[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 45



Chương trình học của năm hai nặng hơn rất nhiều so với năm nhất và Tom thì chọn càng nhiều môn hơn Draco, hắn thậm chí còn xin giáo sư Slughorn cho phép mình được dự thính môn tự chọn của năm ba.

Mỗi ngày, bọn họ đi qua các phòng học khác nhau, vội vàng viết bài luận và bài báo cáo càng ngày càng nhiều, luyện tập các câu thần chú, đến cả Ellis khi đi học cũng nghiêm túc lên không ít.
Trong khoảng thời gian này, mỗi khi kết thúc môn học, Tom đều sẽ biến mất trước mặt bạn tốt của mình một lúc lâu.

Hắn đang đi tìm phòng chứa bí mật do Slytherin để lại cho người thừa kế và hắn không định để cho bất kì ai biết chuyện này, kể cả Draco.
Tom tin rằng, nếu Salazar Slytherin có để lại phòng chứa bí mật vậy thì mấu chốt để vào được phòng chứa bí mật chắc chắn là Xà Khẩu, bởi vì chỉ có hậu duệ của Slytherin mới thừa kế được năng lực của Xà Khẩu và bảo đảm được phòng chứa bí mật sẽ không có ai tiến vào được ngoại trừ người thừa kế của Slytherin.

Biểu tượng con rắn của nhà Slytherin có thể dễ dàng thấy được trong căn hầm của Hogwarts, đến cả phòng ngủ và phòng tắm của hắn và Draco cũng phủ kín biểu tượng này.


Hiện tại, Tom đã thấy tới hơn mười biểu tượng con rắn nằm trên hành lang trước mắt này.
Tom chỉ liếc qua chúng nó một chút rồi xoay người đi qua một cái hành lang khác.
Hắn không tin là Salazar Slytherin sẽ để lối vào của phòng chứa bí mật ở một nơi dễ thấy, ít nhất là cũng được giấu đi chứ tuyệt đối không phải nằm trên hàng lang có người qua lại.
Có điều ngày hôm nay Tom không thể thuận lợi được, khi hắn vừa định đi vào một cái lối đi bí mật vừa mới phát hiện ra, hắn bị Draco - đáng lẽ đang thi đấu Quidditch - tóm lại.

Draco vẫn còn mặc bộ áo chùng Quidditch màu xanh lá đậm, tay kia cầm cây Sao Chổi 180, mái tóc bạch kim vốn được chải gọn gàng nay có hơi lộn xộn, trên tóc còn dính cả một cái lá khô, có vẻ cậu vừa mới tham gia xong trận đấu Quidditch.
"Cậu không phải đang thi đấu sao Draco?" Tom nhướng mày nhưng không có rút lại cánh tay bị Draco tóm lấy, hắn có sáu năm để đi tìm phòng chứa bí mật trong Hogwarts nên cũng không vội lắm.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ xem tôi thi đấu Tom, tôi nhớ rõ là hôm qua chúng ta đã hứa rồi, cậu với Walden, còn có cả Ellis tới khu vực khán đài của Slytherin." Draco híp lại cặp mắt mày xám của mình, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một chút tức giận.
"À, phải, nhưng tôi cho là cậu sẽ thắng trận đấu thôi, dù gì đối thủ cũng là Hufflepuff." Tom cười nhẹ, sau đó bước lên ôm lấy Draco đang tức giận, "Cậu không phải đã thắng rồi sao? So với dự đoán của tôi còn nhanh hơn nhiều."
Có thể vì lời lấy lòng của Tom mà sắc mặt của Draco tốt hơn một chút, cằm vẫn nâng cao lên như thường, "Chỉ là Hufflepuff thôi, à không lãng phí nhiều thời gian đâu.

Cậu biết đó, Hufflepuff bay không có đ tốt như Gryffindor."
Draco hơi dừng lại, cậu đột ngột nhận ra Tom đã thành công đổi đề tài đi và thậm chí còn đề cập đến Quidditch.

Cậu mím môi và châm chọc: "Tom, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cậu không có tới xem Quidditch."
Quidditch có ý nghĩa thế nào với Draco là điều Tom rất rõ, đó là môn thể thao duy nhất mà Draco không để ý tới sự an toàn của bản thân để tham gia, tuy ở trong mắt Tom thì nó thật sự ngu ngốc, nhưng những lời này hắn sẽ không nói ra ở trước mặt Draco.

"Tôi tới thư viện, không để ý tới thời gian."
Lí do này Draco tin tưởng, trong mắt cậu, Tom xem sách sẽ quên mất thời gian, hơn nữa chuyện quên này cũng đã xảy ra không phải chỉ một hay hai lần, có một lần, Tom thậm chí còn quên mất lớp Thảo Dược vào buổi chiều, nếu không phải Draco phát hiện Tom không thấy đâu, Tom đã bỏ lỡ lớp Thảo Dược của chiều hôm đó.
"Mẹ kiếp, vào ngày thi đấu Quidditch mà cậu lại đi tới thư viện!" Draco tức giận đảo mắt, có thứ gì làm người mê mẩn hơn cả Quidditch chứ?
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng tiếng ồn ào trong lâu đài kèm theo tiếng hoan hô và tiếng huýt sáo, là học sinh đi xem Quidditch trở về lâu đài từ sân đấu.
"Này, Draco, Tom!" Ellis từ xa đã thấy Tom và Draco đứng ở chỗ quẹo của hành lang, vui vẻ hô lớn một tiếng, tóm lấy Walden bên cạnh và đi tới chỗ hai người.

"Draco, sao cậu về lâu đài nhanh thế? Marcus còn tìm cậu sau khi trận đấu kết thúc đấy."
Đi tới trước mặt cả hai, Walden nhìn lướt qua Draco vẫn còn tóm lấy tay của Tom và chớp chớp mắt với Draco, kéo dài giọng ra và nói: "Chẳng lẽ bởi vì không nhìn thấy Tom ngồi xem trên khán đài nên mới gấp không chịu nổi, liền bay về lâu đài sau khi trận đấu kết thúc à?"
"Bay về?" Tom nhướng mày, trong lòng rất hưởng thụ khi nghe Walden nói, "Hóa ra cậu muốn gặp tôi tới vậy sao, Draco?"
Như dự đoán của Tom, Draco trở nên hơi xấu hổ, sau đó làm như cái gì cũng không có xảy ra và nâng cằm lên, "Là cậu quên lời hứa của chúng ta thôi, Tom."
Tom mỉm cười gật đầu không phủ nhận.

Hắn thật sự không đi xem Draco thi đấu, một mặt cảm thấy Quidditch là bộ môn cực kì ngớ ngẩn, mặt khác là hắn không muốn xem Draco bay.

Không thể phủ nhận việc Draco bay rất tốt, so với các thành viên khác trong đội Quidditch của Hogwarts càng tốt hơn nhưng nó cũng rất nguy hiểm, mỗi lần Tom nhìn thấy Draco làm ra động tác nguy hiểm nào đó đều cảm thấy Draco sẽ rơi khỏi cây chổi và ngã gãy cổ, còn hắn cực kì không muốn chứng kiến hình ảnh này, kể cả khả năng này là cực kì thấp đi nữa.
Draco là một trong số những người bạn ít ỏi của Tom, tuy hiện tại đã có rất nhiều người xem hắn là bạn, nhưng trong mắt Tom thì bọn họ chỉ là những người có thể lợi dụng, bối cảnh gia đình hiển hách cũng với việc tôn sùng người thừa kế Slytherin của bọn họ đúng với yêu cầu của hắn.

Nhưng Draco thì lại khác, Draco là người duy nhất không ghét bỏ hắn khi còn ở cô nhi viện, dù bây giờ Draco là con cái nhà Malfoy, có được gia đình Máu Trong làm người hâm mộ, Tom cũng sẽ không lợi dụng Draco, cho nên có một số thứ hắn thà nói với Walburga và Abraxas chứ không muốn nói cho Draco biết.
"Tôi rất xin lỗi, nhưng Ellis hẳn là đã chụp lại ảnh của cậu rồi, tôi nghĩ là lát nữa có thể xem trận đấu của cậu qua ảnh." Ngón tay mảnh khảnh của Tom sượt qua gương mặt nhợt nhạt của Draco, lấy chiếc lá khô trên mái tóc bạch kim hơi rối của cậu và cười khẽ: "Coi ra cậu thật sự gấp dữ lắm Draco."
Gương mặt nhợt nhạt của Draco hơi nóng lên, cậu buông tay đang tóm lấy tay của Tom để sửa lại tóc của mình cho tốt.
"Nào, được rồi, hồi nữa cậu có thể về phòng ngủ sửa soạn lại, bây giờ chúng ta đi ăn mừng thôi." Walden trợn mắt với Draco, dù gì cũng chả ai đi để ý tới bộ dạng hiện tại của Draco.
Draco thờ ơ nhíu mày, "Ăn mừng? Thôi đi, đối thủ là Hufflepuff thôi, nếu là Gryffindor......"
"Draco, anh thấy em không nên nói những lời này ở trên hàng lang đâu, nhất là dưới tình huống có nhiều người thế này là không sáng suốt gì cả."
Giọng nói của Abraxas vang lên từ phía sau, anh cùng mấy người bạn thân của mình không biết đã đứng sau lưng họ từ bao giờ, còn Tom ở phía đối diện hiển nhiên không hề lên tiếng nhắc nhở họ.
"Tom, cậu không có tới khán đài xem Quidditch." Abraxas mỉm cười với Tom, ánh mắt lại lơ đãng nhìn qua Draco, "Cậu không biết đâu, Draco thất vọng lắm đấy, lúc thằng bé bay vẫn luôn nhìn qua khán đài của Slytherin."
Mặt của Draco lại đỏ lên lần nữa, cậu có thể nghe được tiếng khúc khích của mọi người xung quanh, thậm chí Walburga còn nói nhỏ với Avery là "Tình cảm giữa Draco và Tom tốt thật đấy."
"Không hề!" Draco tức tới muốn hộc máu cắt ngang lời của Abraxas, cậu trông chột dạ sắp chết rồi nhưng vẫn ngẩng cao đầu như thường và chậm rãi nói: "Tôi thấy mình tốt nhất là quay về thay quần áo, ghê chết đi được, tôi thấy mình vừa mới lăn qua đống bùn đấy."
Nói xong, cậu không đợi ai phản ứng liền nhanh chân đi về hầm, căn bản không thèm để ý tới Walden và Ellis ở sau lưng có đuổi kịp hay không.

Chờ Draco đi rồi, Abraxas mới thu lại nụ cười và đi cùng với Tom về hầm.
"Tom, tôi phải thú thật với cậu, vào kỳ nghỉ, tôi với Walburga còn có cả Avery đã tra ra một vài thông tin, cậu biết đấy, về nhà Gaunt thì bọn tôi không biết quá nhiều nhưng vẫn có thể mò ra một ít dấu vết còn sót lại.
Nghe được hai chữ nhà Gaunt, cước bộ của Tom dừng lại, "Anh tra được gì về nhà Gaunt rồi?"
"Chỉ là vài tin tức thôi, bọn tôi cũng không thể chứng minh đó là sự thật, bởi vì tin tức về nhà Gaunt thật sự là quá hiếm hoi." Abraxas cảm thấy hơi thất bại, đây là lần đầu tiên anh muốn giúp đỡ Tom làm chút gì đó nhưng anh phát hiện ra những tư liệu mình tra được căn bản là không đủ và không chứng minh được gì.

"Tôi chỉ là nghe nói rằng có một nữ phù thủy đã bán đi một món đồ ở cửa hàng Pháp thuật của Borgin & Burkes trong Hẻm Knockturn, nghe bảo là thứ đó vốn thuộc về Slytherin."
Tom híp lại cặp mắt tựa như đá vỏ chai, khi hắn nghe được Hẻm Knockturn, hắn nhất thời nhớ tới việc Draco cũng đi Hẻm Knockturn vào kỳ nghỉ, liệu phải chăng là Draco cũng biết gì đó?
"Cậu thấy sao nào, Tom?" Abraxas thấy Tom không nói gì liền lên tiếng hỏi.
Tom mím môi, trong tiềm thức miễn cưỡng cân nhắc xem Draco có biết về món đồ thuộc về Slytherin hay không, "Cảm ơn Abraxas, tôi sẽ tìm cơ hội đến Hẻm Knockturn nhìn thử, tôi nghĩ việc tiếp theo cứ để tôi làm là được rồi."
Phải, hắn có thể bắt chước Draco uống Thuốc Lão Hóa để đến cửa hàng Pháp thuật của Borgin & Burkes để nhìn thử, hơn nữa hắn còn có cây đũa phép đã qua sử dụng kia nữa, đi đến Hẻm Knockturn sẽ không khó.

Có lẽ, hắn còn có thể biết lần trước Draco đến Hẻm Knockturn để làm gì, một Malfoy nhất định làm người khác ấn tượng sâu.
Sau đó, Tom làm như không có chuyện gì quay về phòng ngủ của mình cùng lúc Draco vừa mới bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong.
Mái tóc bạch kim vẫn còn dính nước, phần lớn áo ngủ trên người đều bị nước từ trên đầu làm cho ướt hết, nó dính sát vào người cậu và để lộ xương quai xanh tinh xảo, bởi vì nhiệt độ vẫn còn đọng lại nên gương mặt vốn bình thường nhợt nhạt nay lại hơi đỏ ửng, cậu vừa lau tóc vừa đi về hướng chiếc giường có bốn trụ của mình.
Tom nhướng mày, đây không phải là lần đầu hắn thấy bộ dạng này của Draco sau khi tắm, nhưng từ khi thấy được ngoại hình của Draco năm hai mươi tuổi và hôm nay lại thấy bộ dạng này của Draco, tim của Tom tựa như đập chậm nửa nhịp.

Không hiểu sao mình lại có cảm giác kì lạ như vậy nhưng Tom vẫn mở miệng nhắc nhở: "Cậu làm vậy sẽ bị cảm, Draco.".


Bình Luận (0)
Comment