[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 47



Draco vác theo cái mặt đằng đằng sát khí nguyên cả buổi sáng, gặp ai cũng đều không cho người đó một cái sắc mặt đẹp đẽ gì, bao gồm Abraxas, bất kì ai cũng nhìn ra được cậu chủ nhỏ nhà Malfoy đang chìm trong lửa giận.
Walden cắt phần sườn dê trên dĩa của mình, đảo mắt về phía Draco, anh thật sự muốn biết là ai đã chọc cho vị Vương tử Slytherin không vui, đến Ellis còn bị áp suất thấp của Draco dọa cho không dám nói gì, cũng chỉ có mình Tom là có thể làm lơ tâm trạng tồi tệ của Draco, giống như không có chuyện gì xảy ra, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế Draco? Ngày hôm qua thắng Hufflepuff xong cậu còn rất vui vẻ."
Draco nhướng mày, im lặng quay đầu nhìn Tom, "Có lẽ cậu có thể hỏi quý ngài Riddle đây là con rắn ngu ngốc của cậu ta đã làm cái gì."
"......!Là con rắn lục tên Nagini hả?" Walden cau mày suy nghĩ một hồi mới nhớ ra Tom có nuôi một con rắn nhỏ, nhưng con rắn kia nhìn rất đáng yêu, thậm chí còn cực kì ngoan nữa.

"Cho nên cậu giận dỗi với một con rắn vào sáng sớm?"
Draco hừ lạnh một tiếng, không trả lời câu hỏi của Walden, cậu không đời nào đi thừa nhận thú cưng của cậu mới là đứa đầu sỏ gây chuyện.

Phải biết là buổi sáng hôm nay, sau khi hóa đá Nagini và Locker xong, Draco đã vứt đi cái gối nằm bằng nhung yêu thích của cậu, đổi toàn bộ giường lẫn đệm và chăn thành cái mới.
"Đừng giận dữ như vậy, Draco, đó chỉ là một con rắn thôi." Walden khuyên một câu dù hắn không cho là Draco có thể nghe lọt lỗ tai.

Giống như suy nghĩ của Walden, Draco không thèm ngó ngàng gì tới Walden, cũng không chịu ngẩng đầu lên chút nào và tiếp tục dùng bữa sáng trước mặt của mình.

"Ôi, đủ rồi đấy Draco, đừng có trẻ con như vậy." Abraxas nhét vào tay Draco một túi kẹo được gửi từ Trang viên Malfoy vào buổi sáng, ngăn cậu tiếp tục tản ra áp suất thấp ra xung quanh.

Dù rất miễn cưỡng nhưng Draco vẫn nhận lấy túi kẹo, vẻ mặt nhìn lướt ra cũng không u ám nữa.
Buổi sáng có hai tiết Độc Dược của giáo sư Slughorn, từ khi giáo sư Slughorn thích cậu, sự nhiệt tình của Draco với lớp Độc Dược lại không được lớn như xưa.

Độc dược trên lớp lại là thứ cậu cực kì quen thuộc, hơn nữa lại là độc được điều chế quá nhiều lần nên không thể làm cậu thấy hứng thú nổi.

Nhưng sau khi lớp Độc Dược của ngày hôm nay kết thúc, bốn người Draco, Tom, Walden và Ellis bị giáo sư Slughorn gọi ở lại trong phòng học.
Giáo sư Slughorn kiểm tra xong số bài luận do học sinh nộp lên xong mới quay sang mỉm cười với bốn người, "Thầy biết bốn người các trò là bạn bè rất thân thiết, hơn nữa còn học cùng năm." Ông ưỡn bụng, đặt ánh mắt lên người Ellis, "À, ông nội của trò Rowle là một người rất được kính trọng, đáng tiếc là ông ấy bây giờ đã nghỉ hưu khỏi Bộ Pháp thuật nên thầy không còn nhiều cơ hội thấy ông ấy nữa, cơ thể ông nội trò vẫn khỏe chứ?"
Nghe thấy lời của giáo sư Slughorn, mặt của Ellis đỏ bừng lên, cậu sợ nhất là người khác nhắc tới ông nội mình.

"À, giáo sư, ông nội em, cơ thể ông nội em khá tốt----" Sau đó Ellis lại bổ sung một câu dưới ánh mắt của giáo sư Slughorn, "Cực kì khỏe mạnh."
Giáo sư Slughorn hài lòng gật đầu, nhìn qua Walden ở bên cạnh, "Đồ chơi mới do công ty của cha trò làm ra rất tuyệt vời, thầy còn mua hai cái để làm quà tặng cho đứa nhỏ bên nhà hàng xóm nữa."
"À, phải, thưa giáo sư." Walden tự hào nâng cằm lên, "Đồ chơi do công ty ba em sản xuất là tuyệt vời nhất, em còn để lại hai phiên bản giới hạn cho mình nữa."
"......" Draco cạn lời nhìn Walden, không tài nào tưởng tượng ra được một Walden ngày nào cũng đòi có bạn gái lại đi ôm đồ chơi.

Ôi, nhìn ngu chết đi được.
Nhưng lúc này Draco cũng hiểu rõ giáo sư Slughorn sẽ làm cái gì - Slug Club - rõ ràng là vậy.

Slughorn thích học sinh có bối cảnh gia đình hiển hách, hơn nữa còn mời học sinh này đến Slug Club.

Trước kia Slughorn từng từ chối Draco một lần, còn hiện tại, ông rõ ràng muốn Draco tham gia vào.
Như dự đoán, Slughorn cuối cùng cũng đề cập tới lão Malfoy, còn nói mình và lão Malfoy có quan hệ cực kỳ thân thiết, về chuyện này thì Draco không có nghi ngờ gì, trong trận thi đấu Quidditch vào năm nhất, lão Malfoy ngồi ở bên cạnh Slughorn, còn nói với nhau chuyện gì đó, hơn nữa phu nhân Malfoy cũng thường xuyên nhắc tới tên của Slughorn.
Draco hơi mất kiên nhẫn, cậu biết cuối cùng giáo sư Slughorn sẽ nhắc tới Slug Club buồn cười của ông ta, tuy trước kia Draco rất mong bản thân có thể được tham gia, nhưng giờ đây cậu không tò mò chút nào cả, thậm chí còn cảm thấy cực kì nhàm chán, bởi nó được sáng lập ra là vì Slughorn muốn tạo quan hệ với nam nữ phù thủy có năng lực và quyền lực.
Nhưng Draco sẽ không từ chối, bởi vì cậu biết Tom nhất định sẽ tham gia, nghĩ kĩ lại đi, câu lạc bộ này không chọn học sinh có bối cảnh gia đình hiển hách thì chính là có thiên phú pháp thuật phi phàm, Tom tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.

Và sự thật giống như suy nghĩ của cậu, giáo sư Slughorn vào giây cuối cùng đã nhắc tới Slug Club của ông ta, đồng thời mời cả bốn người cùng tham gia, ông còn chỉ ra việc Abraxas cũng nằm trong câu lạc bộ.

Không có sự phản đối nào, cả bốn người đều đồng ý gia nhập vào Slug Club.
Bước ra khỏi lớp Độc Dược, Walden không giấu được sự vui vẻ của mình.

"À, nghĩ kĩ thì, năm hai Slytherin chỉ có bốn người chúng ta là được mời, còn đám người Gryffindor đi học chung thì giáo sư Slughorn không có kêu ai ở lại."
Tất nhiên là về tính cách thì Walden rất giống bạn thân Zabini của Draco, nhưng trên thực tế, chỉ số thông minh của bọn họ không hề nằm ở một trình độ.

Zabini khi được mời chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra là Slughorn muốn nịnh bợ học sinh có bối cảnh hiển hách, còn Walden thì lại vì thế mà vui vẻ.

Nhưng ít ra nó chứng minh được nhà của Walden đủ hiển hách và đáng để giáo sư Slughorn mời vào.
Đem so với Walden, Ellis lại có vẻ mang tâm trạng tồi tệ, cậu mê mang nhìn Walden ở một bên cứ nói mãi không dứt, sau đó Ellis giữ chặt tay áo của Draco, "Draco, giáo sư Slughorn với ông nội của tớ rất thân thiết á? Thành tích độc dược của tớ mà không xong thì thầy sẽ không nói cho ông nội tớ biết chứ? Ôi Merlin, tớ phải làm gì bây giờ đây!"
Suy cho cùng thì Ellis quả thật bị dọa tới phát khóc rồi.
Draco không trả lời bởi vì cậu cảm thấy Ellis bây giờ cực kì giống Hufflepuff, cậu hẳn là nên cho Ellis một cái Bùa Choáng, sau đó ném người vào phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff, đó mới là nơi thích hợp nhất cho Ellis.
Nhưng không đợi Draco nổi giận, Tom đã gỡ tay áo của Draco khỏi tay của Ellis, giống như tạo ra một bức tường ngăn cách giữa Draco và Ellis.

"Ellis, tôi cho là giáo sư Slughorn sẽ không nói chuyện của cậu cho ông nội cậu đâu, cậu phải biết là giáo sư vừa mới nói là hiện tại không có quá nhiều cơ hội để nhìn thấy ông nội cậu." Lúc nói đến hai chữ cơ hội, Tom còn nhấn mạnh thêm.
Lời của Tom đã trấn an được Ellis, ít nhất thì vẻ mặt của cậu đã được thả lỏng, không còn khẩn trương như vừa nãy, nhưng bộ dạng vẫn lo lắng xen lẫn sợ hãi, hiển nhiên là chưa thoát khỏi chuyện giáo sư Slughorn bảo là rất thân thiết với ông nội mình.
Vào buổi chiều, Draco tham gia buổi huấn luyện Quidditch, Walden và Ellis đến thư viện làm bài luận độc dược của mình, Tom thì tham gia vào lớp tự chọn mà hắn đã cố ý xin vào---- lớp Số học huyền bí.
Draco từng cho rằng việc Tom xin ngồi nghe giảng có hơi thừa thãi, ít nhất thì cậu không thích ngồi dự mấy môn tự chọn chán ngắt và buồn tẻ đó.

Nhưng sau này Draco lại thấy may mắn, bởi vì cậu không thể nào đi theo Tom khi đang tham gia buổi huấn luyện Quidditch, cho nên việc Tom dành phần lớn thời gian lên lớp học như hiện tại không hề lạ gì khi nó làm Draco càng yên tâm hơn.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện Quidditch, Draco thay một cái áo chùng khác, cậu dự định đến thư viện tìm Walden với Ellis trước rồi mới đi tới lễ đường.

Có điều cậu còn chưa tới thư viện đã thấy một cô gái nhỏ cực kì quen mắt bị người cản lại trên hành lang, còn nét mặt của nữ sinh chặn đường cô nàng rõ ràng không hề có thiện cảm trừng đối phương.

Draco nhướng mày, cậu không ngờ là cậu lại có thể gặp được Myrtle còn sống trong hoàn cảnh thế này.
Myrtle hiện tại lớn lên vẫn không đẹp đẽ gì hơn so lúc biến thành ma, sở hữu cặp mắt tròn và mái tóc nâu thẳng, cô bị một nữ sinh Ravenclaw giữ lại, các Ravenclaw khác hiển nhiên không định xen vào chuyện của người khác, bọn họ chỉ thờ ơ nhìn lướt qua cả hai rồi trực tiếp rời đi.
Nhắc tới Myrtle, Draco không thể nói chính xác cảm giác của mình là gì, cậu vốn chướng mắt cô nữ sinh chỉ biết khóc nhè và thậm chí là có hơi điên điên khùng khùng này, nhưng vào năm sáu, khi Draco bị thương nặng, Myrtle đã từng đưa ra lời cảnh cáo và cứu cậu một mạng.
Còn bây giờ, cô nữ sinh này vẫn còn sống tốt, vẫn mang theo những tật xấu làm người khác khó chịu đựng được, điên điên khùng khùng, còn thích khóc òa.

Nhung lần này Draco không định đứng xem cho vui, ở thời điểm cậu bất lực nhất, Myrtle có thể nghe mình nói toàn bộ, Draco cho là chỉ điểm này thôi là đủ để cậu đi giúp Myrtle.
Cho nên, Draco đi tới bên cạnh Myrtle, cậu quan sát kỹ Ravenclaw ở trước mắt, lộ vẻ khó chịu, dài giọng ra và nói: "Này, Ravenclaw năm nhất, các trò cản đường đấy."
Nữ sinh kia bây giờ mới chú ý tới Draco, khi cô nhìn thấy mái tóc bạch kim của Draco liền thu lại cái vẻ mặt ghét bỏ kia, lắp bắp trả lời: "Đàn anh Malfoy, bọn em đang định đến lễ đường ăn tối." Nói xong, cô duỗi tay định tóm lấy cánh tay của Myrtle ở bên cạnh Draco.
Nhưng Myrtle lại né tay của cô nàng và nói với giọng chói tai: "Oliver Humbe (1), tôi không muốn tới lễ đường, tôi muốn đi thư viện ngay bây giờ!"
Oliver Humbe bị chọc tức, mặt đỏ bừng lên và hung dữ trừng mắt với Myrtle, "Mày dám từ chối tao? Con Máu Bùn kia!"
Máu Bùn......
Draco đã lâu rồi không nghe thấy từ này, từ sau thất bại của Chúa tể Hắc Ám, cậu càng không thể tùy tiện dùng từ này với người khác, đặc biệt là khi tiểu thư Biết tuốt và bạn thân của Thánh Đầu Sẹo.

Còn bây giờ, cậu đột nhiên cảm thấy cô tiểu thư Biết tuốt rất đáng thương, dĩ nhiên là chỉ đáng thương một chút.

Nhớ lại chuyện mình vì ghét Đấng Đầu Sẹo mà giận chó đánh mèo với Hermione Granger, Draco cảm thấy mình khi đó quá ngây thơ, nếu tiểu thư Biết tuốt là một Ravenclaw, cậu tuyệt đối sẽ không vô cớ mà ghét bỏ Granger.
"Tôi thấy là trò nên xin lỗi đi." Draco châm chọc nhìn Oliver Humbe, có điều cậu không có xấu hổ khi nói ra bởi vì trước kia cậu cũng thường xuyên gọi tiểu thư Biết tuốt như vậy, cậu tuyệt đối không ngu tới mức chửi luôn cả chính mình.
Chú thích
(1) Áo lợi phu • hồng bối.


Bình Luận (0)
Comment