Trên đường lớn, một cô gái hối hả đuổi theo chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, dùng hết sức vẫy tay ra hiệu cho tài xế chờ mình, nhưng rốt cuộc cô vẫn bị bỏ lại.
Cô gái này tên là Vân Mộng, một sinh viên năm cuối đang nỗ lực phấn đấu ở thành phố hỗn tạp.
Vì để tiết kiệm tiền, cô tự đặt ra quy định hai năm mới được sắm quần áo mới một lần, vậy nên nếu trễ xe buýt, cô chắc chắn sẽ cuốc bộ về chứ không dám bắt taxi.
Đêm tối, con đường về nhà chỉ có ánh sáng mờ mờ từ đèn đường cũ, thỉnh thoảng bóng đèn còn phát ra âm thanh rè rè giống như tùy thời có thể hỏng.
Vân Mộng hơi sợ, cẩn thận cầm con dao rọc giấy trong tay, con gái một mình ra ngoài luôn phải bảo vệ tốt bản thân, huống chi nhà cô còn ở trong hẻm nhỏ.
Đúng lúc Vân Mộng vừa đi vào trong hẻm, một bóng đen bất ngờ xuất hiện kéo lấy cô.
Cô hoảng sợ vung tay lên, nhưng lại bị khống chế ngay lập tức.
“Tôi không có ác ý.” Người đàn ông đè thấp giọng.
“Ưm…” Nói thì nói vậy, nhưng anh ta lại bịt chặt miệng Vân Mộng không cho cô kêu, một tay khác giữ lấy tay đang cầm dao của cô.
Vân Mộng sợ đến nỗi không biết phải làm sao, cố gắng vùng vẫy hòng thoát ra.
Cô càng như vậy, người đàn ông càng dùng sức giữ lấy cô mà kéo về một hướng.
Lúc này, Vân Mộng liều mạng cắn vào tay người nọ, cắn thật chặt.
Người đàn ông dường như không biết đau, bị cô cắn mạnh nhưng vẫn như trước bịt chặt miệng cô, trong lúc giằng co, không hiểu sao tay cô lại bị quẹt trúng, máu tươi lập tức chảy ra.
Cảm giác đau đớn ấy khiến Vân Mộng tỉnh táo lại một chút, nếu cô còn phản kháng nữa, có thể sẽ bị người này giết mất.
Cô còn mẹ già và em nhỏ, không thể chết ở đây được.
Nghĩ vậy, cô dừng việc phản kháng, trong đầu cấp tốc suy nghĩ xem phải làm sao.
Người đàn ông kia cầm lấy con dao rọc giấy trong tay cô ném sang một bên, tức giận nói:
“Ngu ngốc.”
Mùi máu tươi từ lòng bàn tay truyền ra, Vân Mộng giật mình phát hiện mình bị đứt tay không hề nhẹ.
Càng khiến cô sợ chết khiếp là người phía sau đột nhiên hôn lên tay cô, sau đó liếm vết thương của cô.
Dưới ánh sáng mờ nhạt hắt từ cửa sổ của nhà bên cạnh, Vân Mộng thoáng nhìn thấy một đôi mắt màu máu tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm vào mình.
Kế tiếp, bên cổ cô truyền tới cơn đau nhức kịch liệt.
“A…”
Tiếng kêu của Vân Mộng bị tắt trong cổ họng, người đàn ông một tay che miệng cô, môi mỏng dán chặt lên phần cổ mềm mại, nhẹ nhàng hút vào.
Hút? Chuyện gì vậy?
Hình ảnh trước mắt dần trở nên rung lắc, đảo lộn, Vân Mộng hối hận rồi, cô nghĩ mình sẽ chết trong tay người đàn ông biến thái này.
Cô còn chưa báo hiếu cho mẹ, còn chưa nhìn em trai trưởng thành, sao có thể cứ như thế rời đi chứ? Sớm biết thế cô đã gọi taxi về nhà, nhưng mà… hình như taxi cũng không vào được trong hẻm nhỏ.
Có lẽ Diêm Vương đã điểm danh muốn cô chết rồi chăng?
Vân Mộng cảm giác thân thể mềm nhũn, sau đó mất đi tri giác, ngã vào vòng tay của người đàn ông lạ mặt.
Trước khi ngất đi, cô thoáng loáng nghe được tiếng thở dài sau lưng mình.
…
Vân Mộng chới với rồi bật dậy từ trên giường, mồ hôi thấm trên trán và ướt đẫm lưng cô.
Cơn ác mộng ngày đó liên tục hiện hữu, đã hơn hai tháng rồi mà cô vẫn chưa quên được.
Bất giác sờ lên cổ, Vân Mộng thừ người ra.
Ngày đó khi cô tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong một khách sạn, trên cổ không hề có vết thương nào cả, cho nên cô nghĩ bản thân gặp ảo giác, chỉ là cô không tài nào quên được cảm giác sợ hãi kia, cảm giác máu toàn thân như nóng lên.
Xuống giường, Vân Mộng vội vã thay quần áo rồi chuẩn bị đi phỏng vấn.
Cô đã gửi hồ sơ đến rất nhiều nơi nhưng vẫn chưa được nhận, một thân một mình ở thành phố xa lạ, không có người chống lưng, không có tiền để đút lót mà muốn tìm việc thì nói dễ hơn làm.
Vân Mộng chuẩn bị xong thì bắt buýt đến tập đoàn Lục thị để phỏng vấn, ngồi bên ngoài chờ đợi, cô bắt đầu nghĩ không biết lần này may mắn có đến với cô không.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa bước ra rồi nói:
“Tốp kế tiếp, mời số 57 đến số 60 vào trong.”
Tim Vân Mộng đập nhanh hơn, số 58 là cô, đã đến lượt cô vào phỏng vấn rồi.
Đêm qua vì quá căng thẳng mà không chợp mắt được, lại còn gặp ác mộng, bây giờ trạng thái có chút không ổn, nhưng vì công việc, vì tương lai trở thành một người phụ nữ thời đại mới vừa giàu vừa giỏi, cô chỉ có thể cắn nhẹ lên đầu lưỡi để tỉnh táo hơn.
Bốn cô gái trẻ cùng nhau đi vào trong rồi ngồi xuống ghế, Vân Mộng còn chưa kịp nhìn rõ mặt của người chịu trách nhiệm phỏng vấn thì một giọng nói có chút quen thuộc truyền vào tai cô:
“Số 60, cô bị loại.”
Vân Mộng và hai cô gái còn lại hơi giật mình quay sang nhìn người vừa vào sau cùng, cũng chính là số 60, không hiểu vì lý do gì mà cô ấy bị loại.
Cô nàng cũng ngớ ra:
“Sao cơ?”
Người đàn ông không thèm nâng mắt nhìn bọn họ lấy một lần, cây bút trong tay nhẹ nhàng di chuyển, đánh một dấu X vào góc hồ sơ.
Người phụ nữ trung niên vừa rồi gọi họ vào phỏng vấn thấy vậy hắng giọng rồi giải thích:
“Cô Lương, ý của Lục tổng là cô không thích hợp với vị trí này, mời cô rời khỏi.”
Cô gái họ Lương nghe xong đỏ hết cả mặt, bản thân tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, muốn học vấn hay nhan sắc đều có, vì sao vừa mới bước vào phòng chưa bao lâu đã bị đuổi ra? Còn chưa có phỏng vấn nữa mà! Cô nàng không cam lòng:
“Tại sao tôi lại bị loại như vậy?”
Lục Cẩn Hiên chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này bọn họ mới nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ đầy câu dẫn của anh, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách sáng ngời đang quan sát từng người một, con ngươi thâm thúy kia giống như có thể nhìn thấu hết thảy những gì ẩn sâu bên trong họ.
Bị ánh mắt kia quét tới, Vân Mộng không rét mà run.
Cảm giác như bị thú dữ nhìn chằm chằm này có chút quen…