[Hp Đồng Nhân] Hero

Chương 25

Bài thi cuối cùng là Lịch sử pháp thuật, sau khi Giáo sư Binns tuyên bố thu bài. Các học sinh đều ném bút lông chim xuống đất, bật dậy hoan hô. Harry nộp bài trước, xuyên qua đám người đang reo hò, đi khỏi trường thi.

Cậu đi lên tháp Ravenclaw, đi vào vườn hoa trên nóc. Các học sinh đang thi, còn những người đã thi xong đều ra sân thể dục chơi đùa cả. Cho nên vườn hoa không một bóng người có vẻ vắng vẻ hiu quạnh.

Harry không để ý đến các học sinh đang chơi đùa trên sân thể dục dưới tháp, mà ngẩng đầu lên, nhìn không trung xanh thẳm trong veo, tựa hồ đang chờ cái gì đó.

Rốt cục, một con cú vẫy cánh xẹt qua bầu trời xanh thẳm, bay về phía trường học, miệng ngậm một tờ giấy.

Harry nhìn chăm chú vào con cú dần dần bay khuất xa tầm mắt, sau đó xoay người ngồi xuống ghế dựa trong vườn.

Hô… Cậu chậm rãi thở ra, hơi nhắm mắt lại. Xoa xoa vết sẹo càng lúc càng rát trên trán, Harry trong lòng yên lặng tính toán:

Mười phút sau, Dumbledore sẽ rời khỏi Hogwarts. Hai giờ sau, Quirrell sẽ xuyên qua cánh cửa sập.

Cậu siết chặt bàn tay, mở mắt, trong mắt hiện lên tia sáng nghiêm túc.

Đứng lên, Harry rời khỏi vườn hoa vắng lặng trên không.

Trở lại phòng ngủ, Harry lấy áo khoác tàng hình và sáo trúc trong cặp bỏ vào túi áo. Sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một cái lọ nhỏ dài. Đó là thuốc vô hiệu hóa pháp thuật hôm trước Harry mới chế tạo thành công, Giáo sư Snape cho cậu một lọ này.

Chất lỏng trong suốt, không mùi không mùi, thoạt nhìn khá vô hại. Thế nhưng khi uống xong, có thể khiến người ta mất hết pháp thuật trong mấy giờ liền.

Harry bỏ độc dược vào túi áo.

Cách buổi tối nửa tiếng, hành lang bắt đầu chật chội, Harry khoác áo khoác tàng hình, thật cẩn thận tránh né đám người, lên lầu bốn.

Cánh cửa kia còn khóa chặt, chứng tỏ Quirrell chưa đến, “Alohomora.” Harry nhẹ giọng mở cánh cửa ra.

Tiếng cửa mở kèn kẹt vang lên, bên tai Harry lập tức vang ra tiếng gầm gừ của loài chó. Fluffy tuy không nhìn thấy cậu, nhưng ba cái mũi của nó đều đang điên cuồng chum lại, hướng về phía bên này.

Harry khóa kỹ cánh cửa phía sau như lúc ban đầu trước, sau đó để cây sáo của Hagrid vào bên miệng, thổi lên. Cậu thổi không đúng điệu nào, nhưng cậu vừa thổi tiếng nhạc đầu tiên, đôi mắt của chú chó khổng lồ kia bắt đầu khép lại. Harry không ngừng thổi. Chậm rãi, tiếng sủa của nó ngừng lại —— nó lảo đảo mấy cái, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, sau đó liền ngã bùm lên đất, ngủ say khò khò.

Cùng lúc đó, Harry bỏ áo khoác tàng hình đi, rón ra rón rén đi đến cánh cửa sập. Tới gần ba cái đầu lớn kia, có thể cảm nhận được hơi thở hôi thối nóng hầm hập của nó.

Harry cẩn thận vượt qua đùi con chó. Cậu cong lưng, kéo cách cửa sập ra, cánh cửa lập tức mở rộng. Harry nắm chặt đũa phép, nhảy vào miệng hầm tối hút.

Không khí rét lạnh, ẩm ướt vù vù xẹt qua tai cậu. Cậu rơi xuống, rơi xuống, rơi mãi xuống dưới, sau đó —— bùm. Sau một tiếng va chạm nặng nề kì quái, Harry rơi xuống trên một cái gì đó mềm mềm.

Harry thả lỏng thân thể, rồi giơ đũa phép lên, “Ngọn lửa hừng hực!”

Ánh lửa màu cam ngời sáng bắn ra từ đỉnh đũa phép, trong vài giây ngắn ngủn, dây leo của tấm lưới sa tăng liền né xa ánh sáng ấm áp, buông lỏng vòng dây siết chặt Harry. Cái cây vặn vẹo, co rúm, tự động buông cậu ra, Harry đứng lên, đi đến hành lang bằng đá.

Có tiếng giọt nước chậm rãi rơi xuống từ vách tường, tí tách, làm lòng người sinh ra sợ hãi, thế nhưng đối với một người đã biết rõ con đường phía trước mà nói, bầu không khí u ám kỳ ảo này lại còn giúp suy nghĩ của cậu thêm sáng tỏ.

Hành lang dốc ngược, phía trước tựa hồ truyền đến âm thanh xào xạc leng keng.

Đi đến cuối hành lang, trước mặt là một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, phía trên là trần nhà cao cao. Vô số những con chim nhỏ sáng lóa xinh đẹp như những hòn bảo thạch, vẫy cánh bay trong căn phòng. Phòng đối diện có một cách cửa gỗ đồ sộ.

Harry nắm lấy cây chổi trong góc, hai chân đạp xuống, bay lên không trung, vọt vào đám chìa khóa dày đặc kia, lấy thị lực của một tầm thủ nhiều năm, Harry liền phát hiện chiếc chìa khóa có đôi cánh màu xanh. Harry nhào mạnh về phía trước, trong những đợt âm thanh chói tai nọ, cậu dùng một bàn tay dồn chiếc chìa khóa vào đá lát tường.

Harry nhanh chóng bay xuống, chạy tới cánh cửa kia, dùng cái chìa khóa đang giãy giụa trong tay mở cánh cửa gỗ ra.

Căn phòng vốn tối đen, ngay khi Harry vừa mở cửa bước vào, trong phòng đột nhiên sáng trưng, chiếu sáng một cảnh tượng làm người ta khiếp sợ.

Cậu đang đứng cạnh một bàn cờ thật lớn, phía trước là quân cờ đen, các quân cờ đều cao hơn cậu và được đẻo từ một cái gì đó giống như đá đen. Đứng bên kia căn phòng, đối mặt với cậu, là những quân cờ màu trắng cao ngất không có mặt mũi.

Tuy khả năng chơi cờ của Harry không bằng Ron năm đó, nhưng sau một giờ, rốt cục cũng tới bước cuối cùng.

Cậu bước từng bước về phía trước, “Chiếu tướng!”

Vua trắng lấy vương miện trên đầu xuống, ném xuống chân Harry. Các quân cờ trắng đều cúi đầu lui về phía sau, nhường đường đi tới, để cậu có thể thuận lợi đến cánh cửa bên kia.

Harry khoát áo khoác tàng hình lên, đẩy cánh cửa ra, một mùi hôi thối làm người ta buồn nôn xộc vào mũi, một con quái vật khổng lồ đứng ở đó.

Harry cũng không muốn giải quyết con quái vật khổng lồ này hộ cho Quirrell đang ở phía sau, cậu xác định áo khoác tàng hình che chắn cậu rất kín, nhẹ tay nhẹ chân xuyên qua bên người quái vật khổng lồ, mở cánh cửa ra, tiếng két khi mở cửa làm quái vật xoay người, nhìn về phía cánh cửa, tựa hồ đang thắc mắc vì sao cánh cửa đột nhiên mở tung. Harry nhanh chóng đóng cửa lại.

Cảm tạ chỉ số thông minh của quái vật khổng lồ, cảm tạ áo khoác tàng hình của Peverell. Harry trong lòng cảm khái. Cậu cởi áo khoác tàng hình, sau khi cất kỹ, lại vượt qua cánh cửa, cùng lúc đó, phía sau Harry liền dâng lên một ngọn lửa, chắn cửa lại. Lửa này không như lửa thường: là màu tím. Mà cánh cửa đi về phía trước cũng bùng lên một ngọn lửa màu đen.

Harry đi đến chiếc bàn ở giữa căn phòng, phía trên đặt bảy cái chai hình dạng khác nhau, bên cạnh mấy cái chai có một tấm da dê.

Cậu đã không còn nhớ rõ bình nào là an toàn, nhưng không vấn đề gì, Harry đọc đề bài suy luận của Giáo sư Snape một lần, suy tư một lát.

Cuối cùng, cậu cầm cái chai ít nhất, một hơi uống sạch, chất lỏng lạnh lẽo thẩm thấu toàn thân cậu, thật giống bị ếm một cái bùa mất ảo tưởng vậy. Sau đó Harry lại cầm lấy cái chai tròn nằm bên phải —— đó là chai có thể giúp trở lại đường cũ, mở nắp chai.

“Biến mất.” Độc Dược biến mất.

Harry lấy bình thuốc làm mất pháp thuật trong túi ra, rót một ít vào cái chai nhỏ nhất và chai tròn, sau đó đặt chúng vào vị trí cũ.

Làm xong mọi việc, Harry hít một hơi thật sâu, xoay người đối mặt với ngọn lửa màu đen, lửa đen liếm lấy thân thể cậu, nhưng cậu chẳng cảm thấy sao cả —— trong khoảng khắc, cậu không nhìn thấy gì, trước mắt chỉ có ngọn lửa đen —— tiếp theo, cậu liền thuận lợi đi vào bên kia, tiến nhập căn phòng cuối cùng.

Tấm gương Ảo ảnh khổng lồ sừng sững cô đơn đứng trong phòng.

Harry hít sâu một hơi, đi đến trước gương, đứng thẳng người dậy, thấp thõm mở mắt ra.

Cảnh tượng trong gương không khác gì đêm Giáng Sinh, phù thủy tóc đỏ xinh đẹp, phù thủy tóc đen anh tuấn, Giáo sư Dumbledore, Giáo sư Snape, Sirius và Remus, Ron và Hermione, bọn họ đều vẫy tay chào cậu, mỉm cười…

Harry lắc lắc đầu, dùng sức siết chặt bàn tay, thẳng đến khi móng tay đâm vào tay đau đớn, răng cắn nát môi, cậu nhắm mắt lại, làm suy nghĩ của mình trống rỗng.

Đợi khi cậu lại mở mắt, cảnh tượng trong gương đã thay đổi.

Cậu nhìn thấy chính mình trong gương, ban đầu sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi đến vô thần, nhưng sau một lát, liền lộ ra nụ cười thật tươi. Harry trong gương đặt tay vào túi, lấy ra một khối đá màu đỏ, sau đó nháy mắt, rồi bỏ hòn đá lại vào túi. Sức nặng trong túi thể hiện cậu đã thành công.

Harry mặc áo khoác tàng hình vào lần nữa, tìm chỗ cách Tấm gương Ảo ảnh xa nhất, im lặng chờ đợi, nắm chặt đũa phép trong tay.

Cậu cũng không cần chờ lâu, thẳng tới ngọn lửa trước cửa xuất hiện một bóng người. Ngay sau đó là một trận gào thét thống khổ, “Sao lại thế, Độc Dược không có tác dụng a!”

Quirrell nghiêng ngã lảo đảo đi ra từ ngọn lửa đen, cả người bị phỏng nổi cả bọt nước, gã run run thi triển pháp thuật trị liệu lên người, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng lắm.

“Thực xin lỗi, chủ nhân, ngài không có việc gì chứ?” Quirrell sợ hãi nói.

Một tiếng nói sắc nhọn vang lên, “Chết tiệt, còn không mau đi lấy Hòn đá Phù thủy!”

Quirrell liên tục hô vâng, chạy đến trước gương.

Harry rốt cục mở miệng lên tiếng: ” Giáo sư Quirrell, ngài tìm không thấy đâu.”

Quirrell nhanh chóng xoay người, “Ai! Ai đang nói chuyện?!”

Harry cởi áo khoác tàng hình, đi đến gần Quirrell.

“Mùi vị bị lửa thiêu thế nào?” Harry cười tủm tỉm hỏi han, nhưng đáy mắt vẫn lạnh buốt.

Quirrell trợn to mắt, “Harry Potter!” Gã nhanh chóng nhắm ngay đũa phép vào Harry, “Tốc tốc giam cầm!” Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Làm sao vậy? Vì sao tôi không có pháp thuật?” Quirrell sỡ hãi kêu.

“Khỏi uổng phí công sức, trong mấy giờ tới e là mi không có cách nào sử dụng pháp thuật đâu.” Harry lạnh nhạt nhìn Quirrell đang bối rối, “Để chủ nhân của mi nói chuyện với ta nào.”

“Làm sao mi biết! Mi... Mi làm sao dám!” Quirrell căm hận nhìn Harry, nhưng hiện giờ gã đã đánh mất pháp thuật, cứ như chẳng còn chút hơi sức nào nữa.

Mặt Harry không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào gã.

Thẳng đến ——

Tiếng nói the thé kia xuất hiện ——

“Để ta nói chuyện với nó… Mặt đối mặt…”

“Chủ nhân, thể lực của ngài còn chưa khôi phục a!”

“Ta đủ khỏe… để làm chuyện này…”

Vì thế, Quirrell giơ tay cởi cái khăn quấn trên đầu mình xuống. Sau đó, gã chậm rãi xoay người lại.

Bộ mặt dữ tợn kinh khủng lộ ra. Khuôn mặt kia trắng xác giống như phấn, đôi mắt đỏ rực bắn ra ánh sáng, phía dưới là hai lỗ mũi tét ra như rắn.

“Harry  Potter…” Lão thì thào nói.

Harry bình tĩnh nhìn chòng chọc vào gương mặt làm người ta sợ hãi kia, trong lòng lại dâng lên lửa giận cuồn cuộn.

Cậu thật sự, thật sự căm thù Voldemort.

“Mi thấy ta biến thành bộ dạng gì không!” khuôn mặt kia nói, “Chỉ còn lại là bóng là hơi… Ta chỉ có hình dạng khi ta nhập vào xác của một kẻ nào đó… Nhưng luôn có kẻ nguyện ý để ta nhập vào tâm linh và suy nghĩ của chúng… mấy tuần qua, máu kỳ lân làm ta khôi phục một ít sức khỏe… Một khi ta có được thuốc trường sinh, ta có thể đủ sức sáng tạo một thân thể khác cho chính mình… Tốt lắm… Vì sao mi không đem Hòn đá Phù thủy trong túi của mình giao cho ta nhỉ?”

Harry giận quá thành cười, “Hóa ra đây là Voldemort đại danh đỉnh đỉnh a, chậc chậc, tùy tùng của ngươi đâu hết rồi ta? Đại khái bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại không gì không làm được lại biến thành bộ dạng này đi.”

“Câm mồm!” khuôn mặt kia hung tợn nói, “Nếu mi muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, đi theo ta… Bằng không kết cục của mi sẽ như cha mẹ mi… Chúng trước khi chết còn đau khổ cầu xin ta tha mạng…”

“Vậy mà ngươi cũng nói được sao?” cảm xúc trong mắt Harry hạ xuống điểm đóng băng.

Gương mặt tà ác kia lại nhe răng cười

“Cảm động biết bao a…” Lão dùng giọng nói khàn khàn, nói “Ta luôn đánh giá cao lòng dũng khí… Đúng vậy, nhóc con à, cha mẹ mi năm đó đều rất dũng cảm… Ta giết cha mi trước, nhưng gã thà chết chứ không chịu khuất phục, dũng cảm kháng cự lại ta… kỳ thật mẹ mi không cần chết… Ả liều mạng cũng muốn bảo vệ mi… Tốt lắm, đem Hòn đá Phù thủy cho ta đi, đừng để mẹ mi chết vô ích vì mi.”

Thù hận và thịnh nộ khó có thể hình dung suýt nữa khiến Harry không nhịn được bắn ra bùa lấy mạng. Cậu hung hăng nắm chặt tay lại, làm móng tay cắt qua lòng bàn tay, cảm nhận đau nhói làm Harry thoáng khôi phục lý trí.

Cậu ếm một cái bùa giam cầm lên người Quirrell sau đó đi đến bên Voldemort, lấy một loại cảm xúc không thể nói rõ đối mặt Chúa Tể Hắc Ám có bộ mặt hung tàn kia.

“Ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu cảm giác này, đây là bi kịch của ngươi, cho nên ta thương hại ngươi.” Cậu nhẹ giọng nói.

Sau đó không để ý Quirrell giãy giụa và Voldemort mắng chửi, bắt đầu vươn tay về phía Quirrell.

Khi tay cậu đụng vào Quirrell, từng bọt nước xuất hiện trên người Quirrell, điều này khiến Quirrell đau đến phát ra tiếng gào thét thống khổ. Cùng lúc đó vết sẹo trên trán Harry cũng bắt đầu đau đớn; cậu cảm thấy đầu mình như sắp vỡ thành hai mảnh.

Cậu nghe tiếng thét chói tai làm người ta sợ hãi do Voldemort phát ra: “Sao mi dám làm vậy với ta! Harry Potter, ta sẽ khiến mi hối hận!”

Harry cắn răng, không để tay mình rời khỏi người Quirrell, “Voldemort, nếu muốn trả thù ta hãy mau chóng tạo ra thân thể đi, ta chờ ngươi!”

Đau đớn trên trán càng lúc càng lớn, trước mắt Harry biến thành màu đen. Thẳng đến khi thân thể Quirrell vỡ ra thành từng khối đá vụn, một cái bóng màu đen bay ra từ trên người Quirrell, phóng nhanh về phía cửa.

Harry thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cả người mềm nhũn ngồi bẹp xuống đất.

Thân thể mười một tuổi cuối cùng vẫn không đủ mạnh a. Harry dựa vào ý chí, kéo cả thân thể xụi lơ đi ra khỏi phòng.

Trước khi đi, cậu nhìn thoáng qua Tấm kính ảo ảnh, cười với phù thủy tóc đỏ xinh đẹp trong gương, “Mẹ à, cám ơn người.”

Cảm ơn sự bảo vệ yêu thương của mẹ giúp con đi về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment