Nắng chiều nhuộm đỏ chân trời, Lục Kình ở trong biệt thự quan sát một lúc rồi nói:
“Ba đi cùng con cho an toàn.”
Lục Cẩn Hiên lập tức từ chối:
“Không cần, ba ở bên cạnh mẹ đi.”
“Được rồi, tuy rằng ba biết năng lực của con, nhưng nếu bị thương thì sẽ lâu hồi phục hơn một ma cà rồng thuần huyết, con phải cẩn thận.”
Lục Kình thấy con trai im lặng chuẩn bị rời đi thì hỏi:
“Mấy ngày trước có vài người ngỏ ý liên hôn với gia đình chúng ta, con nghĩ sao?”
Liên hôn? Lục Cẩn Hiên nghe ba mình nói mà không khỏi buồn cười:
“Những ma cà rồng thuần huyết ấy nghĩ rằng bản thân cao quý và luôn khinh thường nhân loại, chẳng lẽ họ quên rằng con và Tử Tiệp cũng có một nửa dòng máu nhân loại?”
Mẹ của Lục Cẩn Hiên đã từng phải chịu vô số khinh miệt từ các dòng tộc khác chỉ vì là người thường, bây giờ họ còn có mặt mũi đến đây xin liên hôn, đúng là một đám khốn kiếp!
Lục Kình bật cười trong chua xót:
“Ai cũng muốn duy trì nòi giống, nhưng lại không thích con người.
Họ nhắm đến con và Tử Tiệp cũng đúng, ít ra hai đứa còn có một nửa là huyết tộc, họ sẽ không cảm thấy dơ bẩn nếu kết hôn với hai đứa.”
Nghe đến đây, lửa giận của Lục Cẩn Hiên bùng lên dữ dội:
“Bảo họ cút xa khỏi con một chút!”
Bất kể là ai cũng sẽ nổi điên nếu bản thân bị xem như một món hàng, một công cụ dùng để sinh đẻ.
Lục Cẩn Hiên có tôn nghiêm của chính anh, đám cặn bã kia từng sỉ nhục mẹ anh thậm tệ, còn đuổi Lục gia ra khỏi lãnh thổ của huyết tộc, bây giờ thì mò tới tỏ vẻ thân quen sao?
Lục Cẩn Hiên tức giận ra khỏi biệt thự.
Mùa thu, rừng rậm xung quanh đã bắt đầu đổi màu, gió chiều cuốn bay những chiếc lá vàng lên cao.
Từ vị trí của biệt thự giữa núi có thể nhìn được gần như toàn cảnh khu vực xung quanh, đẹp đến thơ mộng.
Đây là những cây phong mà Lục Kình cố tình mang ở nơi khác về trồng và nỗ lực chăm sóc, chỉ vì vợ ông từng nói một câu thích ngắm lá vàng.
Trong ký ức lúc nhỏ của Lục Cẩn Hiên, mẹ anh từng rất xinh đẹp.
Bà chịu bao nhiêu đau đớn, thậm chí bất chấp sức khỏe của bản thân có thể tụt dốc nhanh chóng chỉ để sinh ra anh và Tử Tiệp, vậy mà đám huyết tộc kia chà đạp mẹ anh, đuổi Lục gia khỏi đất tổ.
Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.
…
Trước cửa bệnh viện, Vân Mộng nhìn dòng người đen nghịt không thấy điểm cuối mà hoảng hồn.
Cô đã tự bắt xe đến đây để chuẩn bị vào khám, nhưng hình như đến nhầm nơi rồi, đây chẳng giống bệnh viện mà cứ như chiến trường đẫm máu.
“Tránh ra tránh ra, làm ơn tránh ra!”
Tiếng hô hoán của các bác sĩ, y tá, tiếng khóc kêu của bệnh nhân dồn dập truyền đến, đưa mắt nhìn, không ngừng có những người bị chảy máu nghiêm trọng được đẩy vào trong.
Vân Mộng kéo một người gần đó dò hỏi mới biết vừa xảy ra vụ va chạm xe trên quốc lộ khiến cho bệnh viện quá tải.
Vậy hẳn là bệnh viện bên cạnh cũng không còn chỗ cho cô khám.
Cô nhịn đau đi ra ngoài, lẩm bẩm:
“Hay là đến phòng bệnh tư nhìn xem vậy.”
Trước ngực của cô vẫn luôn có cảm giác đau, bây giờ thì ngứa ngáy khó chịu, thật sự rất muốn dùng tay cào một hồi.
Vân Mộng từ sáng sớm đã phải chuẩn bị đi đón người, xoay vòng vòng đến tận chiều mới đến được bệnh viện, lại phát hiện mình không đợi được nữa, cô sắp không chống được rồi.
Cô lảo đảo ra ngoài, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cô cúi người xuống, tháo giày ra nhìn thử, gót chân đã sưng đỏ vì bị cọ xát nhiều lần, về sau nhất định phải dán miếng bảo vệ chân mới được.
“Vân Mộng? Là chị à?” Một giọng nam bất ngờ vang lên ngay sau lưng Vân Mộng.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Lục Tử Tiệp mặc một bộ đồ thể thao màu trắng và xách một cái túi đen đáng ngờ đi từ bệnh viện ra.
Cậu ta cười hỏi:
“Sao chị lại ở đây?”
“Tất nhiên là đến khám bệnh rồi.” Vân Mộng mệt mỏi đáp.
“Nhưng người đông quá.”
Lục Tử Tiệp quan sát vẻ mặt của cô rồi bước một bước dài tới trước, treo túi bóng vào cổ tay rồi bất ngờ ôm lấy cô.
Vân Mộng được bế xốc lên mà hết hồn:
“Cậu làm gì thế?”
“Em thấy khí sắc của chị rất tệ, còn cầm giày lên, chắc là đang đau chân.”
Cậu ta trả lời một cách thản nhiên làm suy nghĩ của Vân Mộng đình trệ trong giây lát, đâu phải ai đau chân thì cũng cần bế chứ? Cô vội nói:
“Thả tôi xuống đi, tôi không cần bế.”
Xung quanh đã có người quăng ánh mắt tò mò về phía họ rồi, giữa đường giữa sá mà bị một tên nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi ôm như vậy, cô rất ngại! Vấn đề quan trọng ở đây là mặt mũi của Lục Tử Tiệp quá non, mà cô thì lớn hơn cậu ta, bởi vậy mới kỳ cục.
Nói thật, nếu là Lục Cẩn Hiên bế cô thì chắc chắn sẽ khác, khụ khụ...!
Vừa mới cảm thán trong lòng xong, cô liền nghe được tiếng của Lục Tử Tiệp:
“Em đưa chị về nhà em vậy, nhà em có bác sĩ riêng.”
“Ấy, khoan đã! Cậu không nghe tôi nói gì hả? Tôi bảo thả tôi xuống!”
Vân Mộng từ chối bất thành, Lục Tử Tiệp đi nhanh thêm mấy bước đã đến bên xe của cậu ta.
Lục Tử Tiệp ôm theo một cô gái mà vẫn khỏe re, cậu nâng một chân lên đỡ mông cho cô, tay trái lúc này được rảnh rỗi thì vươn ra mở cửa xe.
Vân Mộng bị cậu ta làm cho sốc không phản ứng kịp, chưa đến một phút đã bị thả vào trong.
Lục Tử Tiệp vừa cài dây an toàn cho cô vừa nói:
“Chúng ta đã có duyên gặp lại thì em phải giúp chị mới được.”
“Nhưng tôi không cần giúp đỡ…” Vân Mộng vừa nói tới đó đột nhiên cảm thấy chóng mặt.
Lúc này, Lục Tử Tiệp hai mắt long lanh nhìn cô:
“Em muốn giúp chị mà…”
Một lần nữa, Vân Mộng đã bị vẻ mặt thiên thần của Lục Tử Tiệp lừa gạt thành công.