“Chủ nhân Vandelisa vĩ đại!”
Đám huyết tộc gọi tên cô, sau đó đồng loạt quỳ xuống vái lạy.
Vandelisa đưa đôi mắt mờ mịt nhìn họ, lại nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ gần đó.
Lục Cẩn Hiên siết chặt nắm tay, dùng lực mạnh đến nỗi cán dao cứa sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu nhỏ xuống sàn đá lạnh lẽo.
Đây không phải Vân Mộng, không, anh không thể chấp nhận sự thật là mình đã đến trễ!
Anh chỉ vừa rời khỏi cô một chút, liền vĩnh viễn mất đi cô như vậy sao?
Tim đập nhanh đến nỗi Lục Cẩn Hiên không thở nổi, anh loạng choạng lui về sau một bước, thời gian dài sử dụng năng lực khiến tinh thần anh mất tỉnh táo, lại thêm cú sốc trước mắt, khóe mắt anh như sắp nứt ra.
Khốn kiếp! Lũ huyết tộc rác rưởi khốn kiếp!
Trên người Lục Cẩn Hiên bùng nổ năng lượng, lần lượt đem toàn bộ huyết tộc còn lại đang vây quanh tế đàn ép chết.
Đầu của chúng nổ tung như là pháo hoa, máu thịt lẫn lộn vào nhau trải đầy xuống nền đá, cảnh tượng kinh khủng khiến người buồn nôn, vậy mà khuôn mặt của Vandelisa không hề có chút dao động nào.
Lục Cẩn Hiên quỵ một chân xuống đất để chống đỡ thân mình, cố chấp gọi:
“Vân Mộng, chúng ta về nhà thôi…”
Ầm.
Vandelisa nâng tay lên, toàn bộ máu trên người của đám huyết tộc đã chết tụ lại trước đầu ngón tay cô và bắn thẳng về phía Lục Cẩn Hiên như một quả bom, đánh anh đập thẳng vào vách đá phía sau.
Lục Cẩn Hiên vốn trải qua một trận chiến dài, khó khăn lắm mới đến được đây, còn bị cô tấn công không thương tiếc như thế, anh liền như một ngọn đèn cạn dầu.
Cơn đau trước ngực chẳng là gì so với tư vị bị người mình yêu nhẫn tâm đánh bay, anh cố gắng bò ra khỏi đống đổ nát trên thân, môi run lên:
“Vân Mộng…”
Vandelisa không quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất khỏi nơi đó.
Chiến trường ở phương xa đột nhiên có thêm rất nhiều huyết tộc gia nhập, là Diệp gia cùng một số những kẻ gần đó cảm nhận được nguy hiểm mà chạy đến.
Diệp Hy trông thấy một lượng lớn người và huyết tộc chết trận thì sợ đến nỗi suýt tè ra quần, ở thời bình, đã bao giờ cô ta trải qua chuyện kinh khủng thế này chứ? Mũi gần như không còn ngửi được gì ngoài mùi máu, khói bụi khắp nơi.
Lúc này, một cánh tay mảnh khảnh chụp vào vai Diệp Hy khiến cô ta sợ hãi hét lên:
“Aaaa!”
Lục Ảnh mệt mỏi nói với cô ta:
“Cứu người!”
Phát hiện không phải kẻ địch, Diệp Hy hoàn hồn, vội vàng nhìn bên cạnh mình.
Tần Mạch nằm im bất động, ngực còn chẳng phập phồng.
Diệp Hy liếc mắt liền nói:
“Người đàn ông này mất máu nhiều quá, chắc không cứu được nữa đâu.”
“Còn cứu được!” Lục Ảnh quát lên.
Chỉ nói một câu đã bị người ta hét vào trong mặt, Diệp Hy giở tính công chúa:
“Cô to tiếng với ai thế hả?”
Lục Ảnh trực tiếp túm lấy cổ của Diệp Hy ấn xuống, trên khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn:
“Cứu hay không?”
“A, buông tôi ra!”
Vừa nói xong, Diệp Hy ngay tức khắc bị ấn mạnh xuống đất.
Một tay Lục Ảnh rút lấy thuốc độc trong người đưa sát vào mặt cô ta và nói:
“Thứ này có thể không khiến cô chết, nhưng đủ để mặt cô biến dạng, muốn thử không?”
Tính tình hai người đều không hề dễ nói chuyện, Lục Ảnh vừa vào sinh ra tử một trận ở chiến trường, bây giờ sát khí tích tụ nhiều lắm, ánh mắt của cô chẳng khác gì chuẩn bị làm thịt Diệp Hy.
Diệp Hy run lẩy bẩy:
“Cứu! Tôi cứu! Chờ một lát!”
Chờ cô ta đồng ý, Lục Ảnh mới buông tay và ngồi xuống bên cạnh để quan sát.
Tình trạng của Tần Mạch tuy rằng rất kém, nhưng có cả Lục Ảnh, Diệp Hy và những người khác của Diệp gia đến hỗ trợ, nói không chừng còn cứu được!
Hậu phương được tiếp sức, đám huyết tộc lang thang đã chết gần hết liền bị dồn ép tháo chạy về sau.
Phùng Linh An dẫn dắt họ lui về, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng mặc váy đỏ đi về phía này, mỗi một bước của cô là lướt qua khoảng cách cả mười mét.
Phùng Linh An mừng rỡ:
“Chủ nhân!”
Vandelisa dừng lại, toàn thể huyết tộc liền trốn phía sau cô.
Đến lúc này, Lục gia, Diệp gia, thợ săn tự do và cả những huyết tộc đến hỗ trợ đều dừng bước, đứng cách cô một khoảng mà họ tự xem là an toàn.
Họ còn chưa rõ năng lực hủy diệt của Vandelisa là gì, đáng sợ đến cỡ nào, nhưng bản năng họ cảm giác được nguy hiểm.
Lục Kình không tin vào mắt mình:
“Đây là Vandelisa?”
Vậy… Lục Cẩn Hiên đâu? Con trai ông ở đâu? Sắc mặt của Lục gia đều kém vô cùng, tự hỏi chẳng lẽ Lục Cẩn Hiên đã xảy ra chuyện bất trắc gì hay sao?
Diệp gia nếu đến sớm hơn một chút, có lẽ sẽ ngăn được thảm họa này, nhưng họ lại xem thường lời nói của Lục Kình, khiến cho mọi chuyện trở nên tệ hại không cách nào vãn hồi.
Phùng Linh An quỳ một bên của Vandelisa, mừng rỡ nói:
“Chủ nhân, xin hãy giúp bề tôi trung thành này xử lý những kẻ rác rưởi đó!”