[Hp Đồng Nhân] Trở Về Quá Khứ

Chương 15

"Cậu ở phòng ngủ của Voldemort? Cậu tính bán thân trao đổi hòa bình à?"

Kì nghỉ hè năm nay của Harry cuối cùng cũng giống được một kì nghỉ. Không bùng nổ phép thuật, không có gia tinh quấy rối cũng không phải gặp mấy người họ hàng xấu tính, chỉ có vui chơi, yên ổn làm bài tập và đọc sách phép thuật cùng với nhóm người Rivaille và gia đình Weasley. Nhưng tất cả những điều tuyệt vời ấy đã chấm dứt vào ngày khai giảng đầu tiên.

Từ lúc ngồi trong tàu tốc hành Hogwarts nhìn những đám mây đen dày đặc giăng kín cả bầu trời, Harry đã có một dự cảm không lành về năm học năm nay. Và khi nhìn thấy người kia Harry đã không khỏi cảm thấy bội phục suy nghĩ của chính mình. Nghi thức khai giảng vừa kết thúc, một con cóc à không một quý bà mặc bộ đồ hồng chói mù mắt đã được giới thiệu sẽ trở thành giáo sư dạy Phòng chống Nghệ thuật hắc ám năm nay. Nếu như không tính đến việc con cóc này làm trong Bộ Pháp Thuật thì cậu sẽ rất vui mừng vỗ tay chào đón.

"Quả nhiên vẫn sẽ xảy ra mà!", Lily nhịn không được nhăn mặt thở dài, tay với lấy chiếc bánh bí đỏ buồn bực cắn một miếng to.

"Xảy ra cái gì?", Harry khó hiểu hỏi ngược lại.

"Liên quan đến Bộ Pháp Thuật.", Alex chống cằm ngáp ngắn ngáp dài giải thích, "Papa ở tương lai có từng nói qua về sự kiện bi thảm của năm học thứ năm cho tụi con nghe!"

"Bi thảm ra sao?"

"Về điều này thì con không thể nói ra được dù sao tiết lộ chuyện tương lai là một việc cực kì cấm kị. Không ai biết rõ liệu khi nói ra có bị phạt hay không?", Lily lắc đầu nhún vai từ chối.

{Tóm lại là có liên quan đến con cóc hồng này!} Alex cẩn thận lấy khăn lau vụn bánh trên mép miệng Lily, tổng kết lại vấn đề.

{Papa có muốn doạ con cóc này một chút không?} Lily duỗi tay cười ranh mãnh, ánh mắt lục bảo loé lên tia lém lỉnh

{Em lại muốn quậy gì nữa?}

"Merlin trên cao, hai người làm ơn đừng nói xà ngữ nữa!", Ron mặc dù thường xuyên nghe Lily, Alex và Harry dùng xà ngữ nói chuyện nhưng cậu vẫn không thể không cảm thấy sợ, tiếng rít lành lạnh sượt qua tai thật sự khiến cậu cảm thấy nổi da gà vô cùng.

"Em xin lỗi! Mà anh có muốn chơi khăm cóc hồng ở trên đó không?", Lily cười hối lỗi nhỏ giọng. Ba anh em bọn họ từ khi còn nhỏ đã rất thích dùng xà ngữ bởi vì sự an toàn và bảo mật của nó đối với nội dung trò chuyện, hơn nữa mọi người xung quanh cũng chẳng bao giờ để ý vì thế thói quen này không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được.

"Chà chà anh cảm nhận ở đây đang có một mùi kế hoạch quấy phá!", Fred và George từ đâu xuất hiện thoải mái ngồi kế bên Lily đùa giỡn.

"Hai người các anh nhanh trở về chỗ đi! Thật là chật chỗ!", Ron bởi vì bị ép qua Hermione mà hơi ngại ngùng, vội vàng xua tay đẩy hai người kia ra.

{Papa có thể dùng xà ngữ doạ bà ta. Đảm bảo bà ta sẽ hoảng sợ khiếp vía!} Alex nghĩ ngợi một hồi sau đó liền đề xuất ra gợi ý.

{Alex, Lily đừng có mà xúi bậy papa làm mấy cái trò xấu của mấy đứa! Papa đã gặp đủ phiền phức rồi!} Rivaille chậm rãi cắt miếng thịt bò trong dĩa, không hề quay đầu lại, lạnh lùng dạy dỗ hai đứa em của mình.

Alex lập tức cứng người làm sao cậu có thể quên mất Rivaille đang ngồi phía sau mình cơ chứ, mặc dù khuôn mặt anh trai cậu vẫn điềm nhiên nhưng từ động tác siết chặt con dao bạc thì đã đủ chứng tỏ anh ấy đang cực kì không hài lòng rồi. Lily vừa nghe âm thanh lạnh lẽo như băng kia liền sặc nước bí đỏ liên tục vuốt ngực ho khan.

Mặc dù âm thanh của Rivaille không lớn nhưng với hoàn cảnh toàn sảnh đường đang cực kì yên lặng thì tất cả mọi người ở đây kể cả bàn của các vị giáo sư có thể nghe được khá rõ ràng. Umbridge đang dùng bữa cũng ngẩng đầu nhìn xuống chỗ của Harry phía dưới, trước kia là một học sinh của nhà Slytherin làm sao bà không hiểu rõ về xà ngữ, đó chính là thứ chứng minh cho huyết mạch cao quý nhất.

{Rivaille, đừng có mà lớn tiếng với Alex và Lily!} Harry không vui trả lời, vừa nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô con gái nhỏ tương lai của mình cậu lại cực kì đau lòng. Rivaille từ tốn lau miệng không khỏi thở dài thườn thượt, cái tính bênh con gái bất chấp đúng sai của papa chắc chắn là bắt đầu từ đây đi.

"Harry ngu ngốc, bồ xem bồ vừa làm cái gì này?", Hermione tức đến nghiến răng cố gắng kiềm chế bản tính hung dữ muốn dạy dỗ của mình lại.

Harry ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh lại lần nữa nhắm đến người cậu, "Tớ...tớ không..."

"Người anh em, cậu hay lắm! Coi bộ ngày hôm nay toàn trường kể cả cóc hồng kia cũng sẽ biết cậu nói xà ngữ rồi.", Ron bất lực vỗ vai Harry, liếc mắt nhìn lên bàn giáo sư. Cô McGonagall lắc đầu ngán ngẩm, thầy Snape cau mày không vui, thầy Dumbledore cười cười hóa ái và cô Umbridge khiếp sợ kinh hoàng.

"Chúc mừng papa, papa đã rất thành công trong việc dọa cô Umbridge!", Lily lấy tay che mặt chịu thua.

Harry biết điều không nói gì nữa, cắm đầu ăn tối bỏ ngoài tai mấy lời ác ý về mình.

Nhưng cậu không biết ác mộng bây giờ mới chân chính bắt đầu

Ngày hôm nay có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đầu tiên của quý bà áo hồng Umbridge và Harry đã hoàn toàn không có một chút xíu tia hy vọng nào kể từ lúc bà ấy bắt tất cả mọi người cất đũa phép và ngồi đọc chương một <Căn bản cho Người bắt đầu> của cuốn sách <Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ>. Không biết vì sao cậu chợt nhận ra mặt rắn của Voldemort ít ra còn dễ nhìn hơn quý bà cóc hồng đáng ghét này.

Nhiều phút im lặng trôi qua. bên cạnh Harry, Ron lơ đãng xoay qua xoay lại cây viết lông ngỗng giữa mấy ngón tay của cậu, mắt đăm đăm nhìn mỗi một điểm nào đó trên trang giấy. Harry nhìn qua bên phải và bị một trận ngạc nhiên lay cậu ra khỏi cơn lờ đờ chán ngán. Hermione thậm chí không thèm mở sách Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ ra. Cô nàng chằm chằm ngó giáo sư Umbridge với cánh tay giơ cao trong không trung nhưng tiếc thay cóc hồng lại không quan tâm.

Và sau vài phút tranh đấu quyết liệt, cuối cùng giáo sư Umbridge cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng, "Có vấn đề gì thế hả em yêu quý?"

"Thưa giáo sư, con cho rằng đối với Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chúng ta phải học thực hành chứ không phải là những mớ lý thuyết sáo rỗng này!", Hermione thẳng thắn bộc lộ ý kiến không hề sợ hãi.

"Bộ Pháp Thuật hiện nay đã lập ra một chương trình học mới cho chúng ta. Trò sẽ được học về bùa chú phòng vệ một cách an toàn, không mạo hiểm và đầu tiên chính là tìm hiểu nguyên lý căn bản pháp thuật phòng thủ.", Bà Umbridge nhướn mày thong thả nói.

Hermione còn muốn lên tiếng đã bị giáo sư yêu cầu ngồi xuống. Nhìn gương mặt có chút ấm ức của cô nàng, Ron như bị ma xui quỷ khiến lớn tiếng nói, "Thưa giáo sư, em cho rằng Hermione nói đúng!"

"Trò Weasley không tôn trọng giáo sư, trừ nhà Gryffindor năm điểm.", Bà mỉm cười hòa ái cứ thế lạnh lùng trừ điểm.

"Sao cơ?", Harry trợn mắt không thể tin được vừa chuẩn bị đứng lên đã bị Rivaille bàn kế bên âm thầm kéo xuống.

"Làm gì thế?" Harry nhỏ giọng hỏi, giọng điệu vẫn rất bất bình và tức giận.

{Nếu papa không muốn bị phạt và nhà mình bĩ trừ thêm điểm thì tốt nhất nên im lặng đi.} Rivaille mắt vẫn chăm chú cuốn sách, cẩn thận nhắc nhở.

"Trò Potter, trò muốn hỏi gì sao?", Giáo sư Umbridge lập tức quay sang nhìn Harry.

"Không có, thưa giáo sư.", Harry gượng cười ngồi xuống.

Ron ngạc nhiên nhìn Harry, với sự hiểu biết của cậu về người bạn này, đáng lẽ khi nãy phải đứng lên cãi tay đôi với bà cóc hồng kia chứ không phải ngoan hiền yên phận thế này, "Harry, bồ sao thế?"

"Hiện tại không phải là lúc thích hợp gây sự với bà ấy!" Harry chỉ nói một câu như thế rồi tiếp tục đọc sách.

Tiết học kết thúc, các học sinh nhà sư tử như trút được gánh nặng thở phào một hơi. Harry nằm dài ra bàn triệt để gục ngã, thà cứ để cậu nghe giáo sư Snape phun độc cậu còn thấy thoải mái hơn là ngồi đây đọc ba cái thứ chán ngắt và buồn tẻ này.

"Từ đó đến giờ tớ chỉ thấy mỗi giáo sư Lupin là người dạy có tâm nhất!", Hermione đeo ba lô tức giận nói.

"Đúng thế!", Ron gật đầu đồng tình.

Lúc đi vào phòng sinh hoạt chung Harry nghe được vô số tin đồn về mình. Có kẻ thì nói cậu là người thừa kế của Chúa tể hắc ám, có người thì bảo cậu là Tử thần Thực tử mà quá đáng hơn chính là lại có tên dám nói cậu là bạn tình cũa Voldemort. Harry cảm thấy thật sự rất phiền, bước chân cũng nhanh hơn.

"Harry, chờ tụi tớ với!", Hermione với Ron vội vã đuổi theo sau.

"Cậu sao thế?", Hermione lo lắng hỏi.

"Không sao, chỉ là không thích nghe đám người kia bàn luận.", Harry cười cười xua tay.

"Người anh em đừng buồn! Chúng tớ vĩnh viễn luôn tin cậu!"

"Cảm ơn mấy bồ!", Harry vui vẻ ôm chầm lấy hai người bạn tốt nhất của mình.

Có một số thứ dù có tác động bên ngoài cũng không thay đổi tựa như tình bạn của Harry, Hermione và Ron. Rất nhiều năm về sau, họ vẫn như thế, tin tưởng và yêu quý lẫn nhau khiến người khác phải ngưỡng mộ mối quan hệ của họ.

*06.05.18*
Bình Luận (0)
Comment