[Hp Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Chương 38

Thấp thỏm đi vào văn phòng hiệu trưởng, vừa liếc thoáng qua đã thấy ngay ông cụ ngồi ở chủ vị kia, cụ có chút hốc hác, nhưng ánh mắt lấp lánh, hiền lành nhìn Harry cùng Snape.

"Hoan nghênh, con của ta. Ôi chao, Severus, ta quả thực không thể tin được, đây là Harry nhỉ." Ông cụ nhiệt tình dẫn Harry tới trên ghế sô pha, làm lơ ánh mắt bất thiện của Snape.

Dumbledore đè nén kinh nghi trong lòng, nhìn đến phần bụng gồ lên của cậu bé, ánh mắt dịu dàng. Harry kềm chế kích động, giả vờ ngại ngùng nhìn ông cụ, đôi mắt xanh lục trong suốt như nước, thiện ý làm ông cụ không khỏi có hảo cảm với cậu.

"Ngài khỏe chứ, con là Harry, Harry Snape."

"Được rồi, chúng ta nói chuyện chính trước đi. Harry, trước đây trò học ở Beauxbaton đúng không?" Ánh mắt nhìn về phía Snape đang đứng yên lặng ở một bên, thâm ý là: Severus à, tay anh vươn đủ xa ha. Ánh mắt Snape kiêu ngạo liếc nhìn cụ rồi lại quay sang động viên cậu bé.

"Vâng... Đúng ạ, hẳn là năm thứ năm."

Dumbledore cười híp mắt vuốt chòm râu màu trắng, " Đúng vậy đúng vậy, tuổi của trò rất phù hợp, thế thì trò muốn đến Nhà nào?"

"Slytherin!" Không chút do dự mà trả lời khiến hai người còn lại ngây ra một lúc.

"Không suy xét nữa sao?"

Harry mỉm cười: "Không ạ, là Slytherin, Sev ở nơi ấy." Ánh mắt yêu mến và chấp nhất khiến Dumbledore hoảng hồn, nhưng rất nhanh liền khôi phục, "Được rồi, nếu..."

"Không được!" Đột nhiên, một tiếng quát khẽ cắt ngang lời cụ.

"Vì sao?" Harry kinh ngạc nhìn người đàn ông. Snape lo lắng rất nhiều, Slytherin hiện tại rất nguy hiểm, "Em vẫn nên đến Gryffindor..." Gian nan nghiến ra mấy chữ này từ trong hàm răng. Vẻ mặt của Dumbledore có thể nói là kinh sợ, nên biết, sự chán ghét của Snape đối với Gryffindor là chuyện mà ai ai cũng rõ.

Harry nhíu mày, "Không, Sev, anh hãy nghe ta nói..."

"...Bọn nhỏ, hãy để nón phân loại quyết định đi." Dumbledore cười gượng đem cái nón cũ kỹ đưa cho Harry. Snape không cam lòng nhưng vẫn nghe theo mà chờ đợi kết quả. Harry đội mũ lên, tiến vào một biển tối đen.

"Ôi, thật thiện lương, cũng rất dũng cảm, ừm... rất khó quyết định."

"Để tôi đến Slytherin đi."

"Tuy cậu quả thật rất thích hợp..."

"Vậy Slytherin đi!" Harry không kiên nhẫn.

"Được rồi, được rồi, cậu đã kiên trì như thế, vậy thì... Slytherin!"

Snape đen mặt lôi Harry ra khỏi văn phòng, phớt lờ lời mời ở lại cùng tiếng hét của nón phân loại, Harry vất vả mà theo sát cước bộ người kia, trên đường gặp phải một vài học sinh, tất cả đều hoảng sợ nhường đường cho họ, hoá ra anh đã sớm xác định hình tượng giáo sư Độc Dược của sau này rồi sao, Sev?

Vừa đến căn hầm, Harry đã bị người đàn ông đang nôn nóng phẫn nộ kia áp lên cửa.

"Vì sao? Em biết rõ thế cục bây giờ mà!" Snape vì lo lắng quá nhiều mà tức giận, phần lớn Slytherin hiện tại thuộc phe ủng hộ trung thành của "Kẻ kia", thế thì sao có thể để cậu...

Harry lại rất tỉnh táo, ánh mắt khóa chặt lại con ngươi màu đen sâu thẳm của người đàn ông.

"Sev, anh là một Slytherin, cũng là thủ hạ của Kẻ kia, một số người trong Slytherin cũng nhất định biết rõ, tuy cụ Dumbledore hoài nghi anh, nhưng ông ấy cũng cần tài năng của anh. Hogwarts rất an toàn, hơn nữa, Voldemort sẽ nhanh chóng rơi đài, không phải sao?"

Câu cuối cùng kia được nói rất nhỏ, nhưng Snape bởi vậy mà thả lỏng không ít. Harry thấy thế liền rèn sắt khi còn nóng: "Hơn nữa thân phận của em cũng là vỏ bọc rất tốt, với lại anh cũng sẽ bảo vệ em mà, đúng không nào?" Snape phức tạp nhìn về phía cậu bé vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, thầm thở dài một hơi. Quả thật là công việc của hắn và Lucius được kết thúc, trong đó không thể thiếu trợ giúp của Dumbledore, hắn đưa Harry đến Hogwarts —— Dumbledore quản lý, cũng ít nhiều giảm bớt sự đề phòng của ông ta.

Hồi lâu sau, Snape buông tay thỏa hiệp, "Được rồi, nhưng đáp ứng ta, đừng dây vào nguy hiểm." Ánh mắt nhìn chằm chằm bụng của Harry.

"Đương nhiên, em không phải chỉ có một mình." Trấn an mà hôn lên đôi môi người đàn ông, nhưng vì kẹt cái bụng ở giữa làm cậu cảm thấy khó chịu, bĩu môi tách ra một chút, nhưng rất nhanh lại bị người kia ôm nghiêng hôn lấy, môi lưỡi nóng ẩm quấn quýt phát sinh thanh âm dính nhớp, khiến hai tai Harry bất giác nóng lên. Merlin ơi, thật kích thích mà!

Snape híp mắt nhìn thấy hai gò má ửng hồng của cậu, "Vào phòng nhé, hửm?" Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, làm thân thể mẫn cảm của Harry mềm nhũn, tuy đã trải qua chuyện này rất nhiều lần, nhưng trời sinh ngượng ngùng, cậu vẫn bất giác nhắm mắt lại, nói nhỏ trong họng: "Vâng..."

Có được câu trả lời, Snape thoải mái bế ngang cậu lên, tiếng thở dốc bên tai Harry biến thành tình dược, người đàn ông này thật sự rất mê người. Snape nhanh chóng Diffindo quần áo của cậu bé, lập tức đứng ở trước giường, tao nhã mà nhanh nhẹn cởi bỏ áo bào trên người mình.

Ngón tay thon dài tái nhợt lướt qua hầu kết linh hoạt cởi bỏ hàng nút thắt lộ ra chiếc áo sơmi màu trắng, tuy vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng đôi mắt càng thêm sâu thẳm khiến Harry si ngốc nhìn từng động tác của hắn, thậm chí quên cả thẹn thùng. Ngón tay đi tới bên hông, kéo áo sơmi lên để lộ ra phần eo hông tái nhợt nhưng vẫn rắn chắc lạ thường, đợi đến khi Snape cởi bỏ toàn bộ quần áo, Harry không khỏi nâng người dậy, nhưng nhìn thấy cái bụng của mình, có chút thất bại mà nằm xuống.

"Ôi, Sev, anh vẫn còn có hứng thú với em của hiện tại sao?"

Snape không trả lời, mà nhẹ nhàng hôn lên bụng Harry, hôn thẳng đến môi, mới mở miệng: "Em tùy thời tùy chỗ đều khiến ta biến thành dã thú không biết tiết chế, rất mê người, vô cùng..." Đầu lưỡi cạy mở cánh môi cậu bé, nụ hôn nồng nhiệt khiến cho nướt bọt chảy dọc theo khóe miệng hai người, môi lưỡi trượt xuống trước ngực, bất ngờ ngậm lấy một viên đậu đỏ làm Harry kinh hô. Cậu hận tấm thân vô cùng mẫn cảm này, nhưng hiện tại trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn độn, việc duy nhất có thể làm đó là tuỳ theo tiết tấu của người kia, cảm nhận sự bá đạo của Snape...

Bởi vì cơ thể bất tiện, Snape để Harry ngồi giạng chân trên người mình, dị vật xâm nhập sâu hơn khiến Harry kinh hô không dứt, cảm giác sung sướng cùng tê dại ấy làm tiếng rên rỉ của cậu vỡ vụn ra, cứ như một chiếc thuyền cô độc dập dềnh trong biển rộng.

"Kêu lên đi, nói rằng em yêu ta!" Snape cường thế ra lệnh, mồ hôi vì động tình chảy dọc theo bắp thịt, cơ thể lại dịu dàng không ngờ, nhưng sự dịu dàng quá mức này khiến Harry bất mãn khẩn cầu người đàn ông bên dưới.

"Cho em... Nhanh lên Sev... ưm..."

"Nói yêu ta!" Snape đè nén dục vọng vô tận, như trừng phạt mà vuốt ve hạt đậu đỏ sưng tấy của cậu bé.

"A... I Love... you, dear... ưm a!"

Gần như đánh tới chỗ sâu nhất, Harry khó nhịn kêu khóc: "Sev! Sev... Yêu anh, ah, yêu anh...." Cuối cùng Harry vẫn ngất đi, thế nhưng cậu vẫn nghe rõ tiếng lẩm bẩm trầm thấp của người đàn ông: "Ta cũng vậy... tình yêu của ta."

Trong lúc mơ màng, Harry cảm thấy bụng mình nóng đến kỳ lạ, khó chịu mà lăn lộn, làm Snape cũng bị đánh thức.

"Làm sao vậy, Harry?"

"Ưm... Bụng khó chịu, nóng quá." Snape rút đũa phép ra kiểm tra, một lát sau thì mỉm cười.

"Không sao cả, Harry, đứa con đang phát triển, ma lực cũng đang tăng trưởng." Sau khi Harry uống hết chai dược do Snape đưa cho, mới nói: "Mới hơn sáu tháng mà."

"Nam phù thuỷ mang thai không giống nữ phù thủy, còn nữa, tuy nói là mười ba tháng, nhưng vào mười tháng thì đứa nhỏ trên cơ bản đã phát triển đầy đủ, chỉ là..."

Harry có cảm giác không tốt: "Chỉ là cái gì?"

Snape khẽ cười: "Chỉ là sau ba tháng thì nam phù thuỷ hình thành sản đạo."

"Gì cơ? Sản đạo?" Vấn đề Harry cực lực tránh né vào ngày hôm nay nghe thấy cứ như đòn cảnh tỉnh. "Như vậy thì sản đạo... ở đâu?" Mặt mũi tái mét, cậu nhỏ giọng hỏi.

Snape ôm lấy cậu bé mà an ủi, thế nhưng bàn tay lại chậm rãi trượt vào quần cậu, nhấn một cái tại địa phương vừa mới trải qua hoan ái nên vô cùng mẫn cảm, Harry kinh hô bám víu lấy bả vai người đàn ông.

"Nơi này sẽ càng thêm thích hợp cho ta tiến vào." Giọng điệu đen tối như xoa dịu sự khẩn trương của Harry, cũng làm cậu an tâm hơn nhiều, nếu anh ấy thoải mái như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đâu..

Thấy cậu bé đã say ngủ, sắc mặt Snape bình thản, hắn cũng không quá lo về việc sinh con của Harry, bởi vì đây là chuyện thuận lợi trăm phần trăm. Chỉ là muốn đùa cậu bé một chút thôi, đứa con... Nhẹ vỗ về phần bụng cậu bé, trong mắt Snape chợt lóe hàn quang, trước khi con ra đời, ta sẽ xử lý hết thảy mọi thứ; hắn chán ghét hắc ám, hướng tới một cuộc sống bình thản.

"Cám ơn em, Harry..."
Bình Luận (0)
Comment