LAS VEGAS – QUỶ KẾ ĐA ĐOAN
_____
Nó ngồi trước bàn làm việc trong căn phòng bí mật sau chiếc tủ rượu ở phòng bếp, một tay cầm điện thoại áp vào tai, một tay gõ gõ lên mặt bàn kính, lâu lâu lại lướt trên màn hình cảm ứng của chiếc laptop trước mặt tìm một ít thông tin cần thiết.
Tại thành phó Paris xa hoa của Pháp, tại một căn phòng trên tòa cao ốc cao có một cô gái với mái tóc đen truyền thống của người châu Á, trên người quấn một chiếc khăn tắm khá ngắn. Hơi nước đọng trên làn da trắng nhẵn mịn thật khiến cho người khác thèm khát. Cô gái tay cầm điện thoại đứng trước cửa số sát đất nhìn ngắm tháp Eiffel đã lên đèn sáng rực rỡ đối diện qua khung cửa kính.
“Alo…” – Cô gái lạnh nhạt nói, tay còn lại day day huyệt thái dương.
“Xin chào. Khỏe không?” – Giọng nói của nó vang lên, có vẻ cợt nhả.
“Phải, rất khỏe. Nhờ phúc một số người mà đây sống rất khỏe.” – Cô gái có hơi cau mày trả lời.
“Hahaha…thế sao? Vậy thì tốt rồi. Tôi cứ sợ cô không khỏe.” – Nó bật cười, tiếng cười truyền sang đầu dây bên này khiến cô gái có chút tức giận.
“Hừ…cuối cùng là có chuyện gì? Thiết nghĩ nếu không có vấn đề quan trọng, rồng sẽ không đến tìm tôm.” – Cô gái thở hắt ra.
“Đừng nói giọng điệu như thể tôi đang lợi dụng cô.” – Nó nhếch mép.
“Chẳng phải sao? Chuyện sắp diễn ra tại Las Vegas có dính tới Dương gia, không phải cô làm thì ai làm? Đừng nghĩ tôi không rõ thủ đoạn của cô, ai không thể hiểu chứ tôi thì dư khả năng đấy. Cô đừng nghĩ chỉ có mỗi mình mình là tài giỏi.” – Cô gái có hơi bất đắc dĩ, chán nản nói.
“Cũng phải…nếu cô không đoán ra được ai là người làm việc đó, cô không xứng đáng là Dương Nhã Ngọc mà tôi từng biết.” – Nó liếm nhẹ môi.
“Kiwasato Bảo An! Tôi hỏi cô, cuối cùng là cô muốn dùng Dương gia của tôi làm gì? Hình như cô đã quên, Mĩ và Pháp và địa bàn của tôi, chứ không phải của cô.” – Nhã Ngọc có chút nhắc nhở.
“Không cần nói, điều này tôi chưa từng quên.”
“Thế thì cô muốn làm gì? Dù chúng ta mãi mãi là đối thủ, tôi cũng không ác độc đến mức dồn cô vào bước đường cùng.” – Nhã Ngọc cười bí hiểm.
“Haha…quả thật, trên thế giới này, người có thể làm đối thủ của tôi chỉ mình cô. Chủ nhân của nhà họ Dương quả thật là một người không hề tầm thường, tôi chỉ mới chuẩn bị mà giờ đã thấy cô nắm bắt tin tức này rồi.” – Nó bật cười. Chính xác, người con gái nó đang nói chuyện là con người không hề đơn giản, cũng giống như nó. Chỉ số thông minh cả hai xấp xỉ nhau, thủ đoạn cùng lối suy nghĩ cũng gần như tương tự. Có thể nói, con người kinh khủng này là đối thủ chưa từng phân biệt thắng thua với nó trong 5 năm qua. Cũng may, người này là bạn, tuy là đối thủ nhưng cũng có tình bạn ở giữa. Nó thật không dám nghĩ, nếu à kẻ thù, cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu?
“Cô khen tôi thật sao?” – Nhã Ngọc có chút cao hứng.
“Phải…nhưng mà có điều…hình như cô đã quên? Tôi là Venus…không cần đến cô tôi cũng vẫn còn rất nhiều cách để đạt được mục đích của mình.” – Nó mỉm cười.
“Đúng rồi nhỉ? Sao tôi không nghĩ ra? Nếu đã vậy hì tôi tin chắc, những kế sah1 còn lại của cô không hoàn hảo bằng cách này, nên cô mới lựa chọn nó?” – Nhã Ngọc bật cười.
“Không…tôi tìm cô không chỉ còn công việc mà còn về vấn đề khác nữa.” – Nó có chút bất đắc dĩ thờ dài.
“Vấn đề khác? Lại là chuyện đó sao?” – Nhã Ngọc hơi nhướn một bên mày, cô cũng đã đoán ra chuyện ngoài lề mà nó muốn đề cập.
“Phải…cô vẫn tuyệt không muốn nói ra?” – Nó nhíu mày.
“Tôi vẫn sẽ không thay đổi câu trả lời của mình.”
“Tại sao cô lại không muốn nói? Nhất thiết phải giấu tôi việc ấy? Từng đó thời gian không tra ra được một chút thông tin nào, thực hết cách nên mới phải hỏi cô. Tôi không tra ra nhưng tôi biết cô chắc chắn biết rõ. Nói cho tôi, Bảo Khang đang ở đâu?” – Nó gằn từng tiếng.
…
---------------
Dương Nhã Ngọc (18t): Hiện tại là chủ nhân của Dương gia – một gia tộc hắc đạo đã ba đời buôn bán vũ khí. Cô cùng tham gia khóa huấn luyện của D.E.A.T.H cùng với nó. Có thể nói, trên đời này, đây mới chính là đối thủ mà nó lúc nào cũng rất quan tâm. Cả hai tuy là đối thủ nhưng không xem nhau là kẻ thù, có thể gọi là bạn. Hiện tại đã rút khỏi D.E.A.T.H vì lý do còn phải quản lí gia tộc, đồng thời cũng là cháu của Tịnh Cát, em họ Kiệt. IQ: 298/300.
---------------
Tất cả mọi người hiện tại đang tập trung tại căn phòng bí mật, ngồi xung quanh chiếc bàn dài nhìn nó, trước mắt cả lũ đều là laptop đã khởi động sẵn.
Cả đám im lặng theo dõi từng chuyển biến cảm xúc trên gương mặt nó. Đáng tiếc là chẳng thể nào phát hiện ra bất cứ thứ gì. Là một khuôn mặt lạnh tanh, không một chút cảm xúc này. Đã thật lâu rồi chưa nhìn thấy bộ mặt đó của nó khiến mọi người cảm thấy thực ngỡ ngàng.
- An…có chuyện gì xảy ra với mày sao? – Vi rụt rè lên tiếng.
- Không. – Nó trả lời cụt ngủn.
- Thế thì đừng trưng ra bộ mặt đó nữa. Mày muốn đóng băng hết cả mọi người ở đây à? – Vi đạp hai tay xuống bàn, đứng bật dậy.
- Từ lúc nào mà mày quên phép tắc ở đây hết rồi vậy? – Nó lạnh tanh nói.
- Tao không quên phép tắc, chỉ là muốn nhắc nhở mày thôi. – Vi gằn giọng.
- Thôi nào…hai người đừng cò như thế nữa. Rốt cuộc thì chúng ta lại có nhiệm vụ gì? – Thảo Anh lên tiếng xen ngang rồi lảng chủ đề, mắt nháy nháy cho Vi như bảo nhỏ ngồi xuống, bình tĩnh lại.
- Hừ… - Nó nhìn thấy ám hiệu của Thảo Anh dành cho Vi, không nói, tay chỉ lướt vào cái trên màn hình laptop cả mình để gửi thông tin thu thập được vào laptop mọi người.
Mọi thứ chìm vào im lặng, mọi người chăm chú xem xem đối tượng của nhiệm vụ này là ai. Thật ngoài sức tưởng tượng, Trang có chút cau mày, Thảo Anh có chút khinh bỉ, Vi thì nhìn những dòng thông tin với ánh mắt lạnh nhạt chẳng muốn quan tâm. Với những biến hóa đó trên gương mặt, bốn tên con trai chẳng nói bất cứ thứ gì, biểu cảm vẫn như bình thường, cực kì bình thản.
Hai tay chống xuống mặt bàn làm điểm tựa, nó đứng nhìn mọi người, buông lời hỏi:
- Cảm thấy sự việc này thế nào? – Nó nhướn mày.
- … - Bốn người con trai không trả lời, chỉ lắc đầu như thể không có ý kiến.
- Không khó để đoán ra. – Đến khi nó đưa mắt sang, cả Trang, Thảo Anh và Vi đều đồng thanh nói.
- Có vẻ mấy người sẽ đoán được người tên Jackie sẽ phàn bội tổ chức? – Hắn nhướn mày.
- Ừm…mọi hành động của ông ta bị tụi này quan sát từ lâu rồi. Thái độ tâng bốc của lão giá đó không phải là thầy không nhận ra. Hắn lúc đầu mới làm chỉ là một nhân viên hành chính bình thường, nhờ chút thủ đoạn nên mới leo lên thành người kề cạnh của Tịnh Cát. Đáng tiếc, thầy cho hắn leo lên vị trí đó không phải vì năng lực của hắn mà là để tiện theo dõi. Ngay từ đầu, thầy đã nhìn ra con người ấy sớm muộn gì cũng sẽ phàn bội lại tổ chức. – Trang giải thích.
- Ra thế. – Hắn gật đầu tỏ ý hiểu/
- Vậy kế hoạch lần này là gì? Yêu cầu của tổ chức? – Khánh lên tiếng.
- Giết cũng được, mang về tổ chức cho họ xử tội cũng được, miễn sao tóm gọn không để hắn ta trở thành mối nguy hại. – Nó chậm rãi từng tiếng.
- Ok. Phổ biến kế hoạch đi. – Trang gật gù.
- Trước mắt, chúng ta sẽ lên đường đi Las Vegas, thời gian cụ thể là 4 ngày nữa, mong mọi người chuẩn bị. Mục tiêu sẽ là cuộc đấu giá đá quý của casino lớn nhất của Dương gia, chắc chắn hắn sẽ đến đó.
- Dương gia? – Gần như tất cả mọi người đều đồng thanh, trừ hắn và Khánh là không.
- Có chuyện gì sao? – Hắn cảm thấy có điều không ổn.
- Dương gia? Vào casino của họ e là hơi khó. Dương gia vốn dĩ là một gia tộc thuộc hắc bang, chuyên mua bán vũ khí. Thật sự thì nhắc đến tên thì khá nhiều quan chức cấp cao cũng phải e sợ. Nếu đã là một cuộc đấu giá, chắc chắn mạng lưới bảo vệ rất nghiêm, làm sao chúng ta vào? – Khánh nói ra suy nghĩ.
- Anh bị ngốc sao? Cuộc đấu gia lần này mở ra, tất cả các bang hội xã hội đen lớn đều được mời tham dự. Anh mang Killing với Monster vứt vào xó nào rồi hả? – Vi lên giọng dạy dỗ Khánh.
- Anh đâu biết? – Khánh tỏ vẻ vô tội.
- Thế chúng ta sẽ dùng danh phận đó tiến vào hội trường đấu giá sao? Nhưng mà rốt cuộc, ở buổi đấu giá đó lại có thứ gì để dụ dỗ hắn chứ? Tin là đá quý tầm thường cũng chẳng là gì trong mắt hắn. – Thảo Anh hơi xoa cằm.
- Phải…đối với hắn, những viên đá đó không hề có giá trị. Nhưng thứ hắn muốn tìm lại là thứ khác. Dạo gần đây đã hình thành nên tìn đồn, tại buổi đấu giá ấy sẽ xuất hiện một viên đá đặc biệt: Black Wings. – NÓ hơi cong môi.
- Black Wings? – Cả đám gần như thét lên trong phòng. Có lẽ mọi người không đoán ra được, cuối cùng sẽ thành công? Theo những gì kế hoạch nó đã trình bày, cơ hội thành công rất thấp. Ai mà biết được, sự thật là…toàn bộ kế hoạch vẫn chưa được nói hết?!
…
Cuối tuần, Las Vegas
Trên đất Mĩ, 9g chưa thể gọi là tối vì cuộc chơi…giờ mới chính thức bắt đầu!
Trên chiếc Lamborghini Aventado vừa đậu lại trước cổng casino lớn bậc nhất Las Vegas, một nụ cười âm hiểm xuất hiện.
Tất cả mọi người nhìn vào chiếc xe cũng thừa sức đoán được người bên trong hẳn là người không hề tầm thường, phải là gia sản kết xù mới có thể tậu được một chiếc siêu xe như thế này.
Từ ghế lái của chiếc siêu xe, một chàng trai cao lớn, tướng mạo đẹp cùng với gương mặt tựa như điêu khắc bước xuống khiến biết bao nhiêu cô gái đứng gần xa cũng phải điên đảo vì ánh hào quang tỏa ra từ người chàng trai. Áo sơ-mi đen, vest đen, quần tây đen và giày da đen bóng, chàng trai vừa bước xuống đỏ tỏa ra một sát khí bức người, hẳn là đang cau có bực bội chuyện gì đó.
Và nguyên nhân của sự cáu bẳn sắp xuất hiện!
Chàng trai vòng qua bên ghế phụ, mở cửa. Từ bên trong, một cô gái xinh đẹp bước xuống khiến mọi người còn choáng hơn. Vẻ đẹp này, thực không tưởng lại có người có thể sở hữu. Da trắng má hồng, mày liễu mắt to tròn, lại còn là màu tím long lanh rung động lòng người, môi mỏng lúc nào cũng hơi cong lên như ý cười.
Cô gái mặc trên người một bộ sườn xám Trung Quốc màu đen có thêu hình hoa hồng bằng chỉ vàng bắt mắt ngắn ngang nửa đùi. Bộ đồ ôm sát lấy từng đường cong chuẩn đẹp mê người cô gái, khiến nó toát ra một khí chất khác lạ, tao nhã nhưng cũng thật nguy hiểm. Chân đi giày cao gót đen, mái tóc màu hung đỏ đươc vấn lên cao thành một búi, có cài một chiếc trâm có ngọc trai đen thật xa xỉ. Có điều, những thứ đồ xa xỉ ấy khi mang lên người cô gái này khiến người ta không thấy tiếc mà lại thấy xứng đáng.
Hàng tá đàn ông đứng đó như bị hốp hồn trước vẻ đẹp tuyệt vời này, cô điển nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Chàng trai liếc mắt, ném cho tất cả những tên đàn ông ở đây một ánh nhìn chết chóc, hung hăng vòng tay ôm lấy eo cô gái, kéo mạnh cho nép sát vào người:
- Chết tiệt! – Chàng trai buông tiếng chửi tục.
- Bình tĩnh nào. – Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, dùng bàn tay ngà ngọc vuốt nhẹ ngực chàng trai ý bảo anh ta hạ hỏa.
- Hừ…ai bảo em quá đẹp khiến tất cả bọn sói già kia phải nhìn chứ? Anh đã nói rồi, em đừng mặc bộ đồ này! Thực là quyến rũ chết người đấy Tiểu An. – Hắn cau có.
- Thôi nào Đăng…nếu đã thế thì anh phải cảm thấy may mắn khi mình là người đàn ông của em chứ? – Nó nhếch mép.
- Phải…là may mắn! – Hắn gật gù, thật sự phải cảm ơn là số phận của hắn quá may mắn khi ông trời đẩy cô gái xinh đẹp này vào tay mình.
- Được rồi…chúng ta cùng vào. – Nó gật đầu.
Nghe lời nó, hắn ôm eo cùng nó tiến vào. Đưa tấm thiệp mời dành cho Monster cho tên vệ sĩ đứng canh ngay cổng, anh ta xem kĩ rồi lại ngước nhìn cả hai như đánh giá. Sau lại cúi người cung kính với cả hai:
- Ngài cùng tiểu thư theo tôi.
Người vệ sĩ dẫn cả hai lên tầng cao nhất của casino, nơi diễn ra cuộc đấu giá. Cung kính mời họ đi vào, tên vệ sĩ nhanh chân rời khỏi đó. Nơi đây không tới lượt anh ta có thể vào, thậm chí là liếc mắt.
Rất nhiều người đang đứng uống rượu ở quầy bar, một số lại tụ tập nói chuyện. Thực là ngoài những chuyện như hợp tác thì nó cũng chẳng nghĩ ra lí do gì khác dê bọn họ nói chuyện với nhau.
Hắn thấy nó chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh, liền kéo nhẹ tay nó một cái:
- Kun và Ellie đâu? Họ chưa tới? – Hắn hỏi.
- Ưm…trước khi đến đây Ellie phải ghé một nơi trước lấy “hàng”. – Nó gật đầu.
- “Hàng”? – Hắn nhướn mày, việc này có trong kế hoạch sao? Mà thứ “hàng” nó nói là thứ gì?
- Phải…chỉ là mấy món đồ chơi phòng bất trắc thôi. Ellie thích nên em để cho nó lấy. – Nó nhún vai.
- Thế khi nào họ tới?
- Em không rõ nhưng chắc cũng sắp. Anh ở đây uống rượu rồi đi bắt chuyện với một số người đi, biết đâu sẽ mở rộng thêm mối quan hệ hay…tìm ra chút thông tin gì đó thú vị? – Nó nhếch môi nhìn hắn xong quay lưng đi.
Có điều, nó chỉ mói bước đi được một bước đã bị hắn níu tay lại. Hắn nhăn mặt:
- Em muốn đi đâu?
- Đi toilet chút thôi, vả lại cần phải chuẩn bị một vài thứ. – Nó mỉm cười, đưa tay lên vén ra sau tai vài sợi tóc mái lòa xòa trước mặt.
- Cẩn thận. – Hắn nhíu chặt mày một lúc rồi nói.
- Biết rồi! – Nó cười nhẹ, nhón chân lên hôn nhẹ vào má hắn một cái rồi bước đi về hướng nhà vệ sinh.
Nó bước khi khuất tầm mắt của mọi người, khi vừa đến trước cửa nhà vệ sinh lại vòng đi về hướng lối thoát hiểm vắng tanh không có người.
Tránh tất cả những hệ thống camera, nó như con mèo nhỏ luồng lách đến trước cửa phòng theo dõi. Dùng tay vuốt lại tóc và chỉnh lại quần áo, nó mở cửa bước vào đầy tự tin.
Bên trong phòng theo dõi đặt những màn hình truyền hình ảnh từ camera khắp casino tới, có điều hiện tại không có lấy môt người bảo vệ nào ở đây cả. Thay vào đó là một cô gái rất xinh đẹp đang ngồi ở ghế sofa, mái tóc dài màu đen óng xoăn lọn, mày kiếm mắt to tròn màu đen, mũi cao, môi đang cười giương giương tự đắc nhìn nó.
Thấy con người trước mặt, nó chẳng tỏ ra bất ngờ là mấy, như thể đã đoán trước được. Cũng phải thôi, nơi đây là nhà cô ta, cô ta có ở đây cũng chẳng lạ. Cô gái nhìn biểu hiện của nó, giọng uể oài đầy chán nản:
- Hình như cô không thấy bất ngờ? Tôi cố tình muốn tạo bất ngờ cho cô đấy.
- Hừ…kiểu cách. Cô nghĩ tôi đoán không ra cô ở đâu? – Nó nhướn mày.
- Có lẽ vậy. – Cô gái nhún vai, gác thẳng hai chân lên chiếc bàn trà đối diện, nhìn không ra đâu là dáng vẻ của thục nữ.
- Nhã Ngọc…cô đang tự phá hủy hình tượng thục nữ với kiểu ngồi đó đấy. – Nó khéo léo nhắc nhở.
- Hử? Tôi không phải là thục nữ. – Nhã Ngọc hơi liếc nó rồi mệt mỏi trả lời. Có thể nói đây là một ví dụ điển hình cho kiểu người lưởi nói chuyện.
- Có thể?! – Nó nhún vai.
- Thế cuối cùng là làm sao cô biết tôi ở đây? – Nhã Ngọc vân vê lọn tóc.
- Cô quan sát tôi được bằng camera thì tôi cũng có thế hack camera để xem cô đang ở đâu. Ngoại trừ nơi này, những nơi khác đều bị theo dõi. Không thấy cô trên màn hình chỉ có hai trường hợp: một là cô chưa tới, hai là chỉ có thể ở đây. – Nó nhàn nhã giải thích, đi tới ngồi xuống ghế sofa, tự rót ình một chén trà như nơi vô chủ.
- Chậc…đúng là Venus. – Nhã Ngọc tặc lưởi, cũng chẳng để ý mấy đến những hành động của nó.
- Cảm ơn đã khen. – Nó nhập một ngụm trà rồi mỉm cười đáp.
- Haiz…thế rốt cuộc là muốn tôi giúp thế nào? – Nhã Ngọc bật người ngồi thẳng dậy.
- Là thế này… - Nó chồm người tới nói nhỏ vào tai Nhã Ngọc vài câu, gương mặt cô dần dần chuyển sang thích thú rồi cười to:
- Hahahaha…Quỷ kế! Đầu óc cô thật chỉ chứa những thứ quỷ kế! – Nhã Ngọc cười, ánh mắt lộ rõ tia khát máu.
- … - Nó không nói gì, chỉ nhìn Ngọc rồi cũng cười nhẹ.
Quỷ kế? Quả thật là như vậy. Trong đầu nó mà không chứa thủ đoạn thì chắc đã không leo lên được vị trí ngày hôm nay. Mà còn cô gái bên cạnh, so với nó thủ đoạn cũng trăm cái, không cái nào là hai bên thua nhau. Thế mới bảo là đến bây giờ vẫn chưa phân được thắng bại.
…