Chu Lệ quả thật rất xui xẻo, cô không dám tin tưởng cả những cô gái khác tham gia bữa tiệc, bởi vì cô là nhân viên mới đến chưa lâu, còn họ đều biết nhau cả năm rồi.
Vậy nên, cô cảm giác bên ngoài chẳng có ai là người tốt cả.
Qua mười phút, thẳng đến khi có người đập cửa phòng vệ sinh và gọi tên Chu Lệ, cô mới giật mình đưa tay ra chuẩn bị mở cửa, nhưng vừa chạm vào nắm cửa, cô liền cứng đờ lại, may mà phản ứng kịp, bởi giọng vừa rồi không phải của Lục Tử Tiệp!
Nhà vệ sinh ở đây không xây kín mà có một khoảng trống bên dưới cửa, đủ để Chu Lệ nhìn thấy đôi giày da của một gã đàn ông.
Cô đưa tay bịt miệng, cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
“Chu Lệ? Cô ở trong đó phải không?”
Chu Lệ cắn chặt môi, tay không ngừng gõ tin nhắn cầu cứu Lục Tử Tiệp, hỏi cậu đến đâu rồi.
Trên màn hình lập tức hiện lên một tin ngắn gọn:
“Năm phút.”
Đối với cô, bây giờ năm giây cũng thật đáng sợ, mỗi khi đôi giày da của người kia hơi nhúc nhích, cô lại giật bắn.
Sau hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tin tưởng những đồng nghiệp nam ở cùng công ty nữa!
Gọi mãi không thấy cô trả lời, gã đàn ông kia đưa tay đập vào cửa mấy cái, giọng đầy tà dâm:
“Tôi biết cô ở bên trong.
Có phải cô đã nghe hết mấy lời lúc nãy tôi nói rồi không?”
Chu Lệ kiên quyết không đáp lời, cô nhìn xung quanh, ngoại trừ điện thoại ra thì chẳng có thứ gì dùng làm vũ khí được, mà bụng cô hiện tại không ngừng nhộn nhạo, khó chịu quá! Cô đưa tay kéo áo thun trên người, nhìn đồng hồ, thầm nghĩ sao Lục Tử Tiệp còn chưa tới nữa!
Mới nghĩ đến đó, bên ngoài lại có tiếng bước chân loạt soạt, sau đó cô nghe thấy giọng nói mà mình đang mong mỏi.
“Chu Lệ, chị ở đâu?”
“Chị đây!” Chu Lệ mừng muốn khóc, lập tức kêu lên.
Sắc mặt của gã đồng nghiệp có chút tái đi, biết rằng âm mưu của bản thân đã bị lộ nên xoay người rời khỏi.
Một cánh tay ngang nhiên giơ ra chặn đường khiến gã tức giận:
“Làm gì thế?”
Lục Tử Tiệp mặt mũi lạnh lùng:
“Tôi đã cho anh đi đâu?”
“Khùng điên!” Gã mắng một tiếng, đi thẳng tới trước,
Điều khiến gã không ngờ được là cánh tay đang giơ ngang của chàng thiếu niên tóc vàng trông như thư sinh kia cứng rắn như thép vậy, gã tự mình đụng vào một cái thật mạnh liền cảm giác thấy ngực đau nhức, trực tiếp bị đẩy lui về sau mấy bước.
Chu Lệ canh chuẩn thời cơ mở cửa bước ra, hai gò má đỏ bừng bừng, môi thì bị cô cắn đến nỗi bật máu.
Mùi hương bên trong nhà vệ sinh nam vừa khai vừa thối, nhưng chỉ có mùi vị ngọt ngào của Chu Lệ lọt vào mũi Lục Tử Tiệp.
Chưa kể, chị ta vừa nhìn thấy cậu thì lao như bay tới rồi dang tay ra.
“Tử Tiệp!”
“Chị đứng l…”
Còn chưa nói hết câu, Lục Tử Tiệp đã bị Chu Lệ ôm cứng ngắc.
Thấy cô run rẩy bám vào thân mình, máu trong cơ thể cũng loạn cả lên, Lục Tử Tiệp tức giận nhìn gã đàn ông trước mắt.
Gã hất cằm, hỏi:
“Mày nhìn cái gì mà nhìn?”
Lục Tử Tiệp nhịn xuống cơn khát, yết hầu khẽ lăn, sau đó sờ vào vai Chu Lệ và dặn dò:
“Chị ra ngoài, đợi tôi một lát.”
“Không, chị không đi, chị sợ lắm!” Chu Lệ sụt sịt ôm cứng lấy cậu.
Ba người ở bên trong nhà vệ sinh giằng co như vậy thật sự không tốt lắm, Lục Tử Tiệp thở dài thật khẽ, một tay kéo Chu Lệ vào lòng, chân dài chớp mắt hất lên.
Gã đồng nghiệp hoa mắt, lập tức ăn ngay một đá vào giữa mặt mà lăn đùng ra đất.
Rầm.
Chu Lệ giật mình không nhẹ, tay vẫn bám dính vào người Lục Tử Tiệp.
Cô là một người không có liêm sỉ, ôm được Tử Tiệp rồi mà bắt cô buông ra sao? Còn lâu mới có chuyện đó!
Gã đàn ông đau đến chết lặng, đưa tay sờ lên mũi mình, máu tươi phun ra liên tục và thấm ướt cả tay gã.
Lục Tử Tiệp còn không thèm cho một lời cảnh cáo nào, vung chân định đá thêm cái nữa, nhưng Chu Lệ nhanh tay lẹ mắt cản lại:
“Đừng đừng, cậu tính giết người sao?”
Trước mặt Vân Mộng, Lục Tử Tiệp là một thiếu niên sạch sẽ gọn gàng, hiền lành đáng yêu như thiên sứ, nhưng sau lưng, tính tình của cậu cũng chẳng khác anh trai mình bao nhiêu, rất hung hãn.
Nể tình Chu Lệ ở bên cạnh liên tục khuyên ngăn, Lục Tử Tiệp không tiếp tục đánh người, một tay kéo cô rời khỏi nhà vệ sinh nam.
Bước chân của thiếu niên quá nhanh, Chu Lệ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ màng khó lòng theo kịp, chân sau vấp chân trước mà kêu lên:
“Từ từ…”
Lục Tử Tiệp thả chậm cước bộ, ghét bỏ đẩy Chu Lệ ra:
“Được rồi, tôi gọi xe cho chị về.”
Mặc dù cậu dùng lực rất nhẹ, nhưng Chu Lệ vẫn chới với suýt ngã.
Cô còn đang trúng thuốc đó, sao thằng nhóc này có thể tuyệt tình đến vậy chứ? Cô nhắm tịt hai mắt lại, chuẩn bị đón nhận cơn đau, chỉ là giữa chừng có một cánh tay thoạt nhìn mềm mại nhưng vô cùng săn chắc vững vàng giữ được eo cô.
Lục Tử Tiệp càu nhàu:
“Chị phiền thật đó.”
Miệng thì nói vậy, nhưng cậu vẫn giữ Chu Lệ rất chặt.
Nhìn chị gái mặt mũi đỏ ửng, hai mắt mông lung đang cười ngây ngốc với mình, cậu đột nhiên thấy khó thở..