Trần nhà Hogswart dần dần chuyển sang bầu trời đêm tràn đầy tinh quang lấp lánh, nhiều điểm tinh quang lan ra trên người. Những lá cờ đặc sắc của bốn học viện bay bay giữa không trung.
“Bây giờ chúng ta vào vấn đề chính!” Sau khi kết thúc phần trao giải, Dumbledore để mọi người an vị, “Trước khi bữa tiệc bắt đầu, chúng ta muốn mời hai vị nhảy một khúc mở màn cho bữa tiệc tối nay, xin mời –“ Y vung tay lên, những tinh quang li ti dần tụ lại, cuối cùng vây thành một vòng xung quanh Harry và Snape.
Lão ong mật chết tiệt! Harry và Snape đồng thời mắng trong lòng, y chắc chắn là cố ý! Các học trò lập tức hoan hô, lẫn trong đó vang lên vài tiếng huýt sáo.
“Hiển nhiên, đây là đôi bạn nhảy phi thường xứng!” Dumbledore cười tủm tỉm nói, “Các vị, hãy vỗ tay cho họ đi.”
Không còn cách nào khác… giữa tiếng vỗ tay, Harry kéo Snape phi thường không tình nguyện bước vào sân nhảy. Tinh quang trên trần chiếu ánh sáng lấp lánh xuống giữa lễ đường, tiếng nhạc tao nhã êm ái vang lên, nét mặt Snape âm trầm, vô cùng cứng nhắc cúi người chào – hôm nay y mặc trường bào hắc hơi chít phần thắt lưng một chút, hoa văn đằng mạn bạch kim sắc giúp y tăng không ít mị lực. Mái tóc dài màu đen được chăm chút hơn một chút, cột lên phía sau, vài sợi tóc rũ xuống trước trán, chẳng những không lộn xộn mà còn tăng thêm vài phần tiêu sái – động tác mời nhảy khiến y trở nên tràn đầy phong thái tao nhã quý tộc. Harry cũng đáp lễ bằng một nghi thức mời nhảy, trường bào của Harry cũng giống như Snape, chỉ khác là hoa văn của hắn màu xanh biếc, làm nổi bật thêm đôi mắt xanh biếc trong suốt như ngọc của hắn.
Hai người bắt đầu nhảy rất ăn ý, những bước nhảy của hai người đều của nam (dù sao một trong hai người nhảy theo bước của nữ nhân thoạt nhìn sẽ rất kỳ quái), nhưng nhìn qua cũng không có gì bất ngờ, ngược lại có vẻ phi thường đồng nhịp. Trường bào hắc sắc theo động tác của cả hai quấn quýt lấy nhau, nhìn qua có cảm giác như đang hòa làm một.
Xoay người, tách ra, Harry im lặng nhìn Snape chăm chú, ánh mắt thâm thúy của hắn mang theo ý cười hiếm thấy, khóe miệng vẽ thành một đường cong nhu hòa. Tay hai người thỉnh thoảng kéo lấy nhau, nắm chặt, bàn tay của Snape lớn và ấm áp, Harry yên lặng nhìn y, trong mắt hắn chỉ có y…
“Đó là… Snape?” Ron ngạc nhiên nhìn Snape hoàn mỹ, tao nhã trong sân nhảy, “Y biết khiêu vũ? Lại còn nhảy đẹp như vậy?”
“Ngươi cũng đừng quên giáo sư Snape cũng là một Slytherin.” Hermione nói, “Slytherin nổi tiếng là quý tộc tao nhã.”
“Quả thực là ông trời tác hợp.” Draco nhìn hai người, nói.
“Mũi thò lò chết tiệt ” Sirius than thở, “Harry của ta cứ như vậy để cho y bắt đi…”
“Ta cảm thấy kỳ thật hai người họ rất xứng đôi.” Remus mỉm cười nói, “Không phải sao?”
“Hừ!” Kỳ thật y không thể không thừa nhận, bọn họ… thực sự rất hợp nhau…
Một cái xoay người cuối cùng, Harry thuận thế lui về sau từng bước, Snape ôm thắt lưng hắn, ôm hắn gắt gao, hai người đối diện, thân mật khăng khít dựa vào nhau – hoàn mỹ!
“Oa nga ”
“Cool!” Hai anh em sinh đôi vỗ tay, “Tiểu Harry, ngươi rất tuấn tú!”
“Phi thường hoàn mỹ!” Dumbledore vỗ tay nói, “Hãy chào đón đôi bạn nhảy của chúng ta nhập tiệc! Bây giờ, tiệc của chúng ta chính thức bắt đầu, hãy ăn uống tận tình đi – ”
“Hảo –“ Mọi ngươi nâng ly rượu lên, bắt đầu hoan hô, đêm cuồng hoan chính thức bắt đầu.
Mọi người tận tình ăn uống, tận tình nói cười. Harry bị Ron lôi đến bàn Gryffindor, bị một đám tiểu sư tử chuốc cho vài ly rượu.
“Harry, ngươi không biết suy nghĩ! Cư nhiên muốn rời chúng ta đi trước Đến, uống!”
“Chúng ta đáng thương còn phải khổ học ở trường, còn ngươi thì ngược lại, đã chạy trốn trước! Đến, uống!”
“Ngươi cư nhiên cùng Snape một chỗ! Ngươi cư nhiên không nói cho chúng ta biết, như thế nào có thể Đến, uống!”
“Ngươi phỏng chừng sau khi tốt nghiệp liền chuẩn bị kết hôn đi? Để chúc mừng ngươi, đến, uống!”
Harry đáng thương bị chuốc vài ly liên tiếp, nhất thời đầu óc choáng váng.
Snape bị Lucius kéo đến kể khổ, “Severus, Tiểu Xà tốt nghiệp xong phỏng chừng sẽ cùng thủ lĩnh kết hôn, gia tộc Malfoy đáng thương chúng ta sẽ tuyệt hậu sao?”
“Lucius, đầu ngươi bị lấp kín rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này có ‘Sinh tử dược’ này nọ hay sao?” Snape nhìn hảo bằng hữu.
“Ta biết, nhưng… Tiểu Xà phải sinh hài tử…”
“Hay là ngươi muốn cho thủ lĩnh sinh?” Câu này đem Lucius đả kích đến chán nản: chuyện này hiển nhiên không có khả năng! Tiểu Xà của ta, 5555…
“Snape.” Sirius bước đến cạnh y, “Đã lâu không gặp…”
“Ngươi nhớ ta phải không, đại cẩu ngu ngốc?” Snape không chút khách khí mở miệng.
Tâm tình rất tốt của Sirius nhất thời biến mất không còn dấu vết, những lời kia nguyên bản chỉ lấy cớ để chào hỏi, Sirius bị câu nói của Snape đánh ngược trở lại….: “Mũi thò lò chết tiệt! Đừng tưởng Harry thích ngươi là ngươi có thể… Hừ! Nói cho đúng, ngươi còn phải gọi ta một tiếng ‘cha đỡ đầu’ a?”
“Ngươi cũng đừng quên ngươi là đường ca của Narcisssa, ta là cha đỡ đầu của Draco, nếu như vậy, Harry hẳn là…” Snape suy nghĩ, “Bất quá dựa theo quan hệ huyết thống giữa gia tộc Potter và gia tộc Black, Harry là biểu ca của ngươi… Ngươi xác định khi ngươi và Potter kia nhận bà con thì đã xác định vai vế rõ ràng?”
“…!” Sirius bị đả kích mạnh mẽ, hoàn toàn bị đả kích! Lúc đó James ngươi sao lại không tính rõ ràng! Đây chính bằng vai bằng vế a!!! Y âm thầm đi đến góc tường vẽ vòng vòng, y như ma xó.
“Hừ!” Snape hừ lạnh, vừa quay đầu lại, liền liếc thấy tiểu hắc hồ của y đã bị đám tiểu sư tử chuốc rượu đến phân không được đông tây nam bắc, “Gryffindor chết tiệt!” Snape vội vàng bước đến, một phen ôm Harry vào lòng.
“Giáo… giáo sư Snape!” Nhóm tiểu sư tử bị dọa sợ, “Ta… chúng ta…”
“Hừ!” Snape hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, bọn họ sợ đến mức hồn phi phách tán, liền ôm Harry ly khai. Hàn khí giáo sư Snape đều vĩnh viễn mạnh mẽ như vậy a
Snape ôm Harry trở lại hầm, Harry say đến mơ mơ màng màng, không thành thật mà cọ tới cọ lui trong lòng y. Cọ đến Snape hỏa khởi, gần đây hai người luôn bận rộn, căn bản không có thời gian và tinh lực lăn lộn trên giường, hiện tại nhìn Harry vểnh cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt xanh biết là một mảnh mơ hồ mênh mang, long lanh mà nhìn mình. Vật nhỏ đưa đến miệng mình như vậy, mình không ăn mới là ngu ngốc a!
“Harry?” Snape đem hắn đặt lên giường, thử gọi tên hắn.
“Ân…” Harry nằm trên giường mơ mơ màng màng nhìn y, cười cười với y. Ôm lấy cổ y, cọ loạn trong lòng y.
“Chết tiệt…” Snape thở gấp một tiếng, y cũng không phải đồ ngốc. Y vươn tay cởi nút áo Harry
***** Ta là gần đây bị đả kích quá lớn chỉ có thể cho cua đồng phân cách tuyến *****
Ánh mặt trời chiếu vào căn hầm u ám, chiếu lên trên hai người đang ôm lấy nhau nằm trên giường. Hai mái tóc đen quấn lấy nhau, thiếu niên lui vào trong lòng nam nhân, trên da thịt trắng nõn mang nhiều viết loang lổ biểu hiện cho sự điên cuồng đêm hôm qua.
Đã gần giữa trưa, Snape mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy vẫn còn chưa tỉnh hẳn, y ôm thắt lưng thiếu niên trong lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, vươn tay vén tóc trên trán hắn qua một bên. Tiểu hồ ly tối qua uống không ít, vẫn còn mơ mơ màng màng, để mặc mình an bài… Nhớ lại đêm qua Harry quấn quýt lấy y không yên, mặc cho y phóng túng thỏa thích, Snape liền sinh ra cảm giác thỏa mãn – xem ra sau này sẽ cho hắn say vài lần nữa.
Snape xốc chăn lên, đứng dậy, thân không mảnh vải tiêu sái bước vào trong phòng tắm. Từng giọt nước rơi xuống thân thể, làm ướt mái tóc đen của y. Tắm xong, Snape quấn khăn cẩn thận, khi bước ngang qua chiếc gương lớn trong phòng tắm, y đột nhiên dừng lại.
Lần đầu tiên Snape cẩn thận đánh giá chính mình – y đã thay đổi rất nhiều. Làn da nguyên bản tái nhợt đã dần biến thành màu mật ong. Đây là kết quả Harry thường dẫn y ra ngoài tắm nắng, “Ngươi phải thử sống dưới ánh mặt trời, Sev.” Harry nói như vậy. Mái tóc dài rít chịt đã không còn, mà trở nên mềm mại sáng bóng, qua sự xử lý của Harry trước đây, trở nên phi thường gọn gàng. Khuôn mặt nguyên lai gầy ốm đã đầy đặn hơn một chút, thoạt nhìn so với ban đầu có khí thế hơn. Sắc mặt vàng vọt dưới sự cân đối ăn uống mà Harry năm lần bảy lượt đốc thúc, cũng trở nên hồng nhuận, trên khuôn mặt thậm chí còn mang vài phần tiếu ý. Nhớ lại mình trước kia âm trầm, bộ dáng suy sút, hiện tại mình vẫn có vài phần mị lực.
Lần đầu tiên Snape cảm thấy Harry nói đúng, y vẫn chưa già, bất quá mình chỉ mới ba mươi lăm tuổi, so với những pháp sư sống mấy trăm tuổi mà nói, mình vẫn phi thường trẻ, mình… còn có thể bồi Harry rất lâu rất lâu.
Bộ dáng quá khứ của mình ra sao? Suy sút, âm trầm, sống không còn mục tiêu. Vì Lily chết, khiến mình lại sống trong ân hận cùng những ký ức. Bất quá chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như một người năm mươi tuổi. Mình từ khi nào trở nên như bây giờ? Là Harry, Harry cứu vớt mình, hắn dùng tình yêu của hắn kéo mình ra khỏi bóng đêm. Hắn khôi phục lại sức sống cho mình, hắn làm cho mình một lần nữa được đứng dưới ánh mặt trời.
Snape quay về giường, ôm lấy tiểu ái nhân của mình. Đúng vậy, hắn cứu vớt mình, hắn đã làm cho mình có được tất cả, tình yêu, danh dự, hy vọng sống… Nghĩ đến đây, Snape lại ôm chặt lấy Harry, mình tuyệt đối sẽ không buông tay, tuyệt đối!
“Sev…” Động tác của y đánh thức Harry, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Sao vậy…?”
“Không có gì.” Snape lưu luyến hôn lên trán hắn, “Chỉ là bỗng nhiên phát hiện, ngươi đã dung tiến vào trong sinh mệnh của ta.”
“Như vậy không tốt sao?” Harry hôn lên môi y.
“Không, như vậy phi thường tốt.” Môi Snape lộ ra một nụ cười, “Harry, ta vẫn muốn với ngươi một câu.”
“Cái gì?”
“Cám ơn ngươi, Harry, ngươi đã cứu ta. Ngươi đem ta từ trong vực sâu của cái chết kéo lên, ngươi làm cho ta ngàn lần tự tin, ngươi cho động lực sống sót…” Snape một bên nói, một bên hôn lên môi hắn.
“Ngươi cũng… cứu ta a…” Harry ôm lấy hắn, “Ta luôn luôn nghĩ, ta vì sao phải quay về? Cũng không phải là vì tương lai của Ma pháp giới. Hiện tại, ta nghĩ ta đã biết – là vì ngươi. Từ trong quá khứ, dù cuộc sống của chúng ta vẫn luôn oán hận lẫn nhau, ta… cũng đã thích ngươi. Cho nên, mỗi đêm ta mới dạo chơi khắp Hogswart, là vì ta muốn gặp ngươi, muốn để ngươi bắt ta. Cho nên ta trở lại đây, vì cứu ngươi, cứu lấy tình yêu của chúng ta…”
“Cho nên chúng ta còn rất nhiều thời gian hảo hảo bên nhau, hảo hảo yêu nhau.” Snape kéo chăn trên người Harry ra, tinh tế liếm khắp toàn da thịt hắn, quyến luyến hình xăm Mạn Châu Sa Hoa trên xương quai xanh hắn không rời, “Vĩnh viễn chẳng phân ly…”
“Sev…” Harry cúi đầu rên rỉ, “Đúng vậy, vĩnh viễn chẳng phân ly.”
Ánh dương sau giờ ngọ tràn ngập khắp phòng, chiếu lên trên hai người đang triền miền trên giường, ánh sáng kim sắc chói mắt, ấm áp, rực rỡ…
PHIÊN NGOẠI