Khi Draco tỉnh ngủ thì đã là hơn mười giờ sáng, lửa trong lò sưởi âm tường sắp sửa tắt nhưng vẫn tỏa ra hơi ấm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ và rọi lên giường, làm cho căn phòng vốn không lớn trông ấm áp hơn.
Uống thêm một lọ Thuốc Lão Hóa xong, Draco hơi khó chịu khi mặc bộ quần áo Muggle vừa mới mua, cậu đứng ở trước tấm gương và ngơ ngác vỗ mặt của mình, nở một nụ cười nhạt.
Draco cố hết sức để khiến mình trông hiền lành một chút, dù sao nói chuyện với Muggle cũng cần phải lịch sự, cậu không muốn vì thái độ của mình mà làm cho Muggle cảm thấy chán ghét bởi như thế sẽ làm hỏng mục đích.
Sửa soạn xong mọi thứ, Draco mới đi xuống từ lầu hai.
Trong quán trọ đã có vài vị khách ngồi sẵn, bọn họ vừa nói chuyện lớn tiếng vừa trêu chọc bà chủ.
Khi Draco bước vào khu vực đại sảnh của lầu một, âm thanh ồn ào này mới dần lắng xuống, các vị khách nhìn Draco một cách tò mò.
"Bà chủ à, trong tiệm của bà từ khi nào lại có một người trẻ tuổi xinh đẹp như vậy thế hả?"
Bà chủ cười khúc khích một lúc, đặt phần bò bít tết lên bàn của đối phương xong mới mở miệng trả lời.
"Người này là khách mới đến ở quán trọ vào buổi sáng." Bà nói xong liền xoay người nhìn Draco vẫn đứng yên tại chỗ, "Thưa ngài, ngài có muốn dùng bữa sáng không?"
Draco vô thức nhìn cái dĩa đồ ăn đầy dầu mờ kia định từ chối nhưng may là lý trí của cậu đã kịp thời cản cậu lại.
Cậu hít vào một hơi sâu và bắt chước nụ cười của Tom, "Tôi muốn một phần bánh và một tách trà nóng."
"Tất nhiên, xin chờ một lát."
Tranh thủ lúc bà chủ đi chuẩn bị thức ăn, Draco quan sát người thanh niên trông rất dễ bắt chuyện ở bên cạnh, cậu hơi khó chịu khi đảo mắt qua chiếc ghế dựa nhìn không sạch sẽ chút nào, xây dựng tâm lý cho mình xong rồi mới ngồi vào cái bàn của người thanh niên kia, "Buổi sáng tốt lành."
Người thanh niên kia nghe thấy lời của Draco thì có hơi bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình trả lời lại: "Buổi sáng tốt lành, à, tôi tên là Henry Duran (1), cậu tên là gì?"
"Malfoy." Draco nhướng mày nói mỗi họ của mình, "Cậu Duran, cậu sống ở đây lâu lắm sao?"
"Tất nhiên, tôi vẫn luôn sống ở Little Hangleton, chỗ này không tệ đâu, ý tôi là hoàn cảnh rất tốt." Duran gãi đầu, nở nụ cười hơi ngại ngùng, "Tại sao cậu Malfoy lại tới Little Hangleton? Tôi còn tưởng là sẽ không có người nào tới Little Hangleton vào lễ Giáng Sinh đấy."
"À, tôi tới thăm người thân thôi." Draco nở một nụ cười nhạt.
Nếu hậu duệ của Slytherin là họ hàng của nhà Malfoy, thế thì gia tộc Malfoy càng hiển hách hơn nữa.
"Cậu Duran, tôi muốn hỏi thăm cậu một chút......" Nói tới đây, Draco dừng lại và quay đầu nhìn bà chủ ở trong quán, bà chủ đang bưng phần bánh và tách trà nóng tới đây.
"Thưa ngài, bữa sáng của ngài đây, chúc ngài ăn ngon miệng."
Chờ bà chủ đặt bữa sáng lên bàn xong và rời đi, Draco không thèm liếc tới bữa sáng của mình và tiếp tục đề tài vừa nãy với Duran, "À, sẵn tiện thì, cậu có biết ở Little Hangleton có một gia đình gọi là Gaunt không?"
"Gaunt!" Giọng của Duran có hơi nâng lên, bởi vì hắn mà những vị khách đang dùng bữa trong đại sảnh đều đưa mắt qua bên này để nhìn.
Duran sau đó cũng nhận ra mình có hơi thất thố liền nở nụ cười hối lỗi với Draco, "Cậu Malfoy, sao cậu lại muốn hỏi thăm về Gaunt?"
Draco đột ngột nhận ra, có vẻ gia tộc Gaunt không được người ở Little Hangleton tôn trọng lắm.
"Người thân tôi muốn ghé thăm là nhà Gaunt, họ là----" Draco hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: "Là họ hàng xa của nhà chúng tôi, bình thường không giao thiệp nhiều lắm."
"Hóa ra là như vậy." Duran giống như thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nói chuyện lại hạ giọng xuống, "Cậu Malfoy, nếu có thể thì tôi thấy cậu tốt nhất đừng có đi tới nhà Gaunt, cậu không biết nhà Gaunt tệ cỡ nào đâu!"
Duran giống như muốn trút giận, nói hết toàn bộ chuyện mình biết về nhà Gaunt ra mà không cần Draco hỏi gì thêm.
"Cậu không biết đấy chứ bọn họ là lũ điên! À, thành thật xin lỗi vì đã miêu thả người thân của nhà cậu như thế nhưng cả nhà bọn họ thật sự rất quái dị, cách xa Little Hangleton, sống ở bên kia ngọn núi, không tiếp xúc với ai, hơn nữa còn thích nuôi rắn, trên cửa nhà bọn họ còn có một con rắn được đóng đinh lên, nhìn rất là dị luôn."
Duran uống ít nước để làm ấm cổ họng rồi nói tiếp: "Đã vậy khi bọn họ nói chuyện toàn là tiếng rít, chẳng biết là nói cái gì nữa, giọng nghe cực kì quái lạ, cứ như là......!tiếng của rắn ấy.
Cho nên nếu không cần thiết, cậu Malfoy à, cậu đừng có ghé thăm nhà Gaunt, chỉ cần có người đến gần nhà Gaunt là bị người trong đó đuổi đi."
Nghe tới khúc nuôi rắn, Draco đã xác định gia tộc Gaunt tuyệt đối là hậu duệ của Slytherin.
Song cậu không vì lời của Duran mà từ bỏ ý định, phù thủy của gia tộc bình thường không tiếp xúc với Muggle là chuyện rất bình thường, đến cả chính cậu cũng không chịu được việc sống chung với Muggle trong thời gian dài.
Nghe được việc mình muốn biết xong, Draco chờ tới khi Duran dứt lời mới đứng dậy và lịch sự gật đầu với Duran, "Tôi đã ăn xong rồi, cậu Duran, cảm ơn cậu vì đã kể cho tôi nghe về người thân của tôi, tôi xin phép đi trước."
Duran ngạc nhiên nhìn phần bánh và trà nóng không hề đụng tới nhưng vẫn biết điều không nói tiếng nào, chỉ đơn giản lịch sự chào tạm biệt với Draco.
Sau khi ra khỏi quán trọ, Draco mới thở phào, tuy cậu đã có thể chịu đựng được việc bị một đám Muggle bao vây khi ở cô nhi viện nhưng không thể nào nói rằng cậu đã quen với việc sinh sống ở thế giới Muggle, không có pháp thuật đúng thật là bất tiện.
Cậu siết chặt cổ áo của mình ngăn không cho gió lạnh luồn vào trong cổ áo, sau đó mới di chuyển đến phương hướng mà Duran đã nói.
Draco đi dọc theo con đường nhỏ và hẹp đã bị che lấp bởi lớp tuyết đọng trên đó, lùm cây ở hai bên đường đều phủ đầy tuyết.
Đường đi rất trơn, hẳn là đường này không có nhiều người đi qua, lớp tuyết căn bản không có ai dọn đi, điều này làm Draco không thể không tập trung chú ý ở dưới chân, sợ rằng bất cẩn một cái là trượt chân ngay.
Đi xuyên qua một khu rừng không lớn lắm và rẽ qua một góc, Draco cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà ở đằng xa.
Ngôi nhà được bao quanh bởi rừng cây đã che khuất đi phần lớn ánh sáng mặt trời, ngôi nhà được phủ một lớp rêu vàng đã bị đóng băng, phần mái ngói trên nóc nhà đều đã mục nát.
Nếu không phải trên cánh cửa của căn nhà này có một con rắn, Draco có thể xin thề rằng cậu tuyệt đối không nghĩ rằng cái nơi hoang tàn này là nơi gia tộc Gaunt - hậu duệ của Slytherin sinh sống.
Một gia tộc pháp thuật Máu Trong, đặc biệt là hậu duệ của Slytherin cao quý sao lại có thể nghèo ngang hàng với nhà Weasley tóc đỏ?
Draco lưỡng lự nhìn căn nhà trước mặt, cậu bỗng thấy kế hoạch trước đó---- đại loại là viết thư thông báo ghé thăm gì đó, thật sự thừa thãi.
Do dự một lúc lâu, Draco mới lén lút đi về phía trước, sau khi nghe kể về nhà Gaunt, Draco cực kì cẩn thận, sợ rằng không cẩn thận chọc giận chủ nhân của ngôi nhà này.
Lúc cậu đứng trước cánh cửa không biết có nên gõ hay không, cánh cửa rách nát kia đột nhiên "cạch" một tiếng và mở ra.
Một người đàn ông mặc áo choàng rách rưới đi ra cùng với một chậu nước, mái tóc dày của ông ta bám đầy bụi bẩn, không còn hình dung ra được màu sắc ban đầu của nó, hai mắt của ông ta nhìn về hai phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau, trên tay ông là một chiếc nhẫn vàng lớn xấu xí cùng một viên đá quý màu đen không biết có phải hàng thật hay không [1].
Người đàn ông hẳn không ngờ là có người đứng ở trước cổng, ông hơi bất ngờ, đặt chậu nước xuống đất rồi tức giận đi tới.
Chỗ này không chào đón người lạ, mau cút đi!
Nghe thấy tiếng rít quen thuộc, Draco vô thức lùi về sau một bước, người trước mặt này không phải Tom, tuyệt đối sẽ không khách khí với mình.
Draco cố làm cho giọng mình nghe lịch sự một chút, "Chào ngài, tôi là Draco Malfoy, là một phù thủy giống như ngài."
Cút ngay!
Mẹ kiếp, cậu sao nghe hiểu được Xà Khẩu chứ! Nhưng nó cũng không cản được Draco hiểu được ý đồ của người đàn ông, trên mặt của người đàn ông không giấu đi sự bực bội và tức giận, Draco biết mình bây giờ tuyệt đối không được chào đón.
"Ngài có thể nói tiếng Anh không? Xà Khẩu chỉ có mỗi hậu duệ của Slytherin cao quý mới có thể hiểu được, thành thật xin lỗi vì tôi không có thiên phú làm kẻ khác ngưỡng mộ này." Draco nở nụ cười nhạt với người đàn ông này, cậu đã cố để mình nhìn lịch sự rồi, ai dè người đàn ông này không hề thấy biết ơn, điều này làm Draco có chút bực mình.
Người đàn ông kia giống như suy nghĩ gì đó, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Draco, cuối cùng cũng chậm rãi nói: "Mày là ai? Chỗ này không hoan nghênh kẻ lạ mặt, mau chóng biến khỏi đây!"
"Tôi là Draco Malfoy, phù thủy Máu Trong." Draco kiêu ngạo ngước cằm lên, tuy dòng máu của hậu duệ Slytherin cao quý đấy, nhưng ở trong mắt Draco, một kẻ có thể tiêu xài gia sản tới mức phải ở cái nơi rách nát thế này chẳng phải là kẻ đáng để tôn trọng.
Không đợi người đàn ông trả lời, Draco đã lên tiếng: "Ngài có phải họ Gaunt không?"
Vẻ mặt của người đàn ông khó đoán, giống như đang suy xét gì đó rồi mới mất kiên nhẫn mở miệng, "Morfin Gaunt, mày tới đây làm cái gì, nhóc ranh?"
"Ngài Gaunt, tôi tới đây là có việc muốn nhờ ngài xác nhận." Draco đút tay vào trong túi, giữ chặt đũa phép cũ rồi mới từ từ mở miệng, "Tôi muốn hỏi, có phải nhà Gaunt có con cái lưu lạc ở bên ngoài không? Tôi có một người bạn, cũng là Xà Khẩu giống như ngài."
"Xà Khẩu?" Vẻ mặt trầm thấp của Gaunt hơi nứt, hắn chăm chú nhìn Draco một lát, xác nhận đối phương không có nói dối mới hỏi: "Bạn mày tên là gì? Nếu mày không gạt tao!"
"Tôi dĩ nhiên không gạt ngài, bạn tôi lên là Tom Marvolo Riddle, không biết ngài có ấn tượng gì không?"
Không đợi Draco nói hết, Morfin Gaunt đã dùng một chân đá mạnh vào hàng rào kế bên, hàng rào vốn cũ nát vì đòn này mà lập tức ngã rạp trên mặt đất.
Draco sợ hãi lập tức nhảy về sau một bước, đũa phép trong túi đã yên vị trong tay và chỉ về phía của Morfin Gaunt.
Nhưng Morfin Gaunt giống như không có nhận ra và cười một cách điên dại, đã vậy còn bắt đầu rít lên một tràng dài khó hiểu.
Con mụ đê tiện đó, nó vậy mà dám có con với một Muggle bẩn thỉu! Đó là vợ của tao, sao thằng đó dám làm thế hả!
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chửa.
TB: [1] Tham khảo ở truyện gốc.
Marvolo Gaunt vào thời gian này đã qua đời, sau khi con gái ông là Merope Gaunt rời đi cùng với lão Tom, ông liền qua đời, hiện tại nhà Gaunt chỉ còn mỗi mình Morfin Gaunt.
Chú thích
(1) Henry đỗ lãng.