Hp Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 118

T&H? Những người trong hội Phượng hoàng nhìn nhau, tổ chức này cũng không xa lạ gì với họ, thật sự hiện nay đang truyền bá một tổ chức rất lớn, cũng thẳng thắn chiến đấu với Thực Tử đồ. Nhưng… bọn họ vì sao lại đi trước một bước được a? Còn có, tổ chức này còn tuyển chọn những ‘tiền’ Thực Tử đồ, đến tột cùng là vì cái gì a?

Đúng lúc đó, một thanh âm cấp bách truyền đến: “Harry sao rồi?” Mọi người đều quay đầu lại, cư nhiên là Sirius vẻ mặt phong trần mệt mỏi! Bên cạnh y còn có Remus theo sau cũng mang thần tình lo lắng.

“Ngươi không phải ra ngoài lo công sự sao?” Arthur Weasley khó hiểu nghi hoặc, “Như thế nào lại trở lại nhanh như vậy?”

“Ta vừa nhận được tin, liền lập tức vội vàng trở về.” Sirius cũng không trả lời nhiều, chỉ đến cạnh Snape hỏi, “Harry đâu a?”

Snape đang muốn trả lời, một thành viên hội Phượng hoàng liền nóng nảy rống lên đánh gãy lời họ: “Sirius, ngươi quan hệ với Thực Tử đồ kia làm gì! Ngươi là thành viên hội Phượng hoàng chúng ta…”

“Xin lỗi nha, ta nghĩ ngươi nhớ lầm, ta cũng không phải thành viên hội Phượng hoàng.“ Sirius đổi hẳn khuôn mặt cười toe toét hằng ngày, lạnh lùng nói, bản thân y tượng trưng cho T&H, “Ta hiện tại là thành viên T&H, ta chỉ nghe theo điều động của thủ lĩnh, không liên quan gì đến hội Phượng Hoàng các ngươi.”

Tình thiên phích lịch! (Sét đánh giữa trời quang). Dumbledore cũng bị tin này khiến cho chấn kinh: “Sirius, đứa nhỏ của ta… Ngươi như thế nào… Ngươi đã quên James và Lily chết như thế nào sao?”

“Ta không phải đứa nhỏ của ngươi, Dumbledore.” Sirius không kiên nhẫn nói, “Ta tham gia vào T&H với cái chết James và Lily có quan hệ gì? Tôn chỉ của T&H cũng chống lại Thực Tử đồ, tại sao ta lại phải tiếp tục hy sinh cho hội Phượng hoàng của các ngươi a! Được rồi, Snape, nói ta biết, Harry đâu?”

“Harry cũng đến đây? Sao không ai nói cho ta biết?” Dumbledore kinh ngạc hỏi, “Y ở đâu? Chỗ này rất nguy hiểm, vạn nhất y xảy ra chuyện gì…”

“Hiện tại y rất an toàn, Dumbledore.” Một thanh âm biếng nhác từ trong bóng tối truyền đến, “Ngươi sẽ không cần ‘lo lắng’ cho y.” Tom Riddle nhàn nhã từ sau một góc khuất bước ra.

“Thủ lĩnh!” Thành viên T&H cung kính trả lời (trừ bỏ Snape, y nãy giờ vẫn chưa nói được lời nào), chính là Sirius cũng hành lễ thập phần cung kính.

“Sirius, ngươi đến rất nhanh.” Tom Riddle mỉm cười, “Ngươi yên tâm, Harry rất hảo, y vừa thông tri với ta, cũng nói ta hãy trấn an ngươi và Severus, y sẽ lập tức ra đây thôi.”

“Tom Riddle.!” Moody đối với thân phận của y bất quá rất quen thuộc, “Ngươi đã làm gì? Ngươi lại thành lập một đám Thực Tử đồ vẫn còn chưa đủ sao? Còn muốn thêm một T&H! Ngươi ngại giới phù thủy chưa đủ loạn sao? Ngươi còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu!”

“Cái gì?”

“Thực Tử đồ là do y thành lập!”

“T&H không phải luôn chống lại Thực Tử đồ sao?”

“Nhưng… Thực Tử đồ không phải là do Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thành lập sao?”

“Hay là… y chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?” Mọi người ở đó cực kỳ sợ hãi, nhao nhao thì thầm với nhau.

“Không, không, không!” Tom Riddle lắc lắc ngón tay, “Chính xác mà nói, Thực Tử đồ là do ta thành lập, nhưng bọn chúng hiện tại đang nằm trong tay Voldermort. Mà ta… lại không phải Voldermort.”

Hay là có đến hai Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Không thể nào… Thông tin này thật sự quá mức kinh khủng! Tất cả mọi người, ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, cũng không biết phải nói gì mới tốt.

“Tom, không thể tin được ngươi lại hủy đi tổ chức ngươi một tay thành lập…” Dumbledore tựa hồ có chút cảm khái, “Nhưng… Voldermort kia là ai a? Nếu ta nhớ không nhầm, Lord Voldermort chính là sự biến đổi từ tên của ngươi mà ra…”

Mấy câu của Dumbledore đem ánh mắt hoài nghi của mọi người chuyển hướng về Tom Riddle.

“Các ngươi sẽ biết ngay bây giờ thôi.” Tom Riddle chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía cửa chính sở Thần bí.

Snape vẫn không mở miệng, y vẫn đang lo lắng nhìn cánh cửa kia: Harry, ngươi sao rồi? Ngươi có an toàn không…

***** Ta là bên trong sở Thần bí phân cách tuyến *****

Cùng lúc đó, Harry đứng ngay cửa, một tay đặt lên nắm đấm cửa, một tay cầm quả cầu tiên tri, nhìn chằm chằm Voldermort trước mặt: “Ngươi muốn cái này?”

“Đưa nó cho ta!” Voldermort tức giận quát, “Giao nó ra cho ta! Mau!”

“Ngươi muốn biết lời tiên tri kia như vậy sao?” Harry khó hiểu, “Ngươi tin nó?”

“Ngươi không biết sao!” Voldermort thoáng hồi phục tâm tình một chút, “Đó là lời tiên tri về ta và ngươi, chỉ cần biết cụ thể nội dung, ta có thể đánh bại ngươi!”

“Chỉ e rằng không phải như vậy nga!” Harry không khỏi lắc đầu, “Ngươi căn bản không nghĩ ngươi vốn đã bị Dumbledore lừa sao?”

“Sao có thể? Đây là do Severus nghe lén được!” Voldermort cố gắng lắc đầu.

Harry thở dài, thảy quả cầu lên cao, “NO!”, Voldermort phát ra một tiếng thét tuyệt vọng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm quả cầu tiên tri. Quả cầu tiên tri rớt xuống đất, vỡ nát thành ngàn mảnh nhỏ, thanh âm khàn khàn của Trelawney cũng theo đó mà vang vọng khắp hành lang: “…Người tiêu diệt Hắc Ma vương sắp xuất hiện… Sinh ra trong gia đình đã ba lần thách thức y, sinh vào cuối tháng bảy, Hắc Ma đầu để dấu hiện xem hắn như kình địch, nhưng hắn có được sức mạnh mà Hắc Ma đầu không có… Một trong hai người nhất định phải chết trong tay kẻ kia, hai người chỉ có thể có một người sống sót… Người có sức mạnh có thể tiêu diệt Hắc Ma vương sinh ra vào cuối tháng bảy…”

“Chính là nó? Không có khả năng! Ta không tin! Ta không tin!” Voldermort hô to.

Harry chỉ lạnh lùng nhìn Voldermort, tiếp theo liền mở cửa.

“Đừng có mơ!” Voldermort vô cùng tức giận, “Avada Kedavra!” Harry chỉ hừ lạnh một tiếng, một thần chú mang sức lực không mạnh mẽ gì căn bản không làm gì được hắn, lục quang bắn vào lá chắn liền dội lại. Hắn thận trọng bước ra khỏi Sở Thần bí.

“Harry!” Sirius vừa thấy Harry liền mừng rỡ, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi…” Y còn muốn xông đến nhưng vừa nhấc chân liền nhìn thấy Voldermort bước phía sau Harry, lập tức miễn cưỡng ngừng lại, “Voldermort!”

“Cái gì?” Mọi người lập tức bảo trì thêm một bậc phòng vệ, gắt gao nhìn chằm chằm Voldermort.

[Đã lâu không gặp, của ta.] Tom Riddle bắt đầu tê tê nói.

Y nói xà ngữ! Không phải y đã nói, y không phải là Voldermort sao! Vậy y như thế nào… một đám người nhìn nhau khó hiểu.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi mới là của ta!” Voldermort quát, “Ta mới là bản tôn!”

“Hừ! E rằng ngươi vẫn còn chưa biết đi…” Tom Riddle ý vị thâm trường nói, [Hồn khí của ngươi đều đã bị tiêu hủy, mà ta so với ngươi… Ân, hẳn là hồn phiến lớn nhất, cho nên, ta mới là bản tôn!]. Y chuyển sang nói tiếng anh, “Ngươi thoát ly cơ thể ta, nguyên bản ta muốn để ngươi tạm thời thay ta chủ trì đại cục, không nghĩ tới ngươi cư nhiên muốn chiếm đoạt.”

“Nói xằng nói điên!” Voldermort hô, “Ngươi nói dối, ta mới là bản tôn! Lucius Malfoy! Snape! Các ngươi cư nhiên cũng tin vào chuyện ma quỷ của y!”

“A ngươi nói coi, một chủ nhân thô bạo, lấy chuyện trừng phạt thuộc hạ làm niềm vui, thị sát thành tính, và một chủ nhân sống vui vẻ, lấy chuyện cải cách giới phù thủy làm nhiệm vụ, so sánh thử, bọn họ sẽ tin lời của ai a?” Tom Riddle cười lạnh.

“Được rồi, ít cùng y nói lời vô nghĩa!” Harry mất kiên nhẫn nói, “Giải quyết nhanh lên đi! Ngươi trước hay là ta trước?”

Tom Riddle cười, liếc nhìn đám người đang trợn mắt há mồm một cái, “Ngươi là Cứu thế chủ, đánh bại Hắc Ma vương là nhiệm vụ của ngươi, ngươi trước đi!”

“Còn không phải ngươi ngại phiền phức…” Harry nói thầm bước đến trước mặt Voldermort, “Ta vừa xử lý mười hai tên Thực Tử đồ, ngươi cũng không để ta nghỉ ngơi một chút ”

“Nhanh lên, đối phó y xong rồi chúng ta về nhà ngủ!” Tom Riddle gõ đầu hắn một cái, “Hơn nửa đêm rồi…”

“Hai người các ngươi…” Voldermort nhịn không nổi, “Rốt cuộc có để ta vào mắt hay không! Ta muốn giết các ngươi!” Nói xong liền xông lên.

“Xem ra hậu quả của thoái hóa não chính là không có đầu óc.” Harry cười lạnh, “λβα!”, vạn mũi tên bắn thẳng về Voldermort.

“Cổ ngữ Rune…” Dumbledore thì thào, “Ma lực của y như thế nào có thể mạnh như vậy…” Y cảm thấy đã có những chuyện thoát khỏi bàn tay của mình, Harry hiện tại trước mặt mình, tao nhã, bình tĩnh, mạnh mẽ.. căn bản không phải là học sinh Gryffindor năm thứ năm thô lỗ, liều lĩnh, y linh hoạt như một Slytherin! Như thế nào lại… Hay là tất cả những biểu hiện của y trước mặt mình đều là giả tạo sao? Hay là…. ngay từ đầu đã không nằm trong sự điều khiển của mình rồi, y đã sớm biết mình có mưu mô?

“яю!” Tuy rằng Voldermort đã thoái hóa não, nhưng tốt xấu gì y cũng nghiên cứu Hắc ma pháp nhiều năm như vậy, hai thần chú cổ ngữ Rune y vẫn phát ra được, bất quá hiệu quả… chỉ nói là tạm được. Vòng phòng vệ y biến ra mỏng manh, miễn cưỡng chặn được một mũi tên, y vội vàng tránh né, nhưng trên người vẫn bị trúng vài cái.

“Ân… xem ra sức mạnh của ngươi vẫn chưa giảm sút quá lợi hại.” Harry nói.

“Cái gì? Sao ngươi biết…” Voldermort phản ứng lại, “Ngươi đã làm cái gì? Là do ngươi làm! Là ngươi đã biến ta thành cái dạng này!”

“Chỉ có thể nói ngươi ngốc!” Harry nhún nhún vai, “Khi sống lại cũng không kiểm tra một chút, nên phải hỏi rằng ngươi can đảm hay ngươi quá tự tin, máu có thêm nguyên liệu ngươi cũng dám sử dụng!”

“Ngươi đã dự tính tất cả!” Voldermort quát, “Avda…”

“джз!” Harry không đợi y nói xong liền ra tay, một tia chớp đánh thẳng vào y.

“NO!” Voldermort hét một tiếng chói tai, chật vật tránh né, nhưng nửa người vừa vặn bị đánh trúng, nhất thời cháy đen như than.

“Tránh vẫn còn nhanh.” Harry thừa thắng xông lên, ‘Nguyền rủa chi tiến’ nơi cổ tay bắn ra một loạt đoản tiễn, Voldermort đang chật vật chạy trốn bất ngờ không kịp đề phòng, vừa lúc bị bắn trúng, ngay giữa tim!
Bình Luận (0)
Comment