Việc tìm kiếm Vandelisa được đặt lên hàng đầu, người thống lĩnh ma cà rồng hiện tại là Mặc Thành - một kẻ đầy tham vọng.
Hắn nhiều lần nhấn mạnh phải bắt sống Vandelisa, mục đích là gì thì chỉ có hắn mới biết được.
Rất nhanh, tin tức người phụ nữ mang thai đưa bánh cho Vandelisa bị chết thảm đã truyền tới tai cô.
Cô gọi Phùng Linh An tới, nhìn túi bánh mì bị vứt trong sọt rác, bình tĩnh hỏi:
“Có phải người của chúng ta làm không?”
“Không phải.”
Vandelisa vắt chéo chân, mái tóc đen dài xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt yêu kiều:
“Là đám sâu bọ kia?”
“Vâng.
Chủ nhân, có một kẻ vẫn còn sống sau trận chiến mấy trăm năm trước.”
Đám sâu bọ trong lời cô cũng chính là những kẻ đang cố gắng truy bắt cô, lại còn là kẻ thù cũ.
Vandelisa siết chặt nắm tay, đột nhiên đứng lên rồi nói:
“Gọi người chuẩn bị đi.”
Phùng Linh An cảm giác được chủ nhân của mình đang rất tức giận, mặc dù thái độ của ngài ấy vô cùng bình thản, nhưng sát khí như chảy tràn ra ngoài qua đôi mắt huyết sắc lại thể hiện rõ sự điên cuồng.
Một tuần sau đó, khi sức mạnh đã hoàn toàn hồi phục, tính cách tàn bạo vốn có của Vandelisa cũng lộ ra ngoài.
Cảm xúc của Vân Mộng bây giờ khó có thể ảnh hưởng đến cô.
Cô kéo theo một đoàn quân huyết tộc đến bên bờ biển, trực tiếp đánh bay tất cả bảo vệ xuống nước, cướp lấy du thuyền đang đậu ở bến, đồng thời ra lệnh:
“Kiềm chế, không được giết người.”
Các huyết tộc khác vốn định dùng bữa ngay tại chỗ, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối, họ chỉ đành nuốt nước miếng thả người đi.
Đất tổ của huyết tộc không nằm trong đất liền mà trụ tại một đòn đảo xa xa bên ngoài biển lớn, nơi này được nhiều người đặt kết giới, nếu không phải huyết tộc thì rất khó tìm ra bọn họ.
Tất nhiên, cũng có rất nhiều huyết tộc thích thú với cuộc sống của con người nên đã lựa chọn ra ngoài.
Lục Kình cũng giống vậy, ông từng rời khỏi đảo để vào thành phố trải nghiệm và gặp được người mình yêu.
Sau đó, cả Lục gia bị đuổi khỏi đất tổ.
Sự di chuyển của Vandelisa khiến Mặc Thành chú ý từ lâu, hắn triệu tập toàn thể huyết tộc có năng lực chiến đấu trở về và phân bố ra xung quanh chuẩn bị để “chào đón” cô.
Lục gia ở bên kia sau khi nghe thấy tin tức này vốn muốn giấu Lục Cẩn Hiên, nhưng rốt cuộc vẫn để anh biết được.
Nhìn thấy anh định ra ngoài, Vân Kiên ở bên cạnh kéo kéo tay áo anh, nói:
“Anh đi đâu vậy?”
“Công ty có việc gấp, anh phải ra ngoài.”
Lục Cẩn Hiên gấp không chờ kịp, đẩy tay của Vân Kiên ra rồi bước nhanh về phía cửa.
Từ phía sau, Vân Kiên khóc nức nở nói:
“Anh sẽ đưa chị của em trở về đúng không?”
Mặc dù cậu chẳng biết chị đã đi đâu, nhưng tuyệt đối không phải công tác như lời mà mọi người nói.
Bởi vì cho dù làm việc ở xa thì cũng phải liên lạc về cho họ chứ? Đằng này chị như thể mất tích, bây giờ trông thấy Lục Cẩn Hiên vội vã, cậu nghĩ chắc đã tìm được chị rồi!
Cơ thể Lục Cẩn Hiên hơi khựng lại, anh xoay nắm cửa, hít sâu một hơi rồi thấp giọng hứa hẹn:
“Anh sẽ đưa cô ấy về bằng bất kỳ giá nào.”
…
Chiếc du thuyền chậm rãi dừng lại bên bờ biển của hòn đảo, Vandelisa cùng quân đoàn chỉ còn lại ít ỏi chưa tới 100 người của mình xuyên qua lớp kết giới, đặt chân lên hòn đảo kia.
Nơi này rộng lớn như một thành phố phồn hoa, rời khỏi bãi biển chính là rừng rậm hoang vu, cây cối um tùm cao gần trăm mét, hùng vĩ không thể tả nổi.
Vandelisa mang theo những huyết tộc kia tiến thẳng về phía thành trì giữa đảo, nơi đó hiện đại và náo nhiệt như thế giới của loài người, chỉ khác ở chỗ khắp nơi đều là những tòa nhà cổ, ở giữa là một lâu đài màu trắng thiết kế ảo diệu, giống như đang lơ lửng giữa không trung.
Nơi này vốn thuộc về Vandelisa - nữ vương được lựa chọn trong truyền thuyết của huyết tộc.
Con đường dẫn tới lâu đài chỉ có một, cây cầu khổng lồ được xây dựng cao phía trên các tòa nhà xung quanh.
Mặc Thành mặc áo giáp làm bằng kim loại dày nặng đứng phía cuối con đường, xung quanh xuất hiện lượng lớn huyết tộc ăn mặc chỉnh tề.
Hắn cười niềm nở, cách thật xa truyền ra giọng nói của hắn:
“Không tin được cô lại tự mình nộp mạng thế này.”
Vandelisa im lặng, sự tức giận trong lòng cô dâng lên càng cao sau khi nhìn thấy Mặc Thành.
Hắn chính là con trai của kẻ đã giết hại cha mẹ cô.
Hóa ra lần trước cô còn để một con chuột nhắt trốn thoát sao? Vậy thì, sự hồi sinh của cô rốt cuộc cũng có ý nghĩa rồi.
Trên mặt Vandelisa toát ra nụ cười, đôi cánh phía sau dang rộng ra hai bên, độ dài mỗi bên cánh phải tới hai mét.
Phần xương cánh có chút nhô lên, sắc nhọn giống như lưỡi kiếm.
Vandelisa lên tiếng mắng:
“Oắt con thiếu giáo dưỡng!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Mặc Thành tối lại, hắn ra lệnh một cái, toàn thể huyết tộc xung quanh liền nhào lên, tiếng hô rung trời rung đất.
So với Vandelisa, Mặc Thành quả thật chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Dùng lời của con người tới so thì cái ngày cô vung tay phá hủy cả thành phố lớn, hắn vẫn đang còn bú bình..