[Hp Đồng Nhân] Giam Cầm

Chương 10

"Ta cho rằng ta là Alpha của mi Harry."

Harry trằn trọc trên giường, cậu thấy mệt nhưng vẫn không ngủ được, có quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu lúc này. Cậu ngồi bật dậy, thay chiếc áo khác rồi đi đến nhà kho. Cậu nghĩ mình cần thả lỏng tâm trí mình ngay bây giờ.

Mặt trời dần lặn, khu vườn đắm mình trong ánh chiều tà rực rỡ, chờ đợi khoảnh khắc ngày tàn đêm xuống. Tấm rèm lụa phất phơ lướt nhẹ qua gương mặt Harry như muốn âu yếm, an ủi cậu. Trong nhà kho chỉ có duy nhất hai cây chổi cũ, mặc dù không phải loại tân tiến nhưng vẫn xài được. Cậu vốn cũng chẳng trông mong vào kẻ ghét môn Bay như Voldemort sẽ chịu bỏ tiền mua chổi xịn.

Chổi bay là là trên mặt đất, không quá cao nhưng đủ khiến cậu thấy tự do sau mười ngày giam cầm. Mùi cỏ ẩm ướt xông thẳng vào mũi, mang theo sự khoan khái nhẹ nhàng. Ngay lúc này, cậu mới thấy mình không phải là Cứu thế chủ mang đầy trọng trách trên vai. Cậu chỉ đơn giản là Harry Potter một tầm thủ yêu thích chơi Quidditch mà thôi.

Cậu ở lại trang viên của Voldemort đã nhiều ngày nhưng vẫn không nghe thấy tin tức nào bên Hội Phượng Hoàng muốn đi tìm cậu. Ngay cả Tử thần Thực tử cũng chẳng có hành động bất thường nào. Chẳng lẽ là do Voldemort sắp xếp?

Mãi suy nghĩ nên cậu không để ý trước mắt là một cái cây, vì thế khi phát hiện, cậu chỉ có thể cắn răng liều mạng nhảy xuống.

"A đau quá!" Harry xoa cổ chân rên rỉ một tiếng, sau đó nhìn sang cây chổi kế bên đã gãy làm đôi thở phào nhẹ nhõm. May là khi nãy cậu kịp phản ứng, nếu không mình cũng y hệt như cây chổi này rồi.

Harry theo thói quen chuẩn bị rút đũa phép ra chữa thương nhưng vừa chạm phải cái túi trống không liền hoảng hốt, cậu dường như để quên đũa ở đầu tủ rồi. Cậu cau mày thử cố gắng đứng dậy nhưng không được, cổ chân quả thật đau như bị cưa đôi.

Vào phút này, Harry chợt thấy buồn bực. Nếu không tại Voldemort, cậu sẽ không ở đây. Nếu cậu không ở đây, những sự việc xui xẻo này cũng sẽ không xảy ra.

Nói chung đều do tên mặt rắn đáng ghét kia hết.

Nghĩ đến cha mẹ vì bảo vệ mình mà chết, nghĩ đến vị giáo sư kính yêu vẫn luôn một lòng tin tưởng mình cùng người cha nuôi yêu thương mình hết mực, Harry đột nhiên hận chính bản thân mình.

Hận bản thân mình quá yếu đuối, hận mình là một Omega không đủ ý chí, cứ thế mà rơi vào cạm bẫy người kia.

Harry cố gắng nhịn đau lết đến cái cây gần đó, dựa người vào thở dốc. Cậu cười khổ lấy tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Lúc này, không gian như tối sầm lại, một bóng dáng cao lớn xuất hiện chắn trước mặt. Harry ngẩng đầu lên, là Voldemort.

Voldemort đang vô cùng tức giận. Hắn vẫn chưa tìm thấy Harry Potter. Nếu như không phải khi nãy nhìn thấy một cây chổi trong nhà kho biến mất. Hắn còn cho rằng có kẻ cả gan đến đây cứu tên nhóc kia.

Mặc dù Voldemort hoàn toàn tự tin vào rào chắn phép thuật của mình nhưng lúc này hắn vẫn có chút hoảng loạn.

Nếu Harry Potter dám rời đi, hắn nhất định sẽ huỷ diệt thế giới phù thuỷ mà cậu yêu quý nhất sau đó sẽ bắt cậu lại, nhốt cậu vào trong lồng kín để cậu không thể thoát khỏi tầm nhìn của hắn lần nào nữa.

Đúng lúc này, một mùi hương quen thuộc bay ngang chóp mũi.

Là mùi của Omega.

"Voldemort..." Harry gượng gạo lên tiếng, không dám nhìn thẳng người trước mặt.

"Mi làm gì ở đây?" Voldemort kiềm chế cơn giận mình lại, nhưng ánh mắt đáng sợ vẫn khiến Harry run rẩy.

Harry xoắn xuýt cả lên "Tôi cảm thấy hơi ngột ngạt nên đem chổi ra ngoài bay, bất cẩn té xuống nên chân bị trầy và bong gân rồi."

Voldemort liếc nhìn cổ chân đã rướm máu của cậu không khỏi thầm mắng một câu ngu ngốc, nhưng vẫn dịu dàng cúi người xuống bế cậu lên. Harry hoảng hốt theo quán tính vòng tay ôm lấy cổ người kia.

"Giữ vững."

Harry ngoan ngoãn ừ một tiếng, không còn ngọ nguậy như lần đầu tiên bị hắn ôm nữa. Cậu áp mặt vào lồng ngực hắn, cố gắng ngăn nước mắt của mình. Harry dù mạnh mẽ đến đâu, cậu vẫn là một Omega, đối với sự ân cần cùng dịu dàng của bạn đời mình nếu nói cậu không rung động thì chính là nói dối.

Voldemort bế Harry lên phòng ngủ của mình, cẩn thận đặt cậu xuống ghế sofa gần đó.

"Ngồi yên ở đây." Nói xong liền vội vã rời đi.

Đây là lần thứ hai Harry ở trong phòng ngủ của Voldemort. Từ sau khi chuyển đến phòng mới, cậu đã không còn muốn bước vào nơi này thêm lần nào nữa, bởi vì nó sẽ như liều thuốc kích thích khiến cậu nhớ đến buổi tối nóng bỏng cuồng nhiệt đêm hôm ấy. Cậu nhìn xung quanh đột nhiên bị một vật ở trong góc hấp dẫn ánh mắt.

Đó là mô hình trường học Hogwarts. Hơn nữa còn là do chính Voldemort làm.

Nội tâm Harry có chút hỗn loạn, hóa ra người kia cũng như cậu đều xem Hogwarts là nhà.

Bọn họ đều là trẻ mồ côi, đều bị muggle xa lánh, cho đến khi bước vào ngôi trường kia họ mới tìm ra được mục tiêu, hy vọng cho chính mình.

Tiếng cửa gỗ vang lên, Voldemort mang theo hộp thuốc tiến vào. Harry kinh ngạc nhìn hắn thuần thục lấy băng gạc cùng mấy lọ thuốc linh tinh ra ngoài. "Tôi không nghĩ ông sẽ dùng đồ của muggle. Chẳng phải ông ghét họ sao?"

Voldemort im lặng không nói, nhẹ nhàng nâng chân cậu đặt lên cái gối rồi xoắn ống quần cậu lên. Hắn chăm chú dùng bông gòn rửa vết thương, mỗi khi ngẩng đầu thấy Harry chau mày lại vội vàng giảm lực tay xuống. "Ta căm thù đám người kia nhưng ta không thể phủ nhận đồ của muggle thỉnh thoảng so với bùa chú phù thủy thì xài tốt hơn. Ta không thể mang mi đi đến St Mungo cho nên đành tự làm vậy."

Thuốc thoa lên vết thương cực kì rát, Harry dù không kêu đau nhưng chân vẫn vô thức run lên.

"Đau lắm sao?" Voldemort giữ chân lại.

Harry lắc đầu, cắn môi quay sang chỗ khác. "Tôi ổn."

Voldemort rút đũa phép ra, đọc một dòng chú ngữ cực kì dài, lập tức một vòng sáng nhu hòa bao quanh cổ chân Harry. Chờ đến khi ánh sáng tan đi, Voldemort chạm nhẹ lên chân cậu "Còn đau không?"

Harry cử động chân, vết thương dường như đã không còn rát như trước. "không còn, cảm ơn ông."

Harry nhìn Voldemort tập trung quấn băng gạc cho mình đột nhiên cười. "Này, ngoài trừ bà Pomfrey, chưa từng ai dụng vào chân tôi đâu."

"Muốn ta phụ trách?"

Harry lắc đầu mở miệng "Voldemort, tôi bị giam ở chỗ này hoàn toàn không biết hiện tại thế giới ngoài kia ra sao nhưng tôi lại thấy rất nhẹ nhõm. Bởi vì tôi không còn là Cứu thế chủ lúc nào cũng phải suy nghĩ tìm cách giết chết ông nữa. Nhưng ông biết đấy, cái nón mang danh Kẻ được chọn vẫn luôn đội trên đầu tôi, dù có ra sao tôi vẫn phải chịu một phần trách nhiệm bảo vệ thế giới phù thủy này."

Voldemort trầm mặc một chút rồi thở dài "Được rồi, ngày mai ta sẽ cho mi một vài thông tin ngoài kia, còn giờ thì uống hết được này rồi đi ngủ."

Harry gật đầu, không hề do dự uống hết một hơi. Voldemort đem Harry ôm đến giường của hắn sau đó cẩn thận đắp chăn lại.

"Voldemort, ông khiến tôi nghĩ ông giống như mẹ tôi vậy."

"Ta cho rằng ta là Alpha của mi Harry."

"Được không nói nữa tôi đi ngủ đây." Harry bĩu môi, hiệu quả của dược đến rất nhanh. Chốc lát, Harry đã ngủ say.

Voldemort hôn nhẹ lên trán Harry một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Tác dụng của thuốc cũng không lâu lắm.

Harry đã sớm tỉnh giấc bởi vì đói, cậu ngẩn người một lúc lâu nhìn phần ăn được dùng bùa chú giữ ấm ở trên bàn sau đó chậm chạp cầm muỗng lên. Vết thương ở chân không còn đau, Harry có chút vui vẻ nên cũng ăn nhiều hơn so với mọi khi. Nếu cậu đoán không lầm giờ này chắc hẳn cuộc họp của Voldemort vẫn chưa chấm dứt.

Cậm mở hé cửa thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, mớ mùi hương Alpha của phòng họp lầu dưới khiến người cậu run lên suýt chút nữa là ngã khuỵu xuống. Cậu khịt mũi đóng cửa, không biết có phải do khứu giác cậu có vấn đề không mà cậu chợt nhận ra mùi Alpha của Voldemort thật sự dễ ngửi hơn mùi này nhiều.

Hơn mười giờ, cuộc họp cuồi cùng cũng chất dứt.

Voldemort nhìn Harry ôm gối một mình chơi cờ phù thủy đột nhiên mọi tâm tình buồn bực đều biến mất. Hắn bước đến ngồi xuống cạnh cậu.

"Bây giờ ông có thể cho tôi biết tình hình ngoài kia không?" Harry lên tiếng nhưng mắt vẫn tập trung vào bàn cờ."

"Mọi chuyện đều ổn. Dumbledore không biết để ai uống thuốc đa dịch biến thành mi cho nên hiện tại vẫn không ai biết mi mất tích."

Harry ngơ ngác sở đầu mình "Giáo sư có tóc của tôi?"

"Lão ta chính là con cáo già, một nhúm tóc mà mi nghĩ làm khó được lão sao?" Voldemort nhếch môi khinh thường, quan sát biểu cảm của Harry "Ta nghĩ mi sẽ có phản ứng với vụ này?"

"Tại sao? Danh hiệu cứu thế chủ này cho ai mà chẳng được." Harry bĩu môi.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, một gia tinh chậm rãi tiến vào mang theo một tách cà phê nóng. Nó đặt xuống bàn, cung kính cúi người rồi rời khỏi. Harry nhướn mày nhìn bên trong ly sau đó quay sang Voldemort "Ông uống cà phê vào ban đêm?"

"Ta thích thế." Voldemort bình thản đáp, cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm.

Harry chưa bao giờ uống thứ này nên có chút tò mò vì thế liền thử uống một ngụm, vị đắng tràn ngập trong miệng khiến cậu lập tức nhăn mày thè lưỡi. "Đắng quá!"

Voldemort nhìn đầu lưởi người kia, ánh mắt tối sầm lại.

Harry vội vàng lấy một viên đường cho vào miệng ngậm, cậu không nghĩ đến thứ này lại đắng như thế.

"Tôi nghĩ ông nên cho thêm đường vào."

"Xin lỗi ta không thích đồ ngọt."

Harry khẽ đảo mắt chợt nhớ đến đường đang dần tan trong miệng mình đột nhiên cầm ly cà phê uống thêm một ngụm nữa. Sau đó cậu nhào đến đặt môi mình lên Voldemort, đem hết toàn bộ cà phê vào miệng hắn, rồi trở lại vị trí cũ không hề ngại ngùng nhìn hắn. Vị ngọt và đắng hòa lẫn trong miệng khiến Voldemort nhíu mày lại, nhìn thấy nụ cười đắc thắng bên kia của Cứu thế chủ, khóe môi bỗng nhếch lên.

Hắn mạnh mẽ kéo Harry ngồi lên đùi hắn mỉm cười "Phương đông có câu gậy lưng đập lưng ông. Cứu thế chủ, ngại ngùng rồi."

Vừa dứt lời, hắn cũng học theo Harry uống một ngụm cà phê rồi hôn lấy cậu. Bởi vì kinh ngạc nên không kịp nuốt xuống, một phần cà phê cứ thế tràn ra khóe miệng của Harry. Voldemort vươn đầu lưỡi liếm lấy cằm Harry sau đó dần di chuyển xuống cổ, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà chu du khắp thân thể cậu sau đó trượt vào trong quần.

Harry bị hành động Voldemort dọa sợ, mặt đỏ cả lên lắp bắp "Mẹ kiếp Voldemort...ông...dừng lại..."

"Còn muốn uống nữa không?"

Harry mãnh liệt lắc đầu, nhưng mà dê đã dâng tới miệng cọp làm sao Voldemort có thể bỏ qua. Hôm nay không chơi phía sau thì hắn cũng chơi phía trước của cậu.

Vì thế sáng hôm sau toàn bộ Tử thần thực tử đều thấy tâm trạng phơi phới của Chúa tể mình mà không hiểu vì sao.

*21.10.18*
Bình Luận (0)
Comment