Hp Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 60

“Bây giờ, không thể chậm thêm một giây nào nữa, cho phép ta mời linh vật của đội… Bungary!” Ludo Bagman hô.

Những Tiên nữ xinh đẹp xuất hiện trên sân bắt đầu khiêu vũ, làn da trắng mịn sáng lên như ánh trăng, mái tóc dài tung bay tự nhiên … Harry hơi giật mình phát hiện mình đối với những sinh vật mê hoặc lòng người kia cư nhiên không có một chút cảm giác nào.

Hắn rất bình tĩnh nhìn mấy người bên cạnh vì Tiên nữ mà thần hồn điên đảo. Ron gần như muốn bổ nhào ra, Hermione gắt gao chặn y lại. Draco bị Lucius và Narcissa bên tả bên hữu mà kéo về chỗ ngồi. Harry nghĩ Tom Riddle trong người y (mang hình dạng cuốn nhật ký) đoán chừng ghen tỵ đến không chịu nổi đi

Vẻ mặt Snape thập phần không kiên nhẫn nhìn chằm chằm mấy sinh vật xinh đẹp lấp lánh tỏa sáng (Harry đoán chừng Tiên nữ xét về khía cạnh chế tác ma dược không có tác dụng gì nhiều), đối với hành động không suy nghĩ của đứa con nuôi mình mà thập phần khinh thường. Sirius mặc dù có chút kích động, nhưng y dù sao cũng là người lớn, cũng không làm ra hành động nào quá khích. Remus ngồi yên bất động, trên mặt cũng không mang biểu tình gì. Harry đoán, có lẽ mị hoặc của Tiên nữ không có tác dụng lên lang nhân.

Tiên nữ lui xuống, mọi người liền phát ra một trận thanh âm bất mãn. Nhưng giây tiếp theo, một ánh vàng xanh giao lấy nhau ong ong bay ra sân vận động, thoạt nhìn qua rất giống một ngôi sao chổi cực lớn, sau khi bay một vòng trên không, tách ra làm hai sao chổi nhỏ, bay về hai phía cầu môn. Một cầu vồng đột nhiên xuất hiện trên sân, nối hai quả cầu ánh sáng với nhau. Sau đó, cầu vồng dần nhạt màu, hai quả cầu ánh sáng lại một lần nữa từ từ kết hợp lại. Nó tạo thành một nhánh cỏ ba lá thật lớn lấp lánh chiếu sáng, rồi bay lên cao, bắt đầu bay lượn trên không, rồi một cái gì đó rơi xuống giống như một cơn mưa vàng. Hàng ngàn hàng vạn tiểu yêu tinh Ireland mặc chiếc áo màu đỏ, cầm chiếc đèn màu xanh hoặc vàng, kết hợp thành một nhánh cỏ ba lá, đang tung những đồng tiền vàng xuống.

Sân vận động vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, tinh thần mọi người đều dâng trào, không ít người vì tranh giành những đồng tiền vàng đó mà đánh nhau.

Harry liếc mắt qua Ron đang cướp đoạt những đồng tiền vàng, nhắc y: “Đó là tiền vàng của tiểu yêu tinh Ireland, qua một lúc sẽ biến mất.”

“Đúng vậy, ta đã từng đọc trong sách qua.” Hermione cũng nói, “Cho nên đừng hoang phí công sức.”

Tiếp theo, thành viên hai đội Quidditch đều ra sân, đám người lại một lần nữa hào hứng. Với trận đấu đã từng xem qua một lần, Harry đã không còn cảm thấy hưng phấn như thế nữa. Cũng không thể không nói, World Cup Quidditch so với những trận đấu trong học viện càng dã man bạo lực hơn. Harry để ý thấy Snape cười nhạt, trận đấu huyên náo như vậy với y mà nói căn bản là một kiểu hành hạ, y quay đầu nhìn hắn một cái, Harry ném cho y một ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Sirius và Ron luôn la lớn không ngừng vì đội Ireland mà ủng hộ, Remus cũng có vài phần kích động.

Sau một trận tranh đoạt mãnh liệt (có thêm trận ẩu đả của tiểu yêu tinh và Tiên nữ), đội Ireland giành thắng lợi (Sirius giơ nắm tay lên, cao hứng mà hô to), Viktor Krum bắt được trái Golden Snitch. Vẻ mặt Ludo Bagman là không thể tin được, đoán chừng đã thua không ít tiền. Y tuyên bố kết quả trận đấu, lập tức phát cúp cho đội Ireland, khán giả vang lên từng trận hoan hô.

Đợi đến khi tất cả các đội rời khỏi, Ludo Bagman lại tự cho mình một bùa ‘Quietus’ (Im lặng), bước xuống khỏi đài, nói: “Vậy… hảo, bây giờ ta nên trả cho các ngươi bao nhiêu tiền, Potter tiên sinh, còn có… hai vị Weasley tiên sinh?”

Hai anh em sinh đôi rất hưng phấn, giang tay cười lớn bước đến trước mặt Ludo. Harry rất nhàn nhã theo sát phía sau bọn họ, nhìn Ludo đem một túi tiền vàng đưa ra cho bọn họ, rồi lấy một túi khác đưa cho mình.

Harry mở túi ra nhìn nhìn, mỉm cười nói: “Bagman tiên sinh, ngài… có phải hay nhớ lầm cái gì rồi?” hắn lấy ra một đồng tiền vàng, tung lên không rồi tiếp tục nói, “Cái này… e rằng không phải tiền mà chúng ta phải nhận được đi?”

Hai anh em sinh đôi lập tức mở túi ra kiểm tra, cũng thập phần tức giận: “Hắc! Cái này là tiền vàng của tiểu yêu tinh Ireland!”

“Ngươi là Bộ trưởng Bộ Thể dục Thể thao, sao lại có thể tùy tiện gạt chúng ta?”

“Không không không, George, ta nghĩ Bagman tiên sinh chỉ ‘không cẩn thận’ đem hai loại tiền vàng đưa nhầm thôi, đúng không?”

Ludo lau mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Đúng đúng, ta không cẩn thận đưa nhầm, mấy thứ này ta đem về cho mấy đứa nhỏ ngoạn!” y vội vàng lúng túng lấy ra hai túi tiền vàng khác đưa cho bọn họ, “Đây mới là tiền vàng các ngươi thắng được, thật sự xin lỗi, Potter tiên sinh…”

“Không sao, Bagman tiên sinh.” Harry nhận túi tiền vàng, “Chỉ là hy vọng lần sau ngài đừng lặp lại ‘sai lầm’ như vậy nữa…” Hắn gật đầu, trở lại nhóm của mình.

***** Ta là đêm đến phân cách tuyến *****

Đến bữa tối, Harry ăn rất nhiều, hắn vì chuyện đêm nay mà muốn bổ sung thể lực. Đêm rất nhanh đã đến, mọi người vẫn thập phần hưng phấn thảo luận về trận đấu buổi tối, trước khi ngủ, Sirius vẫn còn lải nhải nói cho hết những tư thế bay trên không của các thành viên trong đội.

Harry chỉ cởi áo ngoài, nằm trên giường. hắn không dám ngủ say, giữ vững trạng thái nửa say nửa tỉnh, lỗ tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Gần đến nửa đêm, một tiếng hét thất thanh cắt ngang qua bầu trời. Đến lúc rồi! Harry từ trên giường bật dậy, phủ thêm áo choàng, chạy ra khỏi lều. Bên ngoài, tia sáng của các loại bùa chú chiếu rọi toàn bộ khu trại, mọi người hoảng sợ la hét, hi hi nhương nhương (nhốn nha nhốn nháo) chạy vào rừng.

Một đám người mang mặt nạ cười lớn đi xuyên qua khu trại, áo choàng hắc sắc bao quanh người đến nghiêm nghiêm thực thực. Là Thực Tử đồ! Harry cảnh giác rút ma trượng ra. Mấy Thực Tử đồ này hiển nhiên có uống rượu, bọn chúng say khướt cười lớn, dùng ma trượng điều khiển người quản lý khu cắm trại – cả nhà Robert tiên sinh (trong đó có hai đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi), đem bọn họ lơ lửng trong không trung. Bọn họ giống như mấy con rối, bị ma trượng xuất ra những sợi dây điều khiển vô hình khống chế được, không ngừng giãy dụa trong không trung, la hét thất thanh.

Những Thực Tử đồ kia không ngừng dùng ma trượng đốt mấy căn lều trên đường đi, những tiếng hét chói tai càng vang lên lớn hơn. Đội ngũ diễu hành bắt đầu hướng phía Harry dần dần đi tới.

“Là Thực Tử đồ, lập tức rời chỗ này!” Sirius và Remus không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng hắn.

“Chúng ta qua đó giúp Arthur!” Sirius nhìn qua hướng cả nhà Ron đang đứng cách đó không xa quát lớn, “Ngươi đi theo bọn họ trốn vào trong rừng đi!”

“Các ngươi phải cẩn thận!” Harry gật gật đầu, nhập chung với nhóm Ron chạy vào trong rừng.

Đi xuyên qua con đường vào sân vân động mà giờ đây mấy ngọn đèn màu xanh màu đỏ đã tắc ngúm, trong rừng là một mảnh tối đen. Vô số những thân ảnh đen đen hiện lên trong rừng, tiếng khóc của tiểu hài nhi, tiếng người lớn khẩn trương kêu lớn cùng những tiếng hét chói lói của nữ nhân bị dọa cho sợ vang vọng qua bầu trời đêm lạnh giá. Harry cố gắng trấn định, dò xét phương hướng, nhưng xung quanh thật sự rất rối loạn.

“Ngao! Chết tiệt…” Harry bị người nào đó đụng phải, khiến hắn lảo đảo mấy bước, bóng đêm chết tiệt! hắn lấy ra ma trượng (may mắn ma trượng vẫn còn trong túi hắn): “Lumos.”

Một ánh sáng nhỏ từ đầu ma trượng bắn ra, tuy rằng nhỏ, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Hắn dựa vào đốm sáng nhỏ nhìn bốn phía xung quanh, khắp ngươi đều là bóng người chạy trốn, nhưng… không thấy nhóm của Ron… Không còn nghi ngờ gì nữa, mình đã lạc bọn họ.

Hiện tại, Harry chỉ có thể mù quáng đi loạn khắp nơi, thỉnh thoảng cũng nhìn lên bầu trời – hiện tại hắn chỉ hy vọng dấu hiệu hắc ám hiện ra nhanh một chút – chuyện này đồng nghĩa sẽ chấm dứt cuộc hỗn loạn này nhanh hơn một chút. Cách đó không xa có một đám nữ hài tử đang vừa đi vừa tranh luận gì đó, trong đó có một cô gái tóc dài màu vàng nhìn thấy Harry, nói mấy câu rất nhanh.

Harry nghe thấy hiểu ra, đó là tiếng Pháp, hắn đoán các nàng là học trò trường Beauxbatons, dùng tiếng Pháp hỏi thử: “Các ngươi là học trò trường Beauxbatons?”

Cô gái có mái tóc xoăn dày đối với việc hắn sẽ nói tiếng Pháp hiển nhiên thập phần kinh ngạc, nàng gật đầu, hỏi: “Hogwarts?”

“Đúng vậy.” Harry gật gật đầu, “Các ngươi tốt nhanh trốn nhanh đi, vạn nhất lỡ gặp Thực Tử đồ liền phiền phức cho các ngươi.” Hắn chỉ chỉ một con đường nhỏ, “Con đường đó thông ra phía đông cánh rừng, đợi đến khi bình minh thì các ngươi an toàn.”

“Cám ơn.” Cô gái gật gật đầu, mang theo mấy nữ sinh đi dọc theo con đường nhỏ.

Người xung quanh có vẻ ngày càng thưa thớt dần, Harry dựa vào trí nhớ chuẩn bị hướng chỗ sâu nhất trong rừng mà đi.

“A… Anh hùng cứu mỹ nhân?” Một thanh âm quen thuộc châm chọc từ bên kia truyền đến, “Xem ra Cứu thế chủ chúng ta có diễm phúc rất lớn, đi đến nơi nào cũng được diễm ngộ.” Nhờ ánh sáng phát ra từ ma trượng, Harry nhìn rõ người trước mắt: “Severus?” Hắn hưng phấn nhào vào trong lòng y, “Ngươi sao lại đến đây?”

“Tùy tiện đi loanh quanh một chút.” Snape đem tiểu quỷ đang dính lấy người mình kéo ra, chung quy thật sự khó nói ra là mình đặc biệt đi tìm tiểu quỷ này, ai biết được tiểu hỗn đản cư nhiên lại cùng một đám nữ sinh đến bắt chuyện.

“Draco đâu a?”

“Có Lucius và Narcissa đi cùng.” Snape cộc cằn nói, “Còn có một Hắc Ma vương đi cùng y, y sẽ không có việc gì.”

Hai người tiếp tục đi sâu vào trong rừng, Harry hỏi: “Ngươi biết những người đó không?”

“Chắc là mấy Thực Tử đồ tép riu, ít ra ta và Lucius cũng không nhận được thư mời ‘tập họp’…” Snape đối những hành động như vậy rất khinh thường, “Ngu xuẩn thì cuối cùng vẫn ngu xuẩn…”

“Như vậy…” Harry đang muốn nói gì thêm, một tiếng ‘Đùng’ rất rõ ràng từ trong đám cây cối cách đó không xa mấy truyền ra, hai người cảnh giác dừng chân.

“Dấu hiệu Đen!” Đó là thanh âm có chút quen thuộc, Harry đã từng nghe qua – vào buổi tối nguy hiểm kia.

Hai người ngước đầu, trong bóng đêm hiện ra một cái bóng thật lớn, phát ra lục quang, nó không ngừng bay lên, vượt qua ngọn cây, hiện ra trên bầu trời. Đó là một cái đầu lâu rất lớn, giống như được tạo thành từ những ngôi sao màu ngọc lục bảo, còn có một con rắn trườn ra từ cửa miệng, nhìn giống như đầu lưỡi. Nó từ từ nâng lên cao, phát ra những làn khói xanh biếc, nổi bật trên bầu trời tối đen, như một ngôi sao mới mọc. Chiếc đầu lâu càng dâng lên cao hơn, đã có thể chiếu sáng lên toàn bộ khu rừng, tựa như một ký hiệu hung tợn bằng đèn neon.

Nháy mắt, trong rừng tràn ngập tiếng la hét.

Bất quá đây là dấu hiệu mà hai người đều quen thuộc – Dấu hiệu Hắc ma. Cuối cùng… cũng xuất hiện rồi sao? Harry nhìn chằm chằm vào đầu lâu màu xanh biếc. Cả hai người đều hiểu, Hắc Ám lại một lần nữa ập xuống.
Bình Luận (0)
Comment