Lục Tử Tiệp không tiếng động lui về phía sau một bước khi Chu Lệ sấn tới, mùi máu của người phụ nữ này sao lại thơm như thế? So với Vân Mộng thì nồng hơn nhiều! Sắc mặt Lục Tử Tiệp thoáng cái đã có chút đỏ lên, cậu quay đầu đi nơi khác, dùng mu bàn tay che mũi:
“Tôi không sao, chị đừng lại gần đây!”
“Em bị thương rồi, vào nhà đi, chị giúp em băng lại!” Chu Lệ trông thấy vết máu trên tay Lục Tử Tiệp thì lo lắng túm lấy cậu, ban đầu cậu còn định từ chối, nhưng không hiểu cơ thể lại cứng đờ để cho người ta lôi kéo.
Kết quả của cuộc ẩu đả vừa nãy là Lục Tử Tiệp… không bị gì cả!
Vừa rồi cậu dùng tay đấm tên kia gãy mũi nên tay mới dính máu, vậy mà khiến Chu Lệ chạy khắp nhà tìm hộp cứu thương.
Cô nàng và Vân Mộng giống nhau, từ sau khi lên đại học đến giờ chưa từng yêu đương, nhưng Vân Mộng vì bận bịu nên chưa nghĩ tới chuyện tìm bạn trai, còn Chu Lệ thì là do rất kén chọn.
Lớn tuổi một chút thì già quá, bằng tuổi không đủ trưởng thành, nhỏ hơn chắc chắn không được.
Cô nàng đã nghĩ như thế, cho đến khi gặp được Lục Tử Tiệp.
Vân Mộng tìm cớ đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người rồi gọi điện thoại tìm Lục Cẩn Hiên.
Cô còn chưa hỏi, anh đã nói:
“Anh đang trên đường trở lại.”
“Ừm, em định ngày mai đến nhà Vương Khánh một chuyến.”
“Anh đi cùng em.”
Giọng Lục Cẩn Hiên mang theo chút mệt mỏi, Vân Mộng nhạy cảm phát hiện ra, thấp giọng hỏi anh:
“Anh về nhà đã xảy ra chuyện gì phải không?”
“Không.”
“Anh đừng giấu em, nếu đã có ý định thăng chức cho em thành bạn gái anh thì phải chia sẻ với em chứ?”
Lục Cẩn Hiên im lặng một lúc, hiện tại đã xác định để Vân Mộng ở lại bên người, còn cần gì giấu cô nữa? Nghĩ vậy, anh đáp:
“Có.
Trở lại sẽ nói với em.”
“Được rồi, em chờ anh về.”
Vân Mộng đang tính ngắt máy thì Lục Cẩn Hiên đột nhiên gọi cô:
“Vân Mộng.”
“Hửm?”
“Không có gì.”
Người nào đó định nói một câu “anh nhớ em”, nhưng lần đầu tiên yêu đương với một người phụ nữ nên có chút ngượng miệng, không thể nói ra được.
…
Trưa hôm sau, Lục Cẩn Hiên trở lại biệt thự Pandora ngay lúc Vân Mộng đang nấu cơm trong bếp.
Căn bếp này cuối cùng cũng phát huy được tác dụng của mình, khi cô chưa đến đây, anh không bao giờ dùng tới nó.
Nghe tiếng bước chân lộp cộp khẽ khàng vang lên, Vân Mộng đặt đũa xuống rồi xoay người lại.
Trông thấy Lục Cẩn Hiên có vẻ hơi mệt, cô dè dặt hỏi:
“Anh ổn không?”
Lục Cẩn Hiên tiến tới gần, tay Vân Mộng vì dính chút gia vị nên chỉ có thể dang rộng ra hai bên, để mặc anh ôm lấy mình.
“Để anh ôm một lát.” Anh đặt cằm lên vai cô, nghe được mùi hương quen thuộc truyền tới mà thoải mái hơn nhiều, gần đây có rất nhiều việc cần xử lý khiến anh không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc mà thôi.
Giọng của anh khó giấu được tâm sự, có lẽ chuyến về nhà lần này đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng, Vân Mộng lặng lẽ để anh tựa vào người mình.
Truyện Nữ Phụ
“Nếu anh mệt thì nghỉ ngơi đi, em đến chỗ Vương Khánh một mình cũng được.”
Cái chết của Vương Khánh khiến Vân Mộng rất áy náy, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi tột độ này.
Bởi lẽ hắn còn rất trẻ, đang sống tốt thì vô tình bị cuốn vào trong ân oán của cô và người khác mà bỏ mạng.
Cô tất nhiên phải đi viếng!
Lục Cẩn Hiên đứng thẳng người dậy, xoa xoa tóc cô.
“Anh là ông chủ của cậu ấy, xảy ra chuyện thế này, anh không thể vắng mặt được.”
Vân Mộng gật đầu:
“Vậy anh tắm trước, em ăn cơm xong thì chúng ta đi.”
Hai người nhanh chóng chuẩn bị rồi thay quần áo và tìm đến nhà của Vương Khánh.
Trong nhà vẫn còn vang lên tiếng khóc nấc của những họ hàng vừa về đến nơi, ngay cả bạn bè hắn cũng khó kìm lòng được mà rơi nước mắt.
Sự ra đi đột ngột này đem lại quá nhiều đau thương, bước chân của Vân Mộng cứng đờ khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người ở đây thấy Vân Mộng ghé qua thì phản ứng có chút bất thường, không hề chào đón cô.
Một người phụ nữ trung niên lúc này bước ra, gương mặt dính đầy nước mắt có phần giống Vương Khánh, vừa nhìn đã biết là mẹ của hắn.
Bà chỉ vào mặt Vân Mộng rồi quát to:
“Cô còn có mặt mũi đến đây hả?”
“Cháu…” Vân Mộng vừa mới mở miệng lập tức cảm giác được nước lạnh tạt vào mặt, lời muốn nói cũng nghẹn lại.
Bà Vương cầm theo một ly nước, hất thẳng vào mặt cô khiến người xung quanh đều vây lại xem.
Bà run run nói:
“Tại cô! Tại cô mà con trai tôi mới chết!”
Lục Cẩn Hiên nhíu chặt mày, thấy người phụ nữ kia xông lên thì đưa tay ra chặn lại, ôm Vân Mộng vào lòng.
Chuyện ở công ty anh đã nghe nói qua, cảnh sát đều khẳng định Vương Khánh chết vì một loại bệnh lạ, theo lý thì bà ấy không thể biết được chuyện chất độc trong ly cà phê kia vốn dành cho Vân Mộng.
Là ai đã lan tin ra ngoài?
Bà Vương tức giận, bị Lục Cẩn Hiên đẩy lui về sau thì huơ lấy đồ đạc xung quanh ném, chụp được cái gì liền ném cái đó vào người Vân Mộng và gào lên:
“Cút! Cô cút đi! Đuổi cô ta đi cho tôi! Đồ xúi quẩy!”
Tóc và mặt Vân Mộng dính đầy nước trông có phần chật vật, cô cắn chặt răng không nói lời nào, mặc kệ cho bà ấy mắng khó nghe.
Bất kể người đã để lộ chuyện chất độc ra ngoài là ai, cô quả thật cũng có lỗi với bà ấy và Vương Khánh, bị nói vài câu cũng không sao cả.
Cô chịu đựng được, Lục Cẩn Hiên lại không.
Anh vung tay lên, tất cả những thứ đang lao về phía Vân Mộng đều bị anh đánh rơi giữa chừng, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua đám đông, trên mũi ngửi được mùi vị quen thuộc, anh nhíu mày rồi cảnh cáo mẹ của Vương Khánh:
“Không cần biết bà đã nghe ai nói bậy, chuyện này không phải lỗi của Vân Mộng, nếu bà còn tiếp tục cư xử như vậy thì đừng trách tôi.”