[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 16



Tom cũng không có trở lại phòng ngủ, bởi vì ở trên đường hắn gặp được Abraxas Malfoy, còn Abraxas thì muốn trực tiếp nói chuyện với hắn.
Phòng học trống ở Hogwarts rất nhiều, Abraxas mang theo Tom đi vào một phòng, sau khi bảo đảm không có ai nghe lén bọn họ nói chuyện, mới xoay người về phía Tom.
"Tom, tôi nhớ rõ lúc mới gặp mặt cậu lần đầu, cậu đang cùng với Draco đi mua sách ở Hẻm Xéo." Không chờ Tom phản ứng, Abraxas đã nói tiếp: "Nếu tôi nhớ không lầm, cậu vẫn luôn kêu trò ấy là Draco, mà lần đó, cậu lại kêu là Malfoy."
Đúng là một kẻ ranh mãnh.

Tom phỉ báng trong lòng nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ giữ vững mỉm cười nhìn Abraxas, "Đúng vậy, tôi nghĩ anh hẳn đã hiểu vì sao tôi lại làm như vậy, đúng chứ?"
Đôi mắt xám của Abraxas híp lại một chút, "Draco có nhắc qua cha mẹ trò ấy với cậu bao giờ chưa?"
"Không có, Draco chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ của cậu ta trước mặt người khác----" Tom hơi dừng lại, hắn không có quên việc Draco đã từng nói mình là một Máu Trong, trước khi tới Hogwarts, hắn không hiểu thứ đó đại diện cho cái gì, nhưng hiện tại thì Tom đã rõ ràng rồi.

"Abraxas, tôi có thể nói cho anh biết một ít bí mật nhỏ của Draco, nhưng trước đó, tôi cần anh làm một việc."
"Ồ?" Vẻ mặt của Abraxas hơi thay đổi, anh quả thật thấy Tom đem so với cùng các phù thủy nhỏ khác có sự khác biệt, chẳng những có thiên phú pháp thuật không gì sánh bằng, hơn nữa còn học tập chăm chỉ, anh không hề nghi ngờ Tom sẽ có thành tựu phi phàm trong tương lai, nhưng Abraxas chưa bao giờ thật sự muốn lấy lòng Tom, nói thế nào đi nữa thì Tom Riddle bây giờ vẫn là một phù thủy mười một tuổi, song giờ Abraxas không thể không đánh giá lại.

"Cậu muốn tôi làm gì?"
Tom hơi híp mắt lại, gần đây khi điều tra về hậu duệ của Salazar Slytherin thì chỉ tìm được nhà Gaunt, sau đó cũng không có thông tin nào thêm.


"Tôi cần một ít tài liệu về Salazar Slytherin, tôi nghĩ anh hẳn có thể cung cấp được."
"Đương nhiên," Abraxas nhíu mày, "Đối với tài liệu về Salazar Slytherin thì hẳn trong thư viện nhà tôi có một ít.

Còn chuyện nào khác không?"
"À, có, nếu nó thuận tiện.

Anh hẳn biết Draco gặp sự cố, đúng chứ?"
Abraxas gật đầu, anh có nghe kể một ít, trong giờ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, một đứa ngu xuẩn nhà Ravenclaw đọc sai thần chú.
Trong tình huống bình thường, từ ngu xuẩn này sẽ không dùng cho một người của Ravenclaw, nhưng hiện tại thì cả hai người đều cảm thấy cô gái nhỏ Ravenclaw này ngu hết thuốc chữa.
Tom bắt đầu cười nhạt, "Tôi muốn biết cô ta sẽ chịu hình phạt gì, dù sau thì cả người Draco toàn là máu khi vào Bệnh Thất."
"Nếu là hai chuyện này, tôi có thể đáp ứng cậu lập tức." Abraxas đứng dậy từ trên ghế.

"Như vậy, Draco rốt cuộc là......"
"Tôi không biết cha mẹ cậu ta là ai, từ trước tới giờ, cậu ta cũng không đề cập qua, nhưng----" Tom mỉm cười nhìn mặt của Abraxas, không để lọt chút thay đổi nào trên mặt anh.

"Draco nói mình là một Máu Trong và cha mẹ cậu ta đều là học sinh của Slytherin."
Abraxas hài lòng gật đầu, cha mẹ của Draco là học sinh của Slytherin, lại lớn lên giống với Malfoy, như vậy Draco chắc chắn có liên hệ với nhà Malfoy, thậm chí anh còn có một ý tưởng vớ vẩn, Draco không phải là em trai mình đi? Hy vọng mẹ mình sẽ không vì thế mà nổi giận với cha.

Abraxas suy nghĩ không quá chân thành.
Sau khi tách khỏi Abraxas, Tom về tới phòng ngủ của Slytherin, giúp Draco cất cặp sách rồi lấy bộ quần áo mới trong ngăn tủ.
Nagini bò từ trên giường của Tom xuống, Tom, trên người cậu có mùi máu tươi. Nó lè lưỡi ra và nói.
Động tác của Tom không có ngừng lại, lấy xong quần áo cho Draco mới trả lời, Draco gặp rắc rối nhỏ, cần ở lại Bệnh Thất----" Nói tới đây, hắn dừng lại, quay đầu nhìn con rắn nhỏ trên tấm thảm màu lục ở trên bàn, Nagini, tối hôm nay cô giúp tôi trông chừng Draco.
Đương nhiên là có thể.
Nghe Nagini đồng ý, Tom hài lòng nhét nó vào trong túi.
Draco phát chán nằm trên giường của Bệnh Thất, tuy đã uống độc dược chữa trị, nhưng cậu vẫn cảm giác được đau đớn từ vết rách sau lưng, quan trọng hơn là, tư thế nằm nghiêng làm cậu rất không thoải mái.
Hogwarts chỉ vừa mới khai giảng chưa bao lâu, Draco là người đầu tiên bước vào Bệnh Thất, chưa kể bây giờ còn là thời gian đi học, toàn bộ Bệnh Thất cũng chỉ có mỗi mình Draco.
Nhớ tới thời điểm trước kia mình bị thương, bên người sẽ có nhóm rắn nhỏ Slytherin vây quanh, giờ hiện tại chỉ có mỗi mình mình nằm đây cô đơn, Draco thở một hơi mạnh, cũng chỉ có thời điểm thế này cậu mới có thể nhớ tới các bạn Slytherin trước kia.
Cửa Bệnh Thất kít một tiếng và mở ra, một cái đầu từ ngoài cửa lặng lẽ đi vào, chính là thủ phạm giúp Draco lên giường nằm.

Bởi vì sự hạn chế của tư thế, Draco căn bản không có biện pháp nhìn thấy người ở cửa, cậu nhíu mày hỏi không chắc chắn: "Phu nhân Pomfrey?"
Tilly Prewett (1) co quắp đi vào Bệnh Thất, khi cô nhìn thấy Draco ở trên giường mới lên tiếng chào hỏi một cách bất an.

"Trò có khỏe không? Malfoy."
Draco nhướng mày nhìn Ravenclaw trước mặt, chế nhạo nói: "Bộ dạng của tôi nhìn tốt lắm sao?"
Vẻ mặt của Tilly hơi cứng lại và đỏ lên vì lời của Draco, hai mắt rưng rưng bất an nhìn về phía sau lưng của Draco, cứ như giây tiếp theo là có thể khóc thành tiếng.
Draco Malfoy tuy là một thằng khốn nhưng ngoại trừ cô nàng Biết-tuốt ra thì cậu không hề có hứng thú làm cho nữ sinh khóc.

"Chẳng lẽ trò tới tham quan Bệnh Thất à?" Draco đặt ánh mắt trên khuôn mặt ngượng ngùng của Tilly.
"Không, dĩ nhiên không phải." Tilly hoảng hốt xua tay, "Tôi, tôi thành thật xin lỗi, Draco, nếu không phải tôi......"
"Làm phiền gọi tôi là Malfoy." Draco cắt ngang lời của Tilly, "Nếu không phải trò, tôi quả thật sẽ không xui xẻo mà vào trong này nằm.

Nếu trò thật sự là một Ravenclaw, làm ơn hiểu rõ thần chú của mình, đừng có ném pháp thuật lung tung như một Hufflepuff, không thì người ta sẽ hoài nghi đầu của trò chỉ chứa toàn là cỏ lác."
Nghe lời nói khắc nghiệt của Draco, nước mắt của Tilly rốt cuộc rơi xuống, hơn nữa cũng không có dấu hiệu dừng lại.
"......" Mẹ kiếp, chẳng lẽ con gái chỉ biết khóc à? Hơn nữa, người bị thương rõ ràng là mình, Ravenclaw này ủy khuất vì vụ gì thế? Nhưng không đợi Malfoy nói thêm, ngoài Bệnh Thất đã truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, còn giọng nói ồn ào của Ellis.

"Tom, Draco còn tốt chứ? Có bị thương nặng không vậy? Ôi, cậu không biết lúc đó tớ bị hù chết."
Cửa Bệnh Thất bị đẩy ra, nhóm rắn nhỏ Slytherin liếc mắt một cái liền thấy Draco trợn mắt cùng với Tilly đang khóc không ngừng đứng ở bên cạnh giường của cậu.
"Ồ, coi ai tới kìa." Walden khoanh tay trước ngực, châm chọc nhìn Ravenclaw đang lau nước mắt.

Nếu không phải lúc ở trong phòng học còn có học sinh Ravenclaw khác đi lên hỗ trợ, chỉ sợ Walden cũng đã nói Tilly tới mức bật khóc, cần gì đợi tới lượt Draco ra tay.
Ellis cũng giương mắt nhìn Tilly, sau đó nhẹ nhàng đẩy Tom, nhỏ tiếng hỏi: "Cô ta tới làm gì vậy? Xin lỗi à?"
Tom giật giật khóe miệng không trả lời, chỉ đơn giản đặt cặp sách lên trên ghế, lấy ra áo chùng cùng một túi kẹo.

"Áo chùng của cậu đây Draco, còn túi này của của bạn học Slytherin nhờ bọn tôi mang tới."
Nhận lấy áo chùng cùng kẹo từ trong tay Tom, Draco mới đảo mắt về phía Tilly một lần nữa, "Nếu trò không còn gì để nói, tôi muốn thay quần áo."
Tilly lau đi nước mắt, cũng biết hiện lại không phải lúc để nói chuyện, cô sợ Walden, anh ta khiến cô không biết nên làm gì.

"Vậy, sau giờ cơm chiều tôi sẽ tới thăm trò, Malfoy." Nói xong, cô vòng qua Walden vẫn còn trừng mắt như cũ đi ra ngoài.

"Cậu dọa cô nàng rồi, Walden." Draco cười toe toét, không thể không thừa nhận là việc làm của Walden làm cậu rất hả dạ.
Thấy Tilly đã ra ngoài, thái độ của Walden cũng dịu lại, "Này cũng không nên trách tôi, nếu không phải cậu đứng ở trước mặt tôi, chỉ sợ người nằm đây sẽ là tôi, Draco."
Draco nhờ Tom và Ellis đỡ mình ngồi dậy khỏi giường và thay quần áo.

"Có gì để nói về sự cố lần này không?"
Draco không bảo đảm, lấy thân phận là trẻ mồ côi hiện tại, không biết Ravenclaw làm mình bị thương kia có chịu hình phạt gì hay không.

Nếu là trước kia, chỉ cần cậu gửi cho cha mình một lá thư, dù là chuyện gì cũng được giải quyết cả, không có chút ủy khuất gì hết, hơn nữa mẹ sẽ còn vui vẻ gửi bánh quy và kẹo cho cậu.
"Giáo sư Merrythought đã đem sự việc nói với giáo sư Flitwick, nhưng Draco này, cậu tốt hơn đừng ôm hy vọng quá nhiều." Walden thoải mái ngồi trên ghế, "Dẫu sao đứa Ravenclaw ngu ngốc kia cũng không phải cố ý, cậu bây giờ thì hồi phục khá tốt----" Walden hơi dừng lại, ánh mắt liếc tới mái tóc bạch kim của Draco, "Nếu người thân của cậu muốn truy cứu thì lại là chuyện khác."
Draco nhíu mày, nhóm học sinh Slytherin vẫn không từ bỏ lòng hiếu kì của mình về chuyện này, lúc nào cũng muốn biết mối quan hệ giữa Draco với nhà Malfoy, tuy việc tìm hiểu rất mờ mịt.

"Tôi e là mình không rõ ràng về việc tôi rốt cuộc còn có người thân nào hay không."
Tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Walden, Draco bò lại lên giường, tuy tư thế này làm cậu khó chịu, nhưng dùng để trốn Walden thì là tốt nhất.
"Draco, cậu còn đau không vậy?" Ellis ngồi ở mép giường giúp cậu chỉnh góc chăn.
Draco vô thức giật khóe miệng, Ellis quả nhiên là Hufflepuff khoác áo da Slytherin, không nghi ngờ gì nữa.
"Các cậu không có chuyện gì làm sao?" Draco nâng mắt nhìn nhóm ba người Tom.
Nghe lời của Draco, Tom nhếch mép, "Draco, tôi thành thật lấy làm tiếc, cậu không thể không nghỉ môn Độc Dược yêu thích nhất rồi."
"Buổi chiều có lớp Độc Dược?" Draco cảm thấy mình không nằm nổi nữa, giáo sư Slughorn thích những học sinh có bối cảnh gia đình hiển hách, đây là việc mà Draco đã sớm biết.

Có trời mới biết, vì để Slughorn nhìn mình bằng con mắt khác, Draco đã nỗ lực ít nhiều trên lớp Độc Dược.
Rất khó để nói rằng Draco không cố ý lấy lòng giáo sư Slughorn vì lòng tự tôn nhỏ bé nào đó của cậu.
Chú thích:
(1) đế lợi phổ y đặc..


Bình Luận (0)
Comment