[Hp Đồng Nhân] Hero

Chương 57

Cuối tháng năm vừa vặn có một ngày được đi thăm Hogsmeade, Harry cầm thư cho phép của Sirius quang minh chính đại thông qua xét duyệt của Filch. Đi qua ngã tư đường ồn ào náo nhiệt, Harry không khỏi thổn thức. Nhớ năm đó, lúc mình năm ba còn mặc áo khoác tàng hình dưới sự che dấu của Hermione và Ron lén lút đến Hogsmeade. Nhưng mà… Khi đó dù phải trốn dưới áo khoác tàng hình thật sự rất vất vả, nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Nghĩ vậy, Harry có chút hoài niệm nở nụ cười. Đời này, quan hệ của cậu và Ron Hermione cũng chỉ có thể tốt hơn một chút so với bạn học bình thường mà thôi.

Trên quảng trường có rất nhiều người, học sinh Hogwarts và thôn dân Hogsmeade khi nhìn thấy Harry đều nhỏ giọng thảo luận. Không gì khác chính là đang nói chuyện cậu bé hoàng kim và dũng sĩ linh tinh gì đó.

Harry đành phải tự ếm một cái bùa xem nhẹ cho bản thân, lúc này mới cảm thấy hơi thư thái chút ít.

Tất cả công việc và nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cậu thầm nghĩ nghỉ ngơi một chút.

Thiếu niên tóc đen một mình chậm rãi đi qua ngã tư, xuyên qua đám người, không biết đi đâu mà đảo quẩn, bóng dáng nhỏ bé, đột nhiên lộ ra vài phần cô đơn.

Trong Công Tước Mật, Ron và Hermione đang ăn thử món kẹo vị mới.

Tiệm Giỡn của Zonko, Fred cùng George điên cuồng mua trứng phân.

Quán ba cây chổi, Ginny và đám người Michael uống bia bơ.

Harry đứng ngoài tiệm, xuyên qua tủ kính, nhìn những người cậu yêu thương đang cười đùa, trên mặt là nụ cười không chút lo lắng, là sự tinh khiết còn chưa bị chiến tranh ép buộc để trưởng thành.

Harry lẳng lặng nhìn, không làm phiền họ. Cứ như vậy, thẳng đến cậu cảm thấy cậu đã ghi khắc khuôn mặt tươi cười của họ vào tận trái tim, mới chậm rãi rời đi.

“Làm sao vậy, Hermione? Bên ngoài có cái gì sao?” Ron vừa cắn chocolate ếch, vừa mơ hồ hỏi.

“Không, không có gì…” Hermione khẽ nhíu mày. Không biết tại sao, vừa rồi cảm thấy có người đứng ngoài tiệm nhìn họ. Chỉ là bây giờ cảm giác ấy đột nhiên biến mất. Cô lắc lắc đầu, ảo giác thôi, bằng không tại sao lại cảm thấy ánh mắt kia vừa dịu dàng lại đau thương như vậy.

Bất tri bất giác, Harry chạy tới Chòi Hét. Căn nhà âm trầm khủng bố, bị những nhánh cây phủ kín cửa sổ, vách tường đầy những dây leo xanh rì, đây là nơi ma quái nhất toàn Anh quốc. Chỉ là, ai có thể nghĩ đến, chính ở trong này, Harry mới tìm được cha đỡ đầu của mình.

Harry dạo quanh hàng rào một vòng, tiếp tục đi về phía trước. Đi ngang qua tiệm quần áo, tiệm bán bút lông chim xong, liền chuyển hướng, đi lên một sườn dốc thật dài, năm cấp bốn khi Sirius mạo hiểm bị phát hiện, biến thành chó một đường vào Anh quốc, gặp mặt cậu ngay tại nơi này.

Chỉ là, dù kí ức khắc cốt ghi tâm như vậy, cũng chỉ là kí ức của một mình cậu. Không biết, cũng không cần cho bất cứ ai biết.

Trên thế giới này, cậu là bất đồng, có một số bí mật, phải đưa vào nắm mồ.

Cho dù là người thân yêu nhất, cậu cũng không muốn nói cho họ biết bí mật này. Bởi vì, càng là người chí thân, Harry lại càng không muốn làm bọn họ chịu đựng chút bi thương nào.

Thiếu niên tóc đen đột nhiên xoay người, “Độn thổ.”

Cậu thật sự nhớ Sirius và Remus.

***

“Harry!” Sirius ngạc nhiên vui sướng nhào tới, “Sao đột nhiên về vậy? Sao không nói cho các chú biết một tiếng, như vậy chú sẽ chuẩn bị một bữa tiệc cho con!”

Harry cười nói: “Không sao đâu, con tin Kreacher có thể chuẩn bị một bàn tiệc tối phong phú vào phút cuối mà.”

Kreacher nghe xong lời nói của Harry, kích động “Sưu” một tiếng không thấy, nó muốn hoàn thành lòng tin của cậu chủ nhỏ Harry, làm ra một bữa tối ngon lành.

Remus vui vẻ kéo Harry ngồi xuống, nói: “Gần đây bề bộn nhiều việc lắm à? Cũng không trở về lần nào. Chú thấy con gầy đi rồi đấy.”

Sirius cau mày đánh giá Harry, “Vốn đã gầy rồi, như vậy không được. Phải tẩm bổ thêm.”

“Dạ dạ dạ!” Harry nhe răng cười, vui tươi hớn hở nói. Có thể nghe được Sirius và Remus dặn dò, thật sự rất vui.

“Như vậy gần đây đến tột cùng là bận gì vậy, cả nhà cũng không nhớ phải về hả?” Sirius vô cùng oán trách nói, hai năm nay Harry mỗi tuần đều thông qua tủ biến mất trở về một chuyến mà.

Harry gãi gãi tóc, “A, chính là bài thi thứ ba a, tháng sau sẽ là trận chung kết.” cậu phun ra câu nói dối.

Remus sờ sờ đầu cậu, “Thằng nhóc con vốn đã rất mạnh, không cần vất vả như vậy, trận đấu chỉ cần làm hết sức là được rồi.”

“Không sai, ” Sirius gật đầu, “Hơn nữa, chỉ là cuộc thi ở mức đó thôi, Harry căn bản là không thành vấn đề.” Chú tự hào nói.

Harry nở nụ cười, “Dạ, con đã biết.”

Sau khi Kreacher trổ hết võ nghệ toàn thân, một bữa tối phong phú xuất hiện trên bàn cơm. Ba người ăn quá no, miễn cưỡng ngã lên ghế sa lon, nghe ca khúc mới nhất của quái tỷ muội trong radio, bàn về những chuyện mới mẻ gần đây.

Cuối cùng, mọi người cùng hôn trán nhau, chúc ngủ ngon.

“Ngủ ngon, Sirius.”

“Ngủ ngon, Remus.”

Harry nhỏ giọng câu: “Con yêu hai chú.”

Sirius cười xoa xoa tóc Harry, “Các chú cũng yêu con, Harry.”

***

Sau khi bước vào tháng sáu, Harry gần như lúc nào có thời gian rảnh đều rúc vào hầm với Giáo sư, nếu không thì về Quảng trường Grimmauld chơi. Trong khoảng thời gian cuối cùng này, cậu hết sức quý trọng những phút giây bên cạnh họ.

Chẳng qua, thời gian nhàn hạ này cũng không quá nhiều.

Bởi vì, chế tạo thuốc lãng quên đã tới giai đoạn cuối cùng, cậu lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm canh giữ.

Chất lỏng màu đỏ nhạt dần bốc lên làn khói màu trắng bạc, Harry bắt đầu quấy.

Cảm giác như đang chế tạo kết cục của chính mình.

Harry lắc lắc đầu, bỏ dòng suy nghĩ miên man ra khỏi óc. Bây giờ là thời điểm mấu chốt, cậu không thể phân tâm.

Cậu không có thiên phú Độc Dược như giáo sư, chỉ có thể lấy cái chăm bù cái dốt. Cho nên, cần chuyên chú hết sức.

Rốt cục, chất lỏng đỏ nhạt dần dần lạt đi, trở thành trong suốt, không còn bốc hơi.

Harry ngừng thở, bỏ vào ba giọt nước mắt phượng hoàng. Chất lỏng trong vạc chậm rãi biến màu, từ trong suốt chuyển thành xanh nhạt.

Sau khi trải qua ba trăm hai mươi bảy lần thất bại, thuốc đã thành công.

Harry muốn cười, lại phát hiện khóe miệng làm cách nào cũng giương lên không được.

Ngày hai mươi hai tháng sáu, Harry đến Nurmengard.

“Tại sao lại đưa Bảo Bối Tử Thần cho ta sớm thế?” Grindelwald nhìn áo khoác tàng hình và đá phục sinh trước mắt, kinh ngạc hỏi.

Harry nhướng mày, “Thế nào, đây là thứ ngài từng theo đuổi, bây giờ tôi cho ngài, ngài lại không muốn.”

“Đây cũng không phải, chỉ là khó hiểu sao cậu lại đưa cho ta vào lúc này thôi.” trận chung kết Tam Pháp thuật không phải ngày mốt mới bắt đầu sao?

“Sau khi tôi đánh bại Voldemort, Giáo sư Dumbledore cũng không còn gánh nặng. Đến lúc đó, ngài có thể dùng chứ?” Harry lấy ra lí do thoái thác đã sớm chuẩn bị tốt.

Điều này cũng đúng, Grindelwald tưởng tượng, cũng không có gì không đúng, ngược lại lại hỏi: “Thế nào, ngày mốt đánh bại Voldemort, có tin tưởng không?”

Harry nở nụ cười.

“Thưa ngài, trước kia tôi có thể đánh bại lão nhiều lần như vậy, hiện tại càng không có lý do gì để thua.”

Trong nháy mắt đó, tất cả tao nhã của thiếu niên hiện ra, làm Grindelwald cảm thấy, Harry Potter được xưng là Kẻ Được Chọn cũng không phải không có đạo lý.

“Như vậy, chờ tin thắng lợi.”

“Cám ơn.”

Ma Vương tóc vàng nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, không hiểu sao, bất an chợt dao động trong lòng.

***

Sáng ngày hai mươi ba, Harry đến thung lũng Godric.

Nhìn pho tượng của ba mẹ và cậu trên quảng trường nhỏ một lúc lâu, Harry đi vào nơi từng là nhà mình.

Qua nhiều năm như vậy, cậu thủy chung vẫn không có dũng khí tới nơi này. Cậu không dám.

Cậu gần như thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người, nhưng cũng không thể giữ lại sinh mệnh của cha mẹ cậu. Điểm này, làm cậu vĩnh viễn không thể quên.

Hiện trường năm đó vẫn được lưu giữ thật tốt, không bị phá hư.

Phòng khách một mảnh hỗn độn, trên sàn nhà là mãnh vụn của chiếc ghế dựa. Năm đó, ba chính là đối kháng Voldemort ở nơi này, để mẹ mang cậu đi trước.

Ba cậu mãi là một Gryffindor dũng cảm. Cho dù, thời niên thiếu ba làm nhiều hành vi, trong mắt Harry mà nói, là vô cùng tồi tệ, chỉ là, trong lòng một đứa con trai, ba vĩnh viễn là vĩ đại nhất.

Ít nhất, trong giây cuối cùng của cuộc đời ba James, ba đều không chịu chùn bước mà che chở cho vợ con mình.

Đi qua hành lang, đi tới phòng ngủ.

Harry cảm thấy trái tim quặn đau. Cậu run rẩy đẩy cửa ra ——

Chiếc nôi bị lật đổ, năm đó, mẹ chính là ở trong này…

Harry quỳ xuống, ngồi rất lâu.

Khi cậu rời khỏi căn phòng, hoàng hôn đã buông xuống.

Đến cửa hàng bán hoa trong thung lũng mua một bó bách hợp, Harry đi đến ngôi một phía sau nhà thờ, để mộ bó bách hợp trắng noãn trước mộ ba mẹ.

Trước khi rời đi, Harry nhìn thoáng qua phần mộ trống bên cạnh. Sau khi chết đi, thân thể cậu có thể chôn cất bên cạnh ba mẹ, coi như là viên mãn rồi.

Kế tiếp, Harry đến Gringotts ở Hẻm Xéo. Dưới sự chứng kiến của các yêu tinh, lập một di chúc.

Sau khi chết, một phần tài sản của Harry Potter hiến cho Hogwarts, một phần khác, quyên góp cho Bệnh viện Thánh Mungo, còn lại, đổi thành bảng Anh, gởi cho gia đình dượng dì, coi như thù lao nuôi nấng cậu mười một năm.

Cuối cùng, thẳng đến tất cả mọi việc đều làm xong, Harry hít sâu một hơi, trở về Hogwarts.

***

Con đường dẫn đến căn hầm quen thuộc như vậy, lại ngắn như vậy.

Harry nắm chặt nắm tay, ra hiệu cho medusa đối diện cánh cửa, đi vào.

Severus mặc trường bào màu đen bó thân quen thuộc, ngồi trước bàn phê sửa bài tập. Nhìn thấy Harry tiến vào, có chút giật mình.

“Đã trễ thế này, sao lại chưa ngủ?”

Harry cười yếu ớt, “Vâng, vì ngày mai hơi khẩn trương một chút, ngủ không được.”

Mặt Snape dịu dàng, “Lại đây ngồi nào.”

Thẳng đến thiếu niên ngồi vào ngực hắn, hắn mới mở miệng nói: “Sao lại căng thẳng hả? Không phải chúng ta lúc trước đã thảo luận vô số lần đối mặt Chúa Tể Hắc Ám như thế nào sao?”

Harry cọ cọ ngực hắn, “Không biết vì sao, vẫn có chút khẩn trương.” Thanh âm cậu hơi trầm thấp, “Severus, nếu… Em nói nếu, nếu em chết thì sao?”

Cánh tay Snape căng cứng, “Ta sẽ không để nó phát sinh.” trong giọng người đàn ông kiên định không chút che dấu.

“… Vâng.” Harry nhẹ giọng nói. Thật lâu sau, cậu ngẩng đầu, khẽ hôn một cái lên hầu kết người đàn ông, chậm rãi nói: “Severus, đêm nay… Em có thể ngủ ở đây chứ?”

Severus cúi đầu, nhìn thấy sự chờ đợi trên mặt thiếu niên, một ánh lửa nồng xẹt qua trong mắt.

“… Em… Còn quá nhỏ.” Hắn có chút khàn khàn nói.

“Không nhỏ, anh biết rất rõ mà, em đã không nhỏ.”

“Nhưng thân thể của em còn quá nhỏ.”

Thiếu niên đỏ mặt, cãi lại: “Em có thể dùng thuốc tăng tuổi.”

Severus không nói, trực tiếp túm lấy áo thiếu niên, vứt lên giường.”Đừng nghĩ ngơi gì hết, thành thành thật thật ngủ đi.”

Harry thất bại hít một hơi, “Em biết rồi.” Nếu không biết tự chủ của người đàn ông này quá tốt, cậu thật sự sẽ cho rằng mình không có chút lực hấp dẫn nào đối với hắn a.

“Vậy anh phải cùng em ngủ chung một giường.” Thiếu niên không cam lòng đưa ra thỉnh cầu cuối cùng.

Severus do dự một chút, gật gật đầu, đồng ý.

Khi Severus phê sửa xong bài tập thì trời đã khuya, hắn đứng lên, lúc tính vào phòng ngủ, một con phượng hoàng từ ngoài cửa sổ bay vào, trên chân cột một mảnh giấy.

Sau khi Severus xem xong, sắc mặt trầm tĩnh như nước, chỉ có độ cong của đôi môi tiết lộ tâm tình của hắn. Vap2 phòng tắm tắm rửa một lần, sau đó im lặng đi đến bên giường.

Thiếu niên tóc đen ngủ thật trầm, gương mặt xinh đẹp tĩnh lặng. Hắn xoa gương mặt thiếu niên, khẽ hôn lên trán thiếu niên.

“Không cần sợ, ta sẽ bảo vệ em.” Tiếng nỉ non của người đàn ông như tiếng đàn vi-ô-lông-xen êm tai, chậm rãi tản ra trong đêm khuya.

Severus nằm xuống, ôm lấy thiếu niên, an tâm tràn vào con tim, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Qua chừng một giờ, thiếu niên được hắn ôm trong lòng chậm rãi mở to hai mắt. Nhìn thật sâu vào gương mặt nghiêng của người yêu, ánh mắt Harry có chút chua xót.

Không được do dự nữa, Harry.

Thiếu niên cắn môi.

Stupety.

Lời nguyền hôn mê không tiếng động.

Sau đó, Harry xuống giường, cầm lấy áo chùm treo lên ghế, móc ra một bình thủy tinh nhỏ trong suốt sáng ngời.

Cậu từ từ mở nắp bình, rót thuốc quên lãng vào miệng người đàn ông.

“Em vĩnh viễn yêu anh.”

Harry nhẹ nhàng nói nhỏ.

Cậu nằm bên người đàn ông, nắm lấy tay anh, lòng đau đến mức không còn cảm thấy đau nữa.

Còn hai mươi bốn giờ, anh sẽ hoàn toàn quên đi Harry Potter.

Severus thân ái của em, tha thứ cho em.

Thực xin lỗi, em yêu anh.
Bình Luận (0)
Comment