How To Marry A Marquis

Chương 19

Không cần mất nhiều thời gian để Elizabeth quyết định rằng Blake Ravenscroft – mặc dù anh là anh em thân thiết với James- là một người đàn ông khôn ngoan. Khi anh đưa cô về nhà, anh đã không định nói chuyện, hay hỏi những câu tò mò, hay làm bất cứ điều gì khác ngoài dành cho cô những cái vỗ nhẹ thông cảm trên cánh tay và nói. “Nếu cô cần ai đó, tôi chắc chắn Caroline sẽ rất vui được nói chuyện với cô.”

Chỉ có một người đàn ông thông minh mới biết khi nào cần im lặng.

Quãng đường về nhà diễn ra trong im lặng, để cho Elizabeth chỉ hướng về nhà cô.

Tuy nhiên, khi họ đến nhà Hotchkiss, Elizabeth ngạc nhiên khi thấy căn nhà sáng ánh đèn. “Lạy Chúa”, cô lầm bầm, “Chúng hẳn đã thắp mọi cây nến trong nhà.”

Và rồi, tất nhiên, theo thói quen, cô bắt đầu tính nhẩm trong đầu giá trị của những tấm thảm và cầu nguyện rằng chúng chưa sử dụng cây nến sáp ong đắt tiền nào cô thường dành cho khách khứa.

Blake chuyển cái nhìn từ đường đi hướng lên cô. “Có gì không ổn à?”

“Tôi hi vọng là không. Tôi không thể tưởng tượng...”

Chiếc xe ngựa dừng lại, và Elizabeth nhảy xuống mà không đợi sự giúp đỡ của Blake. Không có lí do gì để căn nhà Hotchkiss ồn ào, không có bất cứ lí do gì. Có đủ tiếng ồn từ căn nhà để đánh thức người chết, và trong khi có vẻ như là tiếng ồn hạnh phúc, Elizabeth không thể ngăn được sự hoang mang đang dâng lên trong ngực cô.

Cô mở toang ánh cửa và theo hướng tiếng hét và tiếng cười huyên náo trong phòng khách. Susan, Jane, và Lucas đang nắm tay nhau và quây quần thành một vòng tròn, cười đùa và hát với tông giọng cao nhất.

Elizabeth hoàn toàn điếng người. Cô chưa bao giờ thấy em cô hành động kiểu này. Cô thích nghĩ rằng cô đã xoay sở để gánh vác hầu hết những nỗi lo lắng của họ trong năm năm qua và chúng đã có một tuổi thơ đáng yêu và vô tư, nhưng cô chưa bao giờ thấy chúng hoàn toàn hạnh phúc như thế.

Cô cảm thấy Blake đứng cạnh cô, và khi anh thì thầm. “Cô có biết chuyện gì xảy ra không?” Cô thậm chí không thể đưa ra một câu trả lời.

Sau năm phút, Susan thấy ánh nhìn của chị cô đang đứng ở ngưỡng cửa và há hốc nhìn họ, cô ngừng điệu nhảy vòng tròn lại, khiến cho Jane và Lucas va vào nhau thành một mớ lộn xộn đáng buồn cười của những cánh tay gầy gộc và tóc vàng.

“Elizabeth!” Susan la lên. “Chị đã về.”

Elizabeth gật đầu chậm rãi. “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chị không nghĩ các em còn thức.”

“Oh, Elizabeth!” Jane hét lên. “Điều tươi sáng nhất đã xảy ra. Chị sẽ không tin đâu!”

“Tuyệt vời”, Elizabeth đáp lại, cảm nhận của cô vẫn còn quá méo mó để thể hiện cảm xúc trong lời nói. Nhưng cô cố gắng. Cô không biết chuyện gì xảy ra khiến các em cô hạnh phúc đến vậy, nhưng cô nợ chúng điều đó, cô lau đi sự đau khổ trong mắt và ít nhất cố gắng trông hứng thú.

Susan lao đến, giữ một mảnh giấy cô lấy từ bàn viết. “Nhìn xem cái gì đến khi chị ra ngoài này. Một người đưa thư đã mang nó đến.”

“Một người đưa thư đáng yêu”, Jane thêm vào. “Anh ấy cực kì đẹp trai.”

“Anh ấy là một người hầu” Lucas nói với cô.

“Đó không có nghĩa là anh ấy không đẹp trai.” Cô vặn lại.

Elizabeth mỉm cười. Nghe Lucas và Jane cãi nhau rất thú vị. Không giống như phần còn lại của buổi tối tệ hại này. Cô lấy tờ giấy từ Susan và nhìn xuống.

Và rồi tay cô bắt đầu run.

“Nó không tươi sáng ư?” Susan hỏi, đôi mắt xanh của cô lo lắng. “Ai đã nghĩ đến điều này chứ?”

Elizabeth không nói gì, cố chống lại cơn buồn nôn trong dạ dày cô.

“Chị nghĩ có thể là ai?” Jane nói. “Hẳn phải là một người rất đáng yêu. Người tử tế nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này.”

“Tôi có thể không?” Blake lẩm bẩm.

Im lặng, cô đưa anh tờ giấy. Khi cô nhìn lên, Susan, Jane, và Lucas đang nhìn chằm chằm vào cô với nét mặt hoang mang.

“Chị không vui à?” Jane thì thầm.

Blake đưa lại cô tờ giấy và cô nhìn xuống nó lần nữa, như thể lần đọc khác sẽ làm cách nào đó thay đổi nội dung bức thư.

Sir Lucas Hotchkiss,

Miss Hotchkiss,

Miss Susan Hotchkiss,

Miss Jane Hotchkiss,

Tôi rất hân hạnh được thông báo cho các bạn rằng gia đình bạn đã được nhận ngân phiếu từ thiện vô danh với giá trị... 5000.

Sự sắp xếp khác đã được sắp đặt bởi người làm việc này dành cho Sir Lucas được nhận vào Eton. Cậu ấy nên đến trường vào đầu kì học tới.

Thân ái,

Geo. Shillingworth

Shillingworth and Son, Solicitors.

Nó là từ James. Chắc chắn là thế. Cô quay sang Blake, không thể giữ sự cứng rắn trong mắt cô.

“Anh ấy chỉ có ý giúp cô thôi”, Blake nói nhẹ nhàng.

“Đây là sỉ nhục”, cô chỉ vừa đủ xoay sở để nói. “Làm sao tôi có thể nhận nó chứ? Làm sao tôi có thể...”

Anh đặt tay lên cánh tay cô. “Cô đã mệt mỏi quá rồi. Có lẽ nếu cô xem xét vấn đề này vào ngày mai...”

“Tất nhiên tôi mệt mỏi! Tôi...” Elizabeth thấy được khuôn mặt kinh ngạc của các em cô và che miệng lại, hoảng sợ bởi sự bột phát của cô.

Ba cặp mắt xanh đang nhìn chăm chú giữa mặt cô và Mr. Ravenscroft, người chúng thậm chí chưa biết, và...

Mr. Ravenscroft. Cô nên giới thiệu anh với lũ trẻ. Chúng hẳn đã đủ rối loạn bởi phản ứng của cô, và ít nhất chúng nên biết người đang đứng trong phòng khách của chúng.

“Susan, Jane, Lucas”, cô nói, cố giữ giọng đều đều, “đây là Mr. Ravenscroft. Ngài ấy là một người bạn của...” Cô nuốt xuống. Cô gần như nói “Mr. Siddons”, nhưng đó thậm chí không phải tên thật của anh, đúng không? “Ngài ấy là một người bạn của Phu nhân Danbury”, cô kết thúc, “Và ngài ấy đã rất tử tế khi đưa chị về.”

Các em cô lầm bầm lời chào, và Elizabeth quay sang Blake và nói, “Mr. Ravenscroft, đây là...” Cô ngừng lại, nheo mắt. “Tôi nói, đây là Mr. Ravenscroft, phải không? Anh không giấu tước hiệu nào chứ?”

Blake lắc đầu, sự che giấu một nụ cười hiển hiện trên khóe miệng anh. “Chỉ là một quý ông, tôi e là thế, mặc dù nếu một sự vạch trần đầy đủ là cần thiết, thì cha tôi là một tử tước.”

Elizabeth muốn cười, biết rằng lời nói của anh có ý đùa vui, nhưng cô không thể cười được. Thay vào đó, cô quay sang các em mình, và với một trái tim nặng nề, nói, “Chúng ta không thể nhận chúng.”

“Nhưng...”

“Chúng ta không thể.” Elizabeth thậm chí không biết người em nào nói lên sự chống đối, cô cắt ngang thật nhanh trước sự phản kháng đó. “Cái này quá nhiều. Chúng ta không thể nhận món quà từ thiện này được.”

Jane có vẻ không đồng ý. “Nhưng chị không nghĩ là dù ai gửi cho chúng ta số tiền này cũng muốn chúng ta có nó sao?”

Elizabeth cố nén cơn nghẹn trong cổ. Ai mà biết James định làm gì chứ? Đây có phải một phần trong kế hoạch lớn chế giễu cô không? Sau những gì anh đã làm, ai mà biết đầu óc anh làm việc như thế nào chứ?

“Chị chắc người đó muốn”, cô cẩn thận nói, “nếu không sẽ không có tên của chúng ta ở đầu bức thư. Nhưng thế này không thích hợp. Chúng ta không thể nhận tiền từ người lạ được.”

“Có lẽ không phải là người lạ”, Susan nói.

“Vậy thì còn tệ hơn!” Elizbeth vặn lại. “Lạy Chúa, em có thể hình dung không? Vài người đáng sợ nào đó đối xử với chúng ta như những con rối, giật dây, nghĩ rằng hắn ta có thể kiểm soát vận mệnh của chúng ta? Thật bệnh hoạn. Bệnh hoạn.”

Tĩnh lặng, theo đó bởi âm thanh lạ lùng nhất. Lucas, cố ngăn nước mắt. Cậu nhìn lên Elizabeth, đôi mắt to đau khổ. “Có nghĩa là em sẽ không được đến Eton phải không?” cậu thì thầm.

Hơi thở của Elizabeth tắc nghẹn trong cổ họng. Cô cố nói Lucas rằng cậu không thể đi, biết rằng cô phải nói cho cậu rằng họ không thể nhận tiền của James, nhưng từ ngữ không thể tuôn ra.

Cô đứng đó, nhìn khuôn mặt sợ hãi của em trai cô. Cậu đang rất cố gắng giữ cho môi trên nghiêm nghị và không biểu hiện sự thất vọng. Đôi tay nhỏ nhắn cứng đơ bên hông, và cằm của cậu đưa ra, như thể giữ cho quai hàm ngăn cản dòng nước mắt.

Elizabeth nhìn cậu và thấy cái giá của tự trọng.

“Chị không biết về Eton”, cô nói, cúi tới trước để an ủi cậu. “Có lẽ chúng ta vẫn có thể xoay sở được.”

Nhưng Lucas lùi lại. “Chúng ta không có đủ điều kiện. Chị đã rất cố gắng để giấu, nhưng em biết sự thật. Em không thể đi. Em sẽ không bao giờ có thể đi.”

“Không đúng. Có lẽ đó” cô ra hiệu một cách mơ hồ về bức thư “có nghĩa mọi thứ đã khác đi.” Cô cười yếu ớt. Từ ngữ của cô hoàn toàn thiếu thuyết phục, và thậm chí một đứa trẻ tám tuổi – đặc biệt là tám tuổi – có thể nói cô đang nói dối.

Đôi mắt Lucas gắn chặt vào cô trong khoảng thời gian dài nhất, đau đớn nhất trong đời. Và rồi cậu chỉ nuốt xuống và nói. “Em đi ngủ.”

Elizabeth thậm chí không cố ngăn cậu lại. Cô không thể nói gì.

Jane theo sau mà không nói lời nào, dây buộc tóc nhỏ màu vàng của cô rõ ràng trông ủ rũ.

Elizabeth nhìn Susan. “Em có ghét chị không?”

Susan lắc đầu. “Nhưng em không hiểu chị.”

“Chúng ta không thể nhận nó, Susan. Chúng ta sẽ nợ ân nhân đến cuối đời.”

“Nhưng tại sao việc đó lại có vấn đề chứ? Chúng ta thậm chí không biết người đó là ai!”

“Chị sẽ không mắc nợ người đó”, Elizabeth nói một cách dữ dội, “Chị sẽ không.”

Susan lùi lại một bước, đôi mắt cô mở lớn. “Chị biết là ai”, cô thì thầm. “Chị biết ai gửi nó.”

“Không”, Elizabeth nói, nhưng cả hai đều biết cô đang nói dối.

“Chị biết. Và đó là tại sao chị không nhận nó.”

“Susan, chị sẽ không bàn luận thêm nữa.”

Susan quay đi, nắm chặt ngưỡng cửa khi cô bước ra sảnh. “Em sẽ an ủi Lucas”, cô nói “Nó cần một bờ vai để khóc.”

Elizabeth co rúm lại.

“Một cú đánh khá là trực tiếp”, Blake lầm bầm, khi Susan đã lên lầu.

Elizabeth quay lại. Cô hoàn toàn quên mất anh ở đó. “Xin lỗi?”

Anh lắc đầu. “Không đáng để nhắc lại.”

Cô ngồi sụp suống dựa vào ghế sô pha, đôi chân cô từ chối nâng đỡ cô thêm một giây nào nữa. “Có vẻ anh có mặt trong mọi giây phút riêng tư tối nay.”

“Không phải tất cả.”

Cô mỉm cười không hề hài hước. “Tôi cho rằng anh sẽ quay về với ngài hầu tước và nói với anh ta mọi chuyện.”

“Không. Tôi sẽ nói với vợ tôi mọi chuyện, không phải James.”

Elizabeth nhìn anh bối rối. “Vậy anh sẽ nói gì với anh ấy?”

Blake nhún vai khi anh đi ra cửa. “Rằng cậu ta là một tên ngốc nếu để cô đi. Nhưng tôi nghi rằng cậu ấy cũng đã biết rồi.”

Elizabeth thức dậy vào sáng hôm sau, biết rằng hôm nay là một ngày đáng sợ. Cô không muốn gặp ai, chắc chắn cô không muốn nói chuyện với ai, và kể cả cô.

Cô không muốn đối mặt với các em cô và khuôn mặt thất vọng của chúng. Cô không muốn thấy người nhà Ravenscroft – hoàn toàn là những người lạ đã chứng kiến đầy đủ và hoàn toàn sự bẽ mặt của cô. Cô từ chối đến nhà Danbury; cô không nghĩ cô có thể trải qua một ngày với sự bầu bạn của bà bá tước mà không giàn giụa nước mắt và hỏi bà làm sao cô có thể tham gia vào trò đùa của James.

Và cô chắc chắn không muốn thấy James.

Cô thức dậy, thay quần áo, rồi chỉ ngồi trên giường. Một sự khó chịu kì lạ tràn ngập trong cô. Ngày hôm trước đã quá khủng khiếp theo mọi cách; đôi chân cô, trí óc cô, trái tim cô... mọi thứ từ chối hoạt động. Cô sẽ hạnh phúc nếu cô có thể chỉ ngồi đây, trên giường, không gặp ai, không làm gì, trong một tuần.

Well, không hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ là nói ngoa thôi. Nhưng cái cô đang cảm thấy chắc chắn tốt hơn cái cô cảm thấy nếu có ai gõ cửa và...

Cốc cốc.

Elizabeth nhìn lên. “Chỉ một lần thôi”, cô càu nhàu hướng lên trần nhà, “Người không thể cho con một ơn huệ nhỏ chỉ một lần thôi sao?” Cô đứng lên, bước một bước, rồi nhìn lên lần nữa, nét mặt cô rõ ràng bực dọc. “Khi mọi ơn huệ qua đi, điều này sẽ chỉ rất nhỏ thôi.”

Cô mở toang cánh cửa. Susan đang đứng trong hành lang, tay cô giơ lên để gõ lần nữa. Elizabeth không nói gì, gần như bởi vì cô có cảm giác cô sẽ không hài lòng với tông giọng của mình nếu cô nói.

“Chị có khách.” Susan nói.

“Chị không muốn thấy anh ta.”

“Đó không phải ‘anh ta’.”

Cả khuôn mặt Elizabeth lùi ra sau vì ngạc nhiên. “Không phải à?”

“Không.” Susan đưa ra một tấm thiếp màu kem. “Cô ấy có vẻ là một phu nhân tử tế.”

Elizabeth nhìn xuống, lơ đãng nhận ra tấm thiếp được làm bằng loại giấy tốt nhất, đắt tiền nhất.

Mrs. Blake Ravenscroft.

“Em nghĩ cô ấy là vợ của quý ngài chúng ta gặp hôm qua phải không?” Susan hỏi.

“Phải. Tên cô ấy là Caroline.” Elizabeth đưa tay lên đầu, cô thậm chí chưa kẹp tóc lên. “Cô ấy là một người rất tử tế, nhưng thực sự, chị không muốn tiếp khách lúc này, và...”

“Rất tiếc”, Susan ngắt lời, “nhưng em không nghĩ cô ấy sẽ đi.”

“Gì cơ?”

“Em tin rằng lời cô ấy chính xác là ‘Tôi nghĩ cô ấy không muốn tiếp khách, nhưng tôi vui lòng đợi cho đến khi cô ấy cảm thấy khác đi.’ Rồi cô ấy ngồi xuống, lấy ra một quyển sách...”

“Lạy Chúa, đó là quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC phải không?”

“Không, nó màu đen, thực đấy, và em nghĩ nó hẳn phải là một tờ báo nào đó vì cô ấy bắt đầu viết vào đó. Nhưng khi em đang nói”, Susan thêm vào, “cô ấy nhìn lên và nói ‘Em không cần lo lắng. Chị có thể thoải mái một mình mà’.”

“Cô ấy nói thế à?”

Susan gật và nhún vai. “Vì vậy em không lo lắng. Cô ấy có vẻ hoàn toàn vui vẻ khi viết vội vàng vào quyển sách. Mặc dù thế, em đã đặt một tách trà, vì ấn tượng tốt thôi.”

“Cô ấy thực sự không định đi phải không?”

Susan lắc đầu. “Cô ấy có vẻ là một người phụ nữ bướng bỉnh nhất. Em không nghĩ cô ấy định rời đi cho đến khi gặp chị. Em sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy mang theo quần áo để thay.”

“Chị nghĩ tốt hơn chải đầu và xuống đó”, Elizabeth nói với một cái thở dài.

Susan bước đến cái bàn trang điểm nhỏ của Elizabeth và cầm chiếc lược lên. “Em sẽ giúp chị.”

Elizabeth cho rằng đây là một mánh khóe để lấy thông tin từ cô; Susan chưa bao giờ đề nghị chải đầu giúp cô trước đây. Nhưng chiếc lược đầy lông cứng có vẻ thật dễ chịu trên đầu cô, Elizabeth quyết định bỏ qua. Đây là lúc hiếm hoi khi có người đợi cô.

Elizabeth đếm những lần chiếc lược chải qua tóc cô trước khi Susan bắt đầu hỏi. Một lần, hai lần, ba lần, bốn... ah, cô hơi ngừng lại trước lần thứ năm, cô hẳn đã sẵn sàng cho điều gì đó...

“Có phải sự viếng thăm của Mrs. Ravenscoft có liên quan đến những việc tối qua không?” Susan hỏi.

Năm lần. Elizabeth bị ấn tượng. Cô chưa bao giờ nghĩ Susan sẽ kéo qua lần thứ ba.

Susan kéo chiếc lược qua tóc Elizabeth lần nữa. “Lizzie? Chị có nghe em không?”

“Chị chắc là chị không biết lí do chuyến viếng thăm của Mrs. Ravenscroft.” Elizabeth nói dối.

“Hmmph.”

“Ow!”

“Xin lỗi.”

“Đưa cho chị!” Elizabeth giật chiếc lược khỏi em cô. “Và những cái kẹp tóc nữa. Chị không tin tưởng em với bất kì vật nhọn nào.”

Susan lùi lại bắt chéo tay và cau mày.

“Thật khó mà tập trung khi em nhìn trừng trừng chị như thế”, Elizabeth lầm bầm.

“Tốt”

“Susan Mary Hotchkiss!”

“Đừng nói với em như thể chị là mẹ em.”

Elizabeth thở một hơi dài, mệt mỏi, xoa bóp phía trên lông mày cô. Buổi sáng chỉ cần thế này. “Susan”, cô nói nhỏ nhẹ, “chị sẽ nói với em điều em cần biết khi chị có thể.”

Susan nhìn chằm chằm cô một lúc, có vẻ đang cân nhắc từ ngữ.

“Đó là điều tốt nhất chị có thể làm”, Elizabeth thêm vào, đâm cái kẹp cuối cùng vào búi tóc của cô. “Vì vậy em có lẽ nên thể hiện một vẻ duyên dáng và cố hiểu cho hoàn cảnh của chị.”

Susan gật, đôi mắt cô tối lại với sự hối lỗi. Cô nhường lối khi Elizabeth ra khỏi phòng, rồi theo chị cô xuống nhà.

Caroline ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, viết nguệch ngoạc vào quyển sách bìa da khi Elizabeth bước vào.

Nghe tiếng bước chân, Elizabeth nhìn lên. “Bạn không hề ngạc nhiên khi gặp mình, mình hi vọng thế.”

Elizabeth hơi mỉm cười. “Mình không mong đợi bạn, nhưng giờ bạn đã ở đây, không, mình không thể nói là mình ngạc nhiên được.”

Caroline đóng quyển sách lại. “Blake đã nói với mình mọi chuyện.”

“Đúng, anh ấy đã nói anh ấy sẽ kể. Mình...” Elizabeth ngừng lại, quay đầu nhìn qua vai cô, và nhìn liếc Susan, người đang lảng vảng nơi ngưỡng cửa. Susan vội vàng đi chỗ khác sau cái nhìn trừng trừng, nhưng Elizabeth quay sang khách của cô và nói “Bạn có muốn đi dạo dọc con đường không? Mình không thể biết được cuộc nói chuyện của bạn về cái gì, nhưng nếu bạn thích riêng tư, mình cho rằng chúng ta nên đi ra ngoài.”

Caroline cười. “Mình yêu gia đình. Họ hoàn toàn tò mò.” Cô đứng dậy, đỡ phần thân dưới khi cô làm vậy. “Mình chắc chắn bạn ước gia đình bạn sẽ ở Hy Lạp lúc này... hoặc xa hơn!... nhưng mình chưa từng có gia đình nuôi nấng, và mình có thể nói với bạn thật đáng yêu khi có ai đó thích thú với điều họ muốn nghe trộm.”

“Mình cho là nó phụ thuộc vào tâm trạng của người đó.” Elizabeth thừa nhận.

Caroline vỗ vỗ bụng cô. “Đó là một phần lí do mình rất mong chờ đứa trẻ này. Mình chưa từng có gia đình phía sau mình, vì vậy mình sẽ tạo ra một gia đình trong tương lai.”

Họ bước ra cửa trước và tản bộ xa khỏi ngôi nhà, Caroline vẫn giữ quyển sách nhỏ màu đen trong tay. Khi họ đã ra khỏi tầm nhìn của căn nhà, Caroline quay sang Elizabeth và nói “Mình hi vọng cậu không cảm thấy bị sỉ nhục bởi hành động của James về ngân phiếu.”

“Mình không hiểu mình còn có thể cảm thấy thế nào nữa.”

Caroline nhìn như thể cô có một lời đề nghị, nhưng cô ngậm miệng lại, lắc đầu nhè nhẹ, và rồi tiếp tục một hướng khác. “Có lẽ anh ấy sắp xếp ngân phiếu bởi vì anh ấy không muốn bạn cảm thấy bị ép buộc vào hôn nhân trái ngược con tim bạn.”

Elizabeth không nói gì.

“Mình chắc chắn mình không biết toàn bộ câu chuyện”, Caroline tiếp tục, “nhưng mình đang cố hết sức ghép các mảnh lại với nhau, và mình tin rằng bạn cảm thấy bạn phải cưới ai đó thật tốt để đỡ đần gia đình bạn.”

Elizabeth gật một cách buồn bã. “Chúng mình không có gì cả. Mình khó có thể nuôi dưỡng chúng.”

“Mình chắc James chỉ muốn trao cho bạn tự do để chọn người bạn muốn. Có lẽ thậm chí là chọn một người quản lí tài sản tầm thường.”

Đầu Elizabeth vụt ngẩng lên nhìn cô. “Không”, cô nói với một giọng thấp, run rẩy. “anh ấy không bao giờ muốn thế.”

“Không sao? Khi mình nói chuyện với bạn trước bữa tiệc, có vẻ như bạn và người quản lí tài sản của bạn gần như đính hôn.”

Elizabeth cắn môi dưới của cô. Khi James đơn giản là Mr. Siddon, anh chưa bao giờ đề cập đến hôn nhân, nhưng anh đã thề họ sẽ tìm ra cách để ở bên nhau. Elizabeth đã cho rằng lời nói của anh là chân thành, nhưng làm sao cô có thể tin những lời đó khi thân phận của anh là dối trá chứ?

Caroline hắng giọng. “Mình không nghĩ bạn có thể chấp nhận lòng khoan dung của James.”

“Bạn đã hiểu mình cảm thấy thế nào...”

“Mình nghĩ bạn nên cưới anh ấy.”

“Anh ấy đã biến mình thành kẻ ngốc, Caroline.”

“Mình không nghĩ đó là ý định của anh ấy.”

“Đó chắc chắn là kết quả.”

“Tại sao bạn nghĩ thế?” Và rồi trước khi Elizabeth có thể trả lời, Caroline thêm vào, “Mình không nghĩ bạn là một kẻ ngốc. Mình biết Blake không nghĩ thế. Và James chắc chắn...”

“Có lẽ chúng ta đừng nhắc đến James nữa được không?”

“Tốt thôi. Mình cho là chúng ta có thể quay lại nhà bạn rồi.” Caroline theo sau cô và đặt một bàn tay ủng hộ lên lưng cô. “Mình không có năng lượng bình thường trong những ngày này.” Rồi cô đưa ra một quyển sách màu đen, hỏi, “Bạn có thể cầm cái này không?”

“Chắc chắn rồi. Một bài báo à?”

“Dạng như thế. Đó là từ điển cá nhân của mình. Khi mình gặp một từ mới, mình thích viết nó ra, với định nghĩa của nó. Rồi, tất nhiên, mình phải dùng nó trong ngữ cảnh, hoặc mình chắc chắn sẽ quên nó.”

“Thật thú vị”, Elizabeth lầm bầm. “Mình nên thử mới được.”

Caroline gật. “Mình viết về bạn tối qua.”

“Vậy sao?”

Cô gật lần nữa. “Ngay trang cuối cùng. Ngay trang cuối cùng mà mình viết, đó. Tới nữa. Mình không phiền nếu bạn đọc nó đâu.”

Elizabeth lật qua nhiều trang cho đến khi cô thấy bài mới nhất. Thế này:

in*ex*or*a*ble (tính từ). Không nao núng; không chịu khuất phục; không dễ làm mủi lòng.

Tôi e rằng James sẽ chứng minh tính không chịu khuất phục của mình trong việc theo đuổi Miss Hotchkiss.

“Mình cũng sợ điều đó”, Elizabeth lầm bầm.

“Well, ‘Tôi e’ thực sự chỉ là một câu thôi.” Caroline vội vàng giải thích, “Mình chắc chắn không sợ điều đó. Thực ra, nếu mình hoàn toàn thành thật, mình sẽ viết rằng mình hi vọng James sẽ chứng minh tính không dễ khuất phục.”

Elizabeth nhìn lên người bạn mới của cô và cảm thấy thôi thúc rên lên. “Có lẽ chúng ta nên về nhà thôi.”

“Tốt thôi, nhưng nếu mình có thể đưa ra quan niệm cuối cùng...”

“Nếu đó là về James, mình thực sự thích bạn không nói gì.”

“Đúng, nhưng mình hứa sẽ là lời cuối cùng. Bạn thấy...” Caroline ngừng để xoa cằm, mỉm cười ngượng ngùng, rồi nói “Mình làm thế này khi mình trì hoãn thời gian.”

Elizabeth ra hiệu với bàn tay đưa về phía đường về nhà, và họ bắt đầu bước đi. “Mình chắc bạn sẽ nói với mình rằng James là một người hoàn toàn đáng yêu, và...”

“Không, mình sẽ không nói thế đâu”, Caroline ngắt lời. “Anh ấy hoàn toàn không thể chịu được, nhưng bạn sẽ phải tin mình khi mình nói với bạn rằng đó là người đàn ông tốt.”

“Dạng người bạn không thể sống cùng.”

“Không, dạng người bạn không thể sống mà không có người đó. Và nếu bạn yêu anh ấy...”

“Mình không có.”

“Bạn có. Mình có thể thấy điều đó trong mắt bạn.”

“Mình không có.”

Caroline bỏ qua sự phản đối của cô. “Bạn có. Bạn chỉ chưa nhận ra thôi.”

“Caroline!”

“Điều mình đang cố nói là mặc dù James đã làm một điều hoàn toàn kinh khủng vì đã không nói với bạn thân phận thật của anh ấy, anh ấy có lí do, và không có lí do nào là muốn làm bạn bẽ mặt. Tất nhiên.” Caroline thêm với một cái gật đầu. “mình nhận ra rằng thật dễ dàng để mình nói, vì mình không phải là người nhận bài học cưới một hầu tước từ một hầu tước...”

Elizabeth chớp mắt.

“Nhưng ý định của anh ấy là ngay thẳng. Mình chắc chắn điều đó. Và một khi bạn đã hết giận – cơn giận có căn cứ và xứng đáng” Caroline nhìn sang Elizabeth để chắc chắn cô nghe phần đó “bạn sẽ nhận ra rằng bạn sẽ khốn khổ nếu không có anh ấy trong cuộc đời.”

Elizabeth cố lờ đi từ ngữ của cô, bởi vì cô có một sự nghi ngờ rằng họ đúng hơn là cô.

“Chưa đề cập đến” Caroline vô tình tiếp tục “rằng mình sẽ khốn khổ nếu không có bạn trong cuộc đời mình. Mình biết không có người phụ nữ nào trạc tuổi mình ngoài em của Blake, và cô ấy đã đến miền Tây Ấn Độ với chồng cô ấy.”

Elizabeth không thể làm gì ngoài mỉm cười, nhưng cô đã không đáp thêm lời nào khi cô nhận thấy cánh cửa trước nhà cô mở ra. Cô quay sang Caroline và hỏi, “Chẳng phải chúng ta đã đóng nó rồi sao?”

“Mình nghĩ chúng ta đã làm thế.”

Đó là khi họ nghe tiếng cộp.

Theo sau đó là tiếng gọi trà.

Theo sau đó là một tiếng hét rõ ràng của phụ nữ.

“Oh, không”, Elizabeth rên rỉ. “Phu nhân Danbury.”
Bình Luận (0)
Comment