Hp Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 12

Snape đưa tay ngăn cản câu hỏi của Harry, ánh mắt thâm thúy trống rỗng như trước, không một chút xúc cảm.

Thật lâu sau đó, thanh âm của y mới chậm rãi vang lên, trong giọng nói không hề bực tức, cũng không mang sự cay nghiệt vẫn thường có, là giọng nói mang cảm xúc không biết đặt tên: “Potter… Ngươi… đã biết ‘nguyên nhân’ vì sao ta bảo vệ ngươi?”

Harry chần chừ một chút rồi gật đầu, gian nan nuốt nước miếng trong miệng, không hiểu sao hắn có một dự cảm không tốt.

Ánh mắt Snape càng lợi hại. Y nói bằng một âm điệu chậm rãi kéo dài một cách kỳ dị: “Tốt lắm… Vậy, cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta, người thừa kế của Gryffindor và Slytherin… Thỉnh người cao quý như Ngài rời đi… Đừng bước vào văn phòng của ta dù chỉ một bước! Ngay lập tức.”

“Chính là… ta chỉ hy vọng, Ngài có thể bang trợ ta…” Harry vội vàng nói, “Vì những chuyện sau này, ta cho rằng…”

Snape cười lạnh: “Potter, cái đầu đầy cỏ lác kia của ngươi suy nghĩ cái gì a? Ngươi cho rằng, ta vẫn sẽ tiếp tục bảo hộ ngươi sao?” Y tiếp tục bằng giọng điệu trầm thấp mà tàn nhẫn nói, “Harry Potter, ngươi không biết ta có bao nhiêu thống hận ngươi sao? Có lẽ… ta từng vì ngươi hy sinh tính mệnh của mình… Nhưng hiện tại, ta không cần! Ngươi, hãy ngoan ngoãn mà đi làm cứu thế chủ của ngươi, tránh xa khỏi cuộc sống của ta! Đừng dùng đôi mắt kia mà nhìn ta nữa, cút đi đi!”

“Giáo sư, nếu như có thể…” Thanh âm Harry mang theo run rẩy, “Ta cũng không muốn chiến tranh cuốn lấy Ngài, ta lại càng không muốn liên lụy đến Ngài… Chính là, ta không có biện pháp, thật sự, ta không muốn…”

Snape không nói gì, biểu hiện của nam hài trước mặt kiên định lại mang theo bi thương, sau khi trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, linh hồn của hắn đã thành thục. Điều này làm y nhận thức được, người đang đứng trước mặt là một người trưởng thành. Nội tâm của mình đã bị người này thấu hiểu đến rành mạch, y như thế nào còn có thể đi trợ giúp hắn… Hắn còn biết lời tiên đoán kia. Đây là sai lầm lớn nhất của mình. Hắn đã tiếp cận được tâm của mình, không thể, không thể để hắn lại từng bước tiếp cận chính mình! (Tiểu Mộc: Giáo sư, ngươi bị tự kỷ quá nặng.)

“Giáo sư…” Harry còn đang muốn nói tiếp, đã bị Snape đẩy ra khỏi hầm: “Potter, lập tức cút! Cút!”

Harry mờ mịt đứng trước của, siết chặt nắm tay, ngươi… sợ hãi cái gì chứ, giáo sư?

***** Ta là chiến tranh lạnh phân cách tuyến *****

Từ sau lần tranh cãi đó, Harry và Snape tiến hành chiến tranh lạnh triệt để. Tính tình Snape không tốt cũng đồng thời làm bảo thạch Gryffindor giảm xuống nhanh chóng, thấp hơn mức thấp nhất trong lịch sử đã ghi lại, mắng khóc không biết bao nhiêu tiểu sư tử.

Cùng lúc đó, lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp trở thành một cơn ác mộng. Kể từ sau ngày đầu tiên mấy tiểu yêu tinh của Lockhart gây sự náo loạn, những giờ học kế tiếp đều là Lockhart độc diễn lại những thử thách đã vượt qua trong tác phẩm của mình, may mắn duy nhất chính là, Harry không đóng thế thành những nhân vật đáng thương, người được chọn đóng thế là… Ron. (Tiểu Mộc: Ngươi dám chọn Harry, Snape cũng dám cho ngươi một cái Avada Kedavra).

“Ta thực không thể tin được…” Ron ngồi trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor ai thán, “Ta đã sắm vai người tuyết, người sói… Các ngươi nói tiếp theo sẽ là vai gì nữa?”

“Căn cứ vào tiến độ, vai tiếp theo của ngươi sẽ là một bà phù thủy già.” Dean vươn vai.

“Thiên a, hắn mười phần là đồ vô dụng.” Hermione đã thoát khỏi những cơn mơ mộng hão huyền về Lockhart, “Hiệu trưởng Dumbledore vì cái gì lại dùng một người như vậy, môn Phòng ngự Hắc Ma pháp của chúng ta xem như hoàn toàn đi đời rồi.”

Harry yếu ớt nằm úp sấp một bên, không lên tiếng. Mấy ngày nay, Snape hoàn toàn không nhìn tới mình, Colin Creevey lại thường xuyên lao về phía mình mà chụp hình, lại thêm Lockhart tiện thể nhắn nhủ mấy câu, báo hại mình vừa thấy thân ảnh hai người bọn họ thì không thể không chuồn mất dạng.

Helaba mấy ngày nay cũng không ở bên cạnh hắn, theo lời của nó thì nó nghe mấy con chuột trong lâu đài nói, trong rừng Cấm có con nhện tám mắt, nó trước muốn đi nếm thử, thay đổi khẩu vị, Harry không khỏi vì Hagrid mà mặc niệm.

Lúc này, một ánh vàng đỏ quen thuộc từ cửa bay vào, một con chim lông toàn thân màu lửa đỏ, con phượng hoàng có lông đuôi thật dài như lửa cháy đáp xuống trước mặt Harry, trong miệng ngậm một lá thư.

“Fawkes?” Harry nhận ra con chim, nó tựa hồ như sắp nhập niết bàn, mang vài phần buồn bã.

Fawkes đem lá thư đặt lên đùi Harry, đậu trên vai hắn cúi đầu kêu một tiếng, giục hắn mau đọc thư. Harry mở tờ giấy ra, những nét chữ quen thuộc rơi vào trong mắt.

Harry, mời lập tức đến phòng Hiệu trưởng một chuyến, để trao đổi vấn đề về người giám hộ của ngươi.

Dumbledore.

P/S: Ta thích bánh bông lan chanh.

“Hiệu trưởng tìm ta có việc, ta đến phòng hiệu trưởng.” Harry vội vàng nói một cau, liền đi ra khỏi phòng.

Quái, vấn đề người giám hộ của ta… Trừ bỏ nhà Dursley, ta chỉ còn Sirius là người thân, chẳng lẽ y đã được thả? Như thế nào có thể! Harry dẹp ý nghĩ này qua một bên, vậy là ai a?

Tích thủy (rãnh nước nhỏ) thạch thú vẫn như trước ngồi xổm trước cửa cầu thang cuốn, Harry thì thầm “Bông lan chanh”, thạch thú nhảy qua một bên. Vào trong phòng hiệu trưởng, những ngân khí cổ quái kỳ lạ vẫn như trước sáng lấp lánh, mấy tiếng lào xào vang khe khẽ, mấy bức họa các hiệu trưởng tiền nhiệm đang châu đầu ghé tai thảo luận gì đó. Dumbledore không ở đó, nhưng Harry mơ hồ nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng tranh cãi của hai người.

“…Dumbledore… Ngươi không thể…”

“Nhưng…”

“…Sao lại là ta…”

Fawkes vẫy đôi cánh vàng đỏ, ở trên giá cúi đầu kêu một tiếng. Harry nhịn không được bước đến trước cái giá, vuốt ve bộ lông xinh đẹp. Fawkes tò mò nghiêng đầu nhìn hắn, dùng mỏ gặm gặm ngón tay hắn, bộ dáng thập phần hưởng thụ.

“A, Harry ngươi đã tới…” Harry quay đầu lại, Dumbledore đang ôn hòa nhìn mình, “Xem ra ngươi và Fawkes ở chung cũng không tệ.”

“Fawkes?” Harry giả vờ mang bộ dáng ngạc nhiên, “Ngài nói đây là… là… Phượng Hoàng? Nó là Phượng Hoàng đúng không, Hiệu trưởng? Ta ở trong sách có thấy qua.”

“Đúng vậy, Fawkes là con Phượng Hoàng thông minh nhất.” Dumbledore nháy mắt, Fawkes bay đến đậu trên vai y, bắt đầu ngâm xướng một khúc ca duyên dáng.

“Nó thật xinh đẹp…” Harry cảm khái.

“Dumbledore, ta nghĩ ngươi gọi cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta đến không phải để thảo luận về sủng vật…” Lời nói châm chọc từ sau lưng vang lên.

Vừa nghe thanh âm này, Harry đã biết đối phương là ai, hắn xoay người nói thầm: “Giáo sư Snape.”

“Hừ!” Snape không thèm liếc mắt đến hắn một cái, vung trường bào, đi đến trước mặt Dumbledore, “Ta vẫn kiên trì giữ ý kiến của ta, ta sẽ không đáp ứng…”

“Được rồi, Severus, Harry luôn thực thích ngươi. Huống chi, ta cũng nhìn thấy, ngươi cũng rất chiếu cố hắn, để ngươi làm người giám hộ của hắn, đối với hai người các ngươi đều tốt…”

Harry mở to hai mắt, ý của Dumbledore có phải… Để Snape làm người giám hộ của mình. Merlin a! Một trận vui sướng dậy lên trong lòng, để Snape tới chiếu cố mình… thật sự là..

“Ta đã nói rồi, Dumbledore, ta đã quyết định không thể chiếu cố cứu thế chủ vĩ đại!” Ngay lập tức, lời nói cay nghiệt lập tức đem Harry đánh rớt xuống vực sâu, “Muốn ta lãng phí thời gian đến chiếu cố tiểu tử này… Nhất định là không!” Ánh mắt Snape quét xuống người Harry, “Ta nghĩ Potter tiên sinh… vĩ đại, hắn hoàn toàn có năng lực tự chiếu cố chính mình…”

“Giáo sư…” Harry nắm lấy áo chùng của y, nhưng y gạt ra, tựa hồ muốn trốn tránh thứ làm y chán ghét. Harry mờ mịt nhìn tay mình, cái gì… cũng không nắm được sao…

“Năng lực của Potter tiên sinh… hoàn toàn có thể không để hắn bị đói chết…” Bên tai truyền đến giọng nói đứt quãng, Harry ngơ ngác đứng nhìn. Hắn không nhìn ta… liếc mắt một cái cũng không có… Ngay cả ngươi cũng muốn vứt bỏ ta sao? Phụ mẫu bỏ lại ta, cả nhà Dursley không cần ta, Sirius thì ly khai ta, Ron và Hermione có cuộc sống hôn nhân sau này của bọn họ… Ta chỉ hy vọng nắm lấy người nào đó, để ta khi bất lực có thể dựa vào, ta hy vọng người đó chính là ngươi… Chỉ có ngươi, yên lặng đứng phía sau ta, bảo hộ ta… Nhưng với ngươi… cái gì cũng không nắm được… (AAA, Snape, ngươi làm tiểu H của ta thương tâm… Ta giết ngươi…)

“Severus, Harry nhất định phải có người chiếu cố…”

“Sao lại là ta! Hắn không có ta thì không được sao?”

Đúng vậy, sao lại là ngươi, ta không có ngươi thì không được sao? Harry rất nhanh siết nắm tay lại, ngươi chỉ biết oán hận ta! Ta vĩnh viễn chỉ có một mình, chỉ có ta mới không vứt bỏ chính ta mà thôi!”

“Không cần, Hiệu trưởng.” Một thanh âm rất nhỏ truyền vào tai hai người kia, thiếu niên nhỏ gầy cúi đầu, mái tóc đen đơn giản che khuất đi vẻ mặt của hắn.

“Harry, vậy ngươi bắt buộc phải quay trở lại nhà dì ngươi…” Dumbledore trong giọng nói mang vẻ áy náy.

“Không sao, ta đã quen rồi… Cám ơn ngài đã quan tâm…” Harry cúi chào, “Cứ như vậy đi, ta… ra ngoài trước.” Hắn cúi đầu đi, mở cửa ra, “Còn có… đã làm phiền ngài, giáo sư…”

Ta có nhìn sai không? Từ trong giọng nói, Snape nhận ra một cỗ… tuyệt vọng sâu sắc!

Harry cúi đầu, đi qua hành lang thật dài không một bóng người. Trái tim đau buốt… Y không cần ta… Vì cái gì lại khó chịu như vậy? Hắn dừng cước bộ, nhịn không được cười nhẹ: “A… Ha hả…”

Mình… thích y! Hắn cuối cùng đã hiểu được, vì sao lại hết lần này đến lần khác đêm du, chờ đợi y đuổi bắt; vì sao mình lại hết lần này đến lần khác chọc giận y, làm y hướng mình là rống giận; vì sao khi y chết đi, tâm mình cũng trở thành tro tàn…

“Bởi vì, ta thích y… Không, ta thương y…” Nỉ non vài tiếng, sự tuyệt vọng lộ ra trong đôi mắt xanh, mình… vĩnh viễn cũng nắm không được y… Harry James Potter, ngươi thật ngu ngốc, cố tình thích một người như vậy. Người y yêu cũng chỉ có mẫu thân ngươi. Y vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, vĩnh viễn!

Ít ra… hãy để y hảo hảo mà sống, thay đổi tất cả, giết Voldermort, như thế, hắn sẽ hảo hảo sống, vĩnh viễn oán hận Harry Potter. Harry Potter và Severus Snape vĩnh viễn chỉ có thể oán hận lẫn nhau, vĩnh viễn!

***** Ta là tiểu H thương tâm phân cách tuyến *****

Ngày yên bình trôi qua như nước chảy, Snape nhìn về phía thiếu niên tóc đen đang khuấy vạc thuốc, ngay cả hắn cũng bình lặng… như nước. Trong mắt những người khác, Harry Potter vẫn giống như ngày thường, cùng Gryffindor đùa giỡn, vẫn bảo trì thành tích tốt đẹp trên lớp. Chính mình cũng nghi ngờ, nỗi tuyệt vọng ngày đó là do mình nhìn lầm, Nhưng, thiếu niên kia, không chỉ trong lớp Ma Dược, những thời điểm khác, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn mình, lưu lại cho hắn, vĩnh viễn chỉ là đỉnh tóc đen kia. Thành tích ma dược của hắn vẫn vĩ đại như trước, nhưng không hề quấn quít lấy hắn mà hỏi mấy vấn đề. Từ sau ngày đó, hai người đều không nói qua một câu.

Thu thập hảo vật dụng, Harry nói muốn đến bệnh thất kiểm tra (quy định một tháng kiểm tra một lần), liền để Ron và Hermione đi trước. Ra khỏi phòng học, hắn lập tức đi lên tầng tám. Harry đã hạ quyết tâm, xử lý xong chuyện Voldermort, một khi nhận được chứng chỉ O.W.Ls, hắn sẽ rời khỏi trường. Vô luận đi bất cứ nơi đâu mà tốt hơn cho người kia. Chỉ cần cuộc sống của Snape tốt đẹp, bất luận mình ở nơi đâu cũng sẽ an tâm. Đến lúc đó, mình sẽ cùng Sirius đi vòng quanh thế giới, nhớ tới người cha đỡ đầu hoạt bát, Harry không khỏi mỉm cười, có Sirius bên cạnh, mình sẽ không còn cô đơn… Cứ như vậy, chưa đến bốn năm, tuy rằng ngắn một chút, nhưng vẫn còn kịp.

Vừa nghĩ, Harry vừa mở Phòng cần thiết ra. Nhưng khi đi vào, Harry liền cứng người, vương miện Ravenclaw… vẫn thường nằm trên bàn, đã không thấy! Như thế nào lại… Hắn bổ nhào vào đống đồ linh tinh tìm kiếm, không có, không có! Có người đã mang nó đi. Harry toàn thân ra mồ hôi lạnh, nhưng lập tức, hắn buộc mình phải trấn định. Heleba nghe theo mệnh lệnh của mình, cho dù mật thất bị mở ra, cũng sẽ không xảy ra việc gì. Nhưng nguy hiểm duy nhất là, người mang vương miện kia sẽ bị hồn phiến khống chế, sẽ bị hút đi sinh lực, Voldermort sẽ sống lại…

Bất quá chuyện này phát sinh trong lâu đài, người lấy đi chiếc vương miện nếu không phải học trò thì cũng là giáo sư hoặc nhân viên trong trường. Vương miện Ravenclaw tiêu biểu cho trí tuệ, mang nó theo bên người, sẽ trở nên thập phần thông minh. Đúng rồi, đây là điểm đặc biệt của người mang chiếc vương miện —— trong thời gian ngắn trở nên cực kỳ thông minh.
Bình Luận (0)
Comment