Đùa gì vậy? Lương Ninh bật cười, mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi ả:
“Ôi, cô kể chuyện cười giữa đêm sao?”
“Thứ này còn có thể kích thích thụ thai.”
Người kia vẫn bình tĩnh như cũ, sau đó đặt hai gói thuốc vào tay Lương Ninh và nhanh chóng biến mất sau màn đêm.
Lương Ninh im lặng đứng tại chỗ rất lâu sau đó siết chặt thứ trong tay rồi nhún vai:
“Thử cũng không chết ai được.”
Ả say khướt trở về nhà, đặt thứ trong tay vào hộc tủ.
Thứ này chắc là một loại thuốc kích dục mạnh, hiệu quả tạo ảo giác gì đó thì không đáng tin lắm, quan trọng là bốn chữ “kích thích thụ thai” mà người kia nhắc đến.
Nếu có thể sinh cho Lục Cẩn Hiên một đứa trẻ cũng xem như thành công bước đầu rồi, đến lúc ấy một tình nhân nhỏ bé như Vân Mộng sẽ không là gì nữa.
Càng nghĩ, Lương Ninh càng phấn khích, háo hức chờ không kịp.
Chỉ là mấy ngày này Lục Cẩn Hiên đi công tác, phải tìm cách bỏ thuốc cho Vân Mộng trước.
“Vừa rồi quên hỏi thứ thuốc màu đỏ này có tác dụng gì, mặc kệ, cứ cho Vân Mộng uống là xong, chắc sẽ không chết người được.”
Lương Ninh nghĩ vậy rồi cầm lấy gói thuốc kia bỏ vào trong túi xách, định bụng trước ngày nghỉ lễ sẽ cho Vân Mộng uống.
Ngày hôm sau, Vương Khánh đang định đến tìm Vân Mộng lấy tài liệu thì bị một người kéo lại.
Ngẩng đầu lên, hắn hơi giật mình:
“Chị Lương?”
“Ừm, chuyện là chị vẫn luôn thấy áy náy vì làm Vân Mộng bị mọi người hiểu lầm, chị muốn xin lỗi Vân Mộng nhưng không dám gặp trực tiếp, em thay chị gửi cái này cho cô ấy được không?” Lương Ninh đưa tới một cốc cà phê của Starbucks, vẻ mặt thành khẩn.
Vương Khánh cảm thấy ở chung một công ty thì nên giúp đỡ lẫn nhau nên gật đầu đồng ý:
“Vậy em sẽ đưa cho chị ấy.”
“Nhưng em đừng nói là của chị nha.”
“Em hiểu rồi.”
Sau khi Vương Khánh cầm cốc cà phê rời đi, Lương Ninh có chút thấp thỏm theo dõi một lúc mới trở về văn phòng.
Dù sao thì đó cũng là cà phê mua từ bên ngoài, nếu xảy ra chuyện thì cứ đổ lỗi cho nhân viên của cửa hàng.
Lương Ninh đã âm thầm trộn thuốc bột nhận được từ người lạ vào trong đó rồi mới giao cho Vương Khánh, qua tay của nhiều người như thế, ả sẽ dễ dàng thoát khỏi diện tình nghi.
Lúc này, Vân Mộng đang bận bù đầu vì lượng công việc của Lục Cẩn Hiên bị tồn đọng.
Mặc dù các giám đốc khác vẫn giúp anh san sẻ rất nhiều nhưng cô phải chịu trách nhiệm điều chỉnh thời gian cho họ, xếp lịch họp, làm báo cáo, thật sự rất mệt.
Cốc cốc.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng của Vương Khánh:
“Chị Vân, em tới rồi.”
“Ừ, em vào đây chị nhờ chút.”
Vương Khánh đi tới chỗ bàn làm việc của Vân Mộng rồi đưa cho cô, nói:
“Chị uống cà phê đi, có người nhờ em gửi cho chị nè.”
Thấy nhân viên trong công ty nhiệt tình như thế, Vân Mộng cũng muốn nhận ý tốt của người ta, chỉ là tình trạng của cô không cho phép.
Cô đưa một xấp tài liệu cho Vương Khánh rồi nói:
“Xin lỗi, chị gần đây hơi thiếu máu nên không uống cà phê được.
Em uống đi nhé, còn nữa, cầm tài liệu này đưa cho Lương Ninh giúp chị.”
Nói xong quay trở lại làm việc, Vương Khánh nhìn dáng vẻ bận túi bụi một bên nghe điện thoại một bên gõ phím của Vân Mộng thì biết bản thân không nên làm phiền, cầm giấy tờ đi ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Hắn nhìn cốc cà phê trên tay, nghĩ có khi nên trả lại cho Lương Ninh, ai biết được khi về văn phòng thì nghe mọi người nói:
“Lương Ninh gặp chút rắc rối nên ra ngoài xử lý rồi, chắc sẽ quay lại nhanh thôi.”
Vương Khánh trở về chỗ, đặt cà phê qua một bên rồi bắt đầu làm việc.
Được một lúc, hắn thấy hơi khát nên theo thói quen nhấc cốc cà phê kia lên hút một ngụm to.
Uống xong rồi, hắn mới đánh vào đùi mình một cái chát:
“Thôi chết, thế này lát nữa ăn nói với chị Lương thế nào đây…”
Hắn vội đặt cái cốc trong tay xuống, lẩm bẩm:
“Lát nữa mua trả chị ấy vậy.”
Một lúc sau, đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên phát hiện ra Vương Khánh có gì đó bất thường, đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
“Này, Vương Khánh, cậu chảy máu mũi rồi kìa!”
Vương Khánh “hả” một tiếng, phản xạ có điều kiện nâng tay lên sờ một chút.
Lúc này, máu mũi đột nhiên phụt ra dữ dội, hắn cảm giác cả người nóng bừng, bụng đau thắt, máu miệng cũng trào lên.
Cảnh tượng kinh dị đó dọa cho đồng nghiệp của cậu ta hét ầm lên:
“Aaaa!”
“Vương Khánh, cậu làm sao thế?”
Tay chân của đồng nghiệp vì hoảng mà quơ quào loạn xạ.
Vương Khánh mất đi ý thức, trực tiếp ngã sang một bên.
Rầm.
Âm thanh kia khiến mọi người đều dừng lại, đứng bật dậy rồi vây đến xem.
Một người nhanh tay gọi xe cứu thương, những người khác vội vã muốn giúp nhưng không biết phải làm sao.
Vương Khánh nằm dưới sàn nhà, máu tràn ra từ mũi và miệng thấm đỏ cả khuôn mặt hắn.
Mùi tanh nồng bốc lên khiến sắc mặt của các nhân viên trong phòng thư ký hoảng loạn.
Họ muốn giúp, nhưng tình trạng của hắn quá thảm thiết, giúp thế nào bây giờ?