra thì, tôi đây cũng rất hâm mộ cô, bởi vì cô đã chọn phương pháp mà tôi nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng lại không có biện pháp thay đổi con đường hành động. Có lẽ... Tôi có thể giống như cô một chút, thì Mộ Sở cũng sẽ chú ý đến tôi một chút chăng." Dương Nhược Thi nói xong, trong mắt vẫn bình thản không hề gợn sóng, tựa như là cô đang nói chuyện của người khác vậy.

Diệu Tinh nhìn Dương Nhược Thi vẻ không hiểu.

"Diệu Tinh!" Dương Nhược Thi gọi tên của cô, khẽ cười một tiếng: "Hi vọng cô sẽ không cảm thấy những lời mà tôi nói với cô như vậy là quá đột ngột!" Dương Nhược Thi phối hợp nói. "Có một số việc, không phải là cô cứ trốn tránh thì sẽ có thể giải quyết được. Có chút tổn thương, nếu nhất định không cách nào tránh khỏi, như vậy, cũng không bằng hãy giải quyết dứt khoát đi! Có trì hoãn, trốn tránh nữa thì căn bản cũng không giải quyết được việc gì!" Dương Nhược Thi nói xong liền từ từ ngồi xổm xuống: "Tôi có thể ở lại nơi này một mình một lúc được không?"

Diệu Tinh khẽ cau mày. Với Dương Nhược Thi, Diệu Tinh quả thật không dám nhận thức như thế nào nữa, rốt cuộc phải sống một cuộc sống không phải của mình như thế nào, mới có thể khiến cho một người biến thành như vậy.

Mình tự làm tự chịu. "Cô không cần phải thương hại đối với tôi. Cũng không nên trách cứ A Sở, bởi vì, không được bao lâu nữa thì cô sẽ biết, đây là do tôi tự tìm mà thôi! Lời tôi nói ngày hôm nay, nếu cô không muốn nghe, có thể không cần để ý tới, nhưng mà… tôi vẫn còn là hi vọng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút! Diệu Tinh, có một người có thể yêu cô đến mức có thể liều lĩnh vì cô như thế, như vậy thì cô phải biết nên quý trọng cho tốt, không nên bỏ lỡ rồi mới hối hận! Diệu Tinh… Thật ra thì… Hiện tại tôi thật sự hi vọng cô được hạnh phúc!" Nói xong, Dương Nhược Thi cũng không nói thêm điều gì nữa, mà chỉ từ từ tiến sát vào nhưng không ngồi hẳn xuống, đôi môi của cô hơi mấp máy không biết là đang nói cái gì.

Diệu Tinh khẽ siết chặt quả đấm, xoay người bước nhanh rời đi. Thật buồn cười đến cỡ nào. Thời điểm cô bị làm khó, người cho cô ý kiến, lại cũng chính là kẻ địch đã từng làm hại cô thê thê thảm thảm như vậy.

Dọc theo đường đi, những lời nói của Dương Nhược Thi vẫn một mực vọng về bên tai của Diệu Tinh, quấy nhiễu đến mức làm cho đầu của cô lúc này phát đau nhức. Diệu Tinh nắm lấy tay lái thật chặt, ánh mắt của cô rơi vào trên mặt nhẫn tròn lóe sáng trên ngón tay.

"Bởi vì em là vị hôn thê của anh!" Lời nói của Car­los vang lên. Đúng như vậy! Cô đã đồng ý với lời cầu hôn của Car­los rồi. Car­los rất để ý đến Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh từ từ gục trên tay lái, cô thở dài một hơi thật sâu.

Càng lựa chọn cách xa Tiêu Lăng Phong thì lòng cô lại càng đau. Tựa như lời mà Dương Nhược Thi đã nói..., nỗi đau đớn bị mất đi thì bất kỳ vật gì cũng đều không thể so sánh được. Thế nhưng mà… nếu như cô lựa chọn rời đi, thù chắc chắn Car­los cũng sẽ đau đớn giống như vậy…

"A…" Diệu Tinh phiền não rống một tiếng, cảm giác đau bén nhọn xuyên qua đầu của cô một hồi. Diệu Tinh vô lực ngửa người ra ở chỗ ngồi xe, Cô nhắm mắt lại. Trái tim cô giống như bị vò xé, sau đó bị lôi kéo theo nhiều phương hướng khác nhau, dường như muốn xé nát trái tim của cô ra vậy.

Bệnh viện.

Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên giường bệnh. Ánh mắt anh đã mấy lần nhìn về hướng cửa.

"Anh cũng đừng ôm lấy sự sốt ruột nữa! Lúc này nhất định Diệu Diệu còn cảm thấy khó chịu hơn so với anh nhiều." Tịch Mạt nói an ủi. Hiện tại cô là người đứng ngoài để xem, mà cũng cảm thấy nhức đầu, tựa như cảm giác của cô đối với Louis trước kia vậy. Không phải là yêu, nhưng mà… cũng thật sự không đành lòng gây tổn thương!

"Anh biết mà!" Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái. Chuyện phát triển đến bước này, cũng là ngoài ý liệu của anh! "Tịch Mạt!" Tiêu Lăng Phong nhìn em gái. "Thật xin lỗi!"

"Những gì mà anh phải nói thật xin lỗi đối với em thì nhiều lắm. Nếu như quả thật sự áy náy của anh chất chứa nhiều quá, thì anh phải nhanh chóng khỏe lên là được." Tịch Mạt cười khẽ. Cô biết Tiêu Lăng Phong muốn nói đến chuyện của Alice. "Anh không cần phải cảm thấy áy náy đâu. Cháu gái của mình cùng với con gái không có gì là khác nhau." Tịch Mạt đi tới vỗ vỗ lên bả vai của Tiêu Lăng Phong. "Bất quá chỉ là Diệu Tinh vẫn một mực trốn tránh thôi. Nhưng mà bây giờ đã có đứa nhỏ rồi. Cô ấy có nghĩ muốn chạy trốn thì cũng không có biện pháp đâu! Cho nên, anh à, hãy cố gắng lên!" Tịch Mạt nói khích lệ đối với Tiêu Lăng Phong. Chẳng qua là hiện tại Diệu Tinh không bỏ được chính là Car­los, cho nên… lúc này, thân là bạn tốt của Diệu Tinh, cô cảm giác mình cần thiết phải đi gặp Car­los một chút…
Bình Luận (0)
Comment