Đầu của Vân Mộng va mạnh xuống nền đất, cổ họng bị bóp chặt khiến cô không cách nào hô hấp, mặt đỏ bừng lên.
Khẩu súng trên tay vừa nâng lên đã bị Phùng Linh An hất văng ra xa.
Cô ta như biến thành một con người hoàn toàn khác so với vừa rồi, hai mắt trừng lớn:
“Mẹ kiếp! Mày dám bắn tao?”
Vân Mộng cảm giác cổ họng như bị kìm sắt kẹp vào, dù đã cố gắng gỡ tay cô ta ra nhưng không được, chỉ có thể phát ra âm thanh nghèn nghẹn
Chết tiệt! Cô không thở nổi, Phùng Linh An chẳng lẽ thật sự muốn giết cô? Mới mấy phút trước cô ta còn nói sẽ không làm cô bị thương!
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Vân Mộng đột nhiên nhớ đến con dao bạc dùng để phòng thân khi bị áp sát, cô phải lấy được nó trước khi bị Phùng Linh An ép chết! Hình ảnh trước mắt ngày càng mờ đi, cô đã bắt đầu mất ý thức.
Không phải bây giờ! Không được ngất! Vân Mộng vừa tự cổ vũ bản thân vừa mò mẫm túi quần, nhanh chóng tìm được con dao kia, nhưng nó đang ở trong vỏ.
Cô cử động những ngón tay, cố kéo con dao ra.
Một chút nữa thôi! Vân Mộng cắn chặt răng, rốt cuộc đã kéo được con dao bạc ra khỏi vỏ.
Cô không chút nghĩ ngợi cầm chặt nó rồi đâm về phía người phụ nữ đang ngồi trên bụng mình!
Phùng Linh An phát hiện ra điều bất thường, vội vàng lăn sang một bên để tránh, cũng vì vậy mà buông Vân Mộng ra.
“Khụ khụ…”
Tiếng ho khan không ngừng vang lên trong căn lều nhỏ, lúc này Phùng Linh An mới dần dần bình tĩnh lại.
Đây là vật tế khó khăn lắm mới tìm được, vậy mà suýt chút nữa vì cơn giận làm hỏng chuyện lớn!
Cô ta đứng lên, nhìn Vân Mộng đang co ro một góc, tay cầm chặt con dao mà nheo mắt lại:
“Tôi đã nói sẽ không làm cô bị thương, nhưng cô nên biết điều, đừng chọc điên tôi lên.”
Vân Mộng cố gắng hít thở, lồng ngực căng tức không ngừng phập phồng, vẫn giữ chặt con dao không buông.
Cô không biết những lời Phùng Linh An nói có nghĩa là gì, chỉ biết nếu để bị đưa đi thì Lục Cẩn Hiên sẽ khó lòng tìm được cô!
Lúc này, Phùng Linh An một lần nữa tiến tới gần, Vân Mộng lập tức đưa dao kề lên cổ, đe dọa:
“Không được qua đây!”
Vân Mộng đánh cược, từ những phản ứng của Phùng Linh An vừa rồi, cô có thể hiểu được cô ta định bắt sống cô, cho nên cô cược bằng mạng sống của mình!
Bước chân của người trước mắt không dừng chút nào, cho đến khi con dao trong tay Vân Mộng xuyên qua lớp da thịt bên cổ, một dòng máu tươi chảy xuống theo lưỡi dao.
Lúc đó, Phùng Linh An cũng dừng lại.
Cô ta không nghĩ tới người phụ nữ này có gan dám uy hiếp mình!
Vân Mộng tinh ý phát hiện ra mình đoán đúng, vội bò dậy, tay vẫn đang nắm chặt con dao, đồng thời nói:
“Tôi thà chết cũng không đi cùng cô.”
Sắc mặt Phùng Linh An lúc này hết sức kém, nhưng quả thật không dễ tìm vật tế thích hợp hơn Vân Mộng, vì vậy có chút ngập ngừng không tiến tới.
Vân Mộng nhân cơ hội này lao ra khỏi lều nhỏ.
Bên ngoài lúc này có rất nhiều người, họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, liên tiếp ngã xuống đất.
Ngay lúc Vân Mộng sững sờ, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai cô:
“Em có bị thương không?”
Cô nghiêng đầu qua, bắt gặp một đôi mắt lo lắng quan sát mình.
Nước mắt không kiềm được mà trào lên, ba bước cũng thành một bước, cô lao mạnh vào lòng của Lục Cẩn Hiên.
Cảm nhận được hơi thở của anh, trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực cuối cùng cũng chịu yên ổn lại.
Lục Cẩn Hiên ôm siết Vân Mộng vào lòng, liếc mắt về phía trước, nơi mà Phùng Linh An đang chậm rãi bước ra.
Người phụ nữ kia tức giận nhìn về phía sau Lục Cẩn Hiên, Lục Ảnh bị ánh mắt đầy sát ý của cô ta liếc mà sợ hãi, vội nghiêng đầu sang chỗ khác.
Phùng Linh An không cam lòng nói với Vân Mộng:
“Coi như cô may mắn!”
Cô ta sợ phải đối đầu trực diện với Lục Cẩn Hiên, xoay người liền chạy.
Thấy Phùng Linh An muốn trốn, Lục Cẩn Hiên buông Vân Mộng ra, cầm lấy con dao bạc trong tay cô rồi đuổi theo sát phía sau.
Đối với những kẻ có năng lực tương đối mạnh như thế này, việc điều khiển cơ thể cô ta sẽ mất rất nhiều năng lượng.
Bóng người Lục Cẩn Hiên xẹt qua không trung, Phùng Linh An hoảng loạn trước tốc độ của anh.
Tên này thật nguy hiểm! Trước mắt cô ta có ánh bạc lóe sáng, cô ta không chút nghĩ ngợi nhảy lên, cơ thể thu nhỏ lại thành một con dơi màu đen, vừa hay thoát được một kiếp.
Dao bạc xẹt qua không khí phát ra âm thanh chói tai, Lục Cẩn Hiên một lần nữa xoay cổ tay, chém về phía Phùng Linh An.
Lúc này vừa thích hợp, anh vận dụng năng lực của bản thân khiến cơ thể cô ta đột nhiên cứng lại trong giây phát.
Mà một giây đó cũng đủ để anh bắt kịp.
Trong lúc nguy cấp, miệng con dơi phát ra âm thanh rít rào dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng lấp lánh, nó cưỡng ép xoay nghiêng thân mình rồi vung một cánh lên để đỡ.
Với lực tay của Lục Cẩn Hiên cùng vũ khí bạc, Phùng Linh An chắc chắn không thoát được dễ dàng.
Cánh trái lập tức bị cắt rụng, cô ta rít gào ngã xuống đất và hóa thành hình người.
Tay trái không còn, máu tươi phun ra dữ dội, cô ta phẫn nộ rút từ trong người thứ gì đó và ném về phía Vân Mộng.
“Cẩn thận!” Lục Cẩn Hiên nhìn thấy thì sợ hãi, bởi vì không biết đó là gì, sợ năng lực của bản thân không đủ ngăn chặn, anh theo bản năng lui nhanh về để bảo vệ Vân Mộng.
Khi bắt được thứ đó, anh mới biết nó chỉ là một cái thẻ nhân viên bình thường.
Anh bị lừa rồi! Vì lo lắng cho Vân Mộng nên không kịp suy nghĩ!
Lúc ngẩng đầu lên, Phùng Linh An đã chạy khỏi đó, chỉ để lại một cánh tay và những vệt máu tươi loang lổ trên đất..