[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 70



Draco sốt ruột chờ ở bên ngoài phòng làm việc của phu nhân Cole.

Cậu không hiểu có điều gì mà Tom phải đi xác nhận với một Muggle.

Phu nhân Cole chỉ là một Muggle, không có gì lạ khi giữa Tom và bà ấy không có gì để nói.
Nhưng thực tế thì thời gian bọn họ nói chuyện với nhau rất lâu, ngay lúc Draco thấy sự kiên nhẫn của mình bị hao mòn hết, Tom đã đi ra từ phòng làm việc của phu nhân Cole, trên mặt hắn mang theo ý khó đoán nào đó, giống như đã suy nghĩ thông suốt một vấn đề đã hành hạ hắn từ lâu.
"Nếu ngài mà không đi ra, e là ngài phải đợi tới lúc khai giảng mới thấy tôi, thưa ngài Riddle." Draco buông lời châm chọc và xoay người đi ra khỏi cô nhi viện, cậu không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Rời khỏi cô nhi viện xong, cả hai đi lang thang trên con phố.

Trước khi đến cô nhi viện, lão Malfoy cũng không cho phép Draco rời khỏi Trang viên Malfoy vì hiện tại thế giới Muggle có phần bất ổn, nhưng lúc Draco bảo là chỉ đến gần Luân Đôn, lão Malfoy liền cho phép và dặn dò cậu với Tom nhớ chú ý an toàn.
Giờ hiện tại thời gian vẫn còn sớm, tuy thời gian ở cô nhi viện lâu hơn so với tưởng tượng của Draco nhưng hiện tại cũng chỉ gần mười giờ sáng, Draco không hề muốn về trang viên sớm như vậy, cậu không muốn toàn bộ kỳ nghỉ của mình đều ở trong trang viên, hoặc là đi tham gia những bữa tiệc của phu nhân Malfoy, chuyện đó thật sự rất nhàm chán.
Giống như bị Tom đoán được suy nghĩ trong lòng, Draco lập tức bị Tom giữ lại.
"Có lẽ cậu có thể theo tôi tới một chỗ, chỗ đó chỉ có mình tôi biết thôi, rất là tuyệt đấy, nếu dùng để giấu đồ thì càng thích hợp hơn."

"Ở đâu?" Draco nhướng mày, cậu đột ngột phát hiện ra Tom còn có rất nhiều bí mật, thậm chí là không biết tới tận một nửa trong số đó, nhưng vẫn còn tốt, Tom đang cố gắng chia sẻ tất cả những bí mật với mình.
Draco đi theo sau Tom, bọn họ rời khỏi khu vực West End của Luân Đôn và đi tới một nơi gần bờ biển.

Hai người họ đứng trên Hai người đứng trên tảng đá, mùi mặn của biển ập vào mặt, sóng lớn đập vào đá phát ra âm thanh ồm ồm.
"Chúng ta tới đây làm gì?" Draco né đợt sóng biển lớn khác, cậu thấy quần áo trên người muốn ướt nhẹp rồi.
"Bí mật của tôi, nào, qua đây, đi theo tôi, Draco."
Tom kéo Draco rời khỏi tảng đá, bọn họ trượt theo lớp đá vụn trơn trượt do sóng biển đánh vào.

Draco có thể cảm giác được gió biển đang chui vào trong quần áo của mình, tuy bây giờ là mùa hè nhưng cậu vẫn thấy hơi rợn người.
"Mẹ kiếp, còn bao xa nữa vậy? Ặc, mùi nước biển chui vào mũi tôi suốt này!"
Draco loạng choạng cố gắng làm cho bước chân của mình ổn định hơn, nhưng đáng tiếc là cậu không thành công, phần đá vụn ở dưới chân không hề bằng phẳng nên cậu chỉ có thể ngăn không cho bản thân mình bị ngã bằng cách tập trung toàn bộ sự chú ý vào đôi chân của mình.

Draco không biết mình đã đi bao lâu, có thể là một tiếng, cũng có thể chỉ có mười phút, dù sao khi cậu và Tom đứng ở chỗ cửa hang, quần áo của cậu đã bị nước biển làm ướt nhẹp tới mức nước liên tục nhỏ giọt xuống.
Tom rút cây đũa phép cũ luôn mang theo bên người và ếm Hot Air Charm lên cả hai, lúc này Draco mới có thời gian tìm hiểu cái nơi làm cho mình chật vật nãy giờ.
"Đây là chỗ nào đây? Một cái hang động à?" Draco nhíu mày, không hiểu Tom dẫn mình tới cái hang này để làm gì.
"Phải, là một cái hang động."
Tom đưa tay kéo Draco vào trong động, hắn đi về phía trước, tay phải giữ lấy Draco, hang động này rất cao, có ngước đầu lên cũng không thấy đỉnh.
"Trước khi cậu tới cô nhi viện, tôi từng mang đám trẻ ở cô nhi viện ra đây và dùng cái hang này hù tụi nó." Tom cất tiếng cười nhạo, giống như không hề để ý tới chuyện xấu mình từng làm.
Hắn dẫn Draco theo và dừng lại trước một cái hồ nước, cái hồ nước này cực kì tĩnh lặng, phần trung tâm của hồ nước có một hòn đảo nhỏ nhô lên.

Hồ nước tựa như pha lê, không có chút gợn sóng nào nhưng cực kì trong suốt tới mức có thể nhìn thấy rõ được đá ở dưới đáy hồ.
"Cậu thấy chỗ này thế nào?" Tom ném một viên đá vào trong hồ làm nước bắn tung tóe.
"Rất bí ẩn đấy, cậu tìm chỗ này kiểu gì thế?"
Draco híp mắt đánh giá hòn đảo nhỏ ở giữa hồ.
"Hồi đó cậu còn chưa tới cô nhi viện, có đợt mùa hè phu nhân Cole dẫn bọn tôi đi chơi ở ngoại thành và dẫn tới bờ biển này.

Tôi phát hiện cái hàng động này khi đang ở biển, hơn nữa còn dẫn theo hai đứa trẻ ở cô nhi viện vào trong này, lúc đó tôi mới cảm nhận được pháp thuật nên sử dụng nó và dọa hai đứa kia chết khiếp."
Draco không thể không thừa nhận sự thật rằng mấy trò mình bày ra cho Thánh Đầu Sẹo quá mức trẻ con, nhìn Tom đi, mới vài tuổi đã biết dùng pháp thuật hù người khác, huống chi là hiện tại.

"Nếu về sau tôi có đồ cần đem đi giấu, tôi sẽ giấu nó ở đây rồi bố trí thêm chút pháp thuật để bảo vệ nó, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện ra." Tom chỉ về phía hòn đá ở giữa hồ, "Giữa hồ không tệ đâu."
Draco gật đầu đồng ý, sau đó đột nhiên nghĩ, nếu sau này Tom thật sự có giấu thứ gì đó ở đây, có phải bản thân có thể tìm ra không.

Tom hiện tại đem khoe cái bí mật này ra trước mắt mình, mà việc làm này làm Draco cảm thấy rất tốt, ít nhất thì độ tin tưởng giữa bọn họ lại tăng lên rồi.
Sau lần đến cô nhi viện, Tom dành toàn bộ thời gian của kỳ nghỉ vào việc làm thêm, hiện tại hắn có quan hệ rất thân thiết với ông chủ của những cửa hàng ở Hẻm Xéo, bọn họ giống như bạn bè, thậm chí khi Tom đến mua đồ còn được hưởng giá ưu đãi.

Còn Draco rất bận rộn trong kỳ nghỉ, trừ cái lần ra ngoài đi cùng Tom đến cô nhi viện, cậu vẫn luôn bị phu nhân Malfoy kéo đi tham gia đủ loại bữa tiệc làm cho Draco không tài nào tập trung nổi, đầu óc bữa nào cũng hiện lên đủ loại áo chùng chói mắt mặc trên người.
Đến nổi trước hôm khai giảng một ngày, cậu còn quên luôn vụ đưa lá thư xin đi đến Hogsmeade cho lão Malfoy ký tên, cũng hên là lúc sửa soạn hành lý thì Draco phát hiện ra nó, không thì sợ rằng cậu sẽ ở lại một mình trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin trong khi bạn bè thì đi chơi ở Hogsmeade.
Nhưng đợi lúc Draco thấy các bạn mình, cậu mới nhận ra nếu đem so chuyện quên đi lá thư với màu da buồn cười của Walden thì không quan trọng chút nào.
"Draco, coi ra kỳ nghỉ của cậu cực kì vui vẻ." Walden mang theo hành lý đi vào trong toa xong liền cho cậu một cái ôm lớn, "Ôi, cậu nhìn cái mặt tôi nè, tôi đi du lịch với cha mẹ tôi, lúc trở lại nước Anh thì tôi mới nhận ra mình sắp bị phơi thành cục than!"
Kasim khoa trương chỉ vào mặt của mình, làn da trắng nõn vốn có của anh giờ đã biến thành màu lúa mạch, tuy nhìn rất mạnh mẽ nhưng làn da màu lúa mạch kết hợp cùng với hàm răng trắng của Walden lại tạo cảm giác rất ngây ngô dù có nhìn kiểu nào đi chăng nữa.
"Du lịch à, quả thật là lựa chọn không tồi." Draco đảo mắt, đem so với những bữa tiệc vô số kể, việc đi du lịch vẫn là hoạt động giúp mình thả lỏng dù đi xong là làn da mình nhìn hơi bị ghê gớm.
"Thôi, đó là lựa chọn cực kì sai lầm, tôi sẽ không chạy lung tung với cha mẹ tôi vào kỳ nghỉ nữa đâu." Walden bĩu môi, trông có vẻ rất bất mãn với chuyến du lịch lần này.

Anh đặt hành lý lên trên kệ xong mới nhìn sang Tom đang cầm bút lông chim để viết gì đó lên tấm da dê.
"Cậu viết cái gì thế Tom?"
Nghe câu hỏi của Walden, Draco cũng tò mò nghiêng đầu qua liền thấy chữ cái lộn xộn trên tấm da dê, Walden nhìn thoáng qua liền mất hứng thú quay đầu đi, nhưng những chữ cái đó đập vào mắt Draco quả thật làm cậu chết khiếp.

Nhìn mấy từ ngữ quen thuộc trên tấm da dê, Draco chỉ nghe thấy trái tim của mình đang đập thình thịch.
"Cậu sao vậy Draco?" Tom cảm giác Draco đột ngột trở nên căng thẳng liền kéo cậu ngồi xuống ghế.

Tom nhướng mày khi cảm nhận được lòng bàn tay ướt đẫm của Draco.
Draco cảm thấy cổ họng mình đang thắt lại, mặc dù cậu rất muốn hỏi Tom đang viết cái gì và tại sao lại viết những thứ này, nhưng cậu không thể mở miệng nổi như thể có ai đó đã bóp lấy cổ của cậu vậy.

Cậu cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ rằng có lẽ những từ ngữ này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, trên tờ giấy da còn có những chữ cái vô nghĩa khác nên chẳng thể chứng minh được điều gì cả.
Có lẽ Draco bị chính suy nghĩ này thuyết phục bởi cậu cảm thấy toàn bộ sức lực của cơ thể mình đã quay trở lại.
"Tom, cậu viết cái gì vậy? Những kiểu......!viết kì lạ đó." Draco liếc mắt qua tấm da dê để trên bàn và mím môi lại.

"Tôi định nói chuyện này với cậu Draco, nhưng đợi về Hogwarts đi rồi chúng ta hẳn bàn tiếp." Tom nhún và cất tờ da dê trên bàn vào rương hành lý, sau đó ngẩng đầu nhìn qua Walden đang cố làm cho chính mình bớt đen hơn, "Ellis sao vẫn chưa vào? Tàu sắp sửa di chuyển rồi."
"Tôi cũng không biết, lúc ở trên sân ga tôi cũng không có thấy cậu ta, chà, đừng có lo, kỳ nghỉ của Ellis là ở nhà của ông nội nghiêm khắc của cậu ta mà, tuyệt đối không trễ được chuyến tàu Hogwarts đâu."
Giống như chứng minh lời nói của Walden, cửa toa bị người khác mở ra, đứng ở ngoài cửa chính là Ellis.

Nhưng sắc mặt của cậu trông nhợt nhạt như đã chịu kích thích.
"Cậu có chuyện gì sao Ellis?" Walden cuối cùng cũng từ bỏ việc cứu chữa làn da và ngẩng dầu nhìn qua người bạn thân của mình.
Ellis kéo mạnh rương hành lý vào trong giống như có thứ gì đó nguy hiểm đang bám theo cậu ở phía sau.
"Ôi, đừng nói nữa! Tớ vừa mới thấy một tân sinh năm nhất ở sân ga, tên đó vậy mà cao gần hai mét!" Ellis quơ tay quơ chân một cách luống cuống, "Tên đó còn mang theo một con thú cưng kỳ dị nữa, đã vậy còn là sinh vật pháp thuật!"
Giọng của Ellis hơi nâng lên, "Nếu tên đó dám đem một con sinh vật pháp thuật nguy hiểm như vậy vào Hogwarts làm thú cưng, tớ nhất định phải bảo ba tớ viết thư gửi lên Hội Đồng trường, tớ thề đấy!"
"......" Nghe lời miêu tả của Ellis, Draco cảm thấy mình biết tân sinh kia là ai, Rubeus Hagrid, tên nửa người và nửa người khồng lồ.

Vào sáu mươi năm sau, tên khổng lồ lai này cao gần năm mét, hiện tại cao chưa tới hai mét đã xem như quá lùn rồi, Ellis tuyệt đối là hiếm thấy vụ này.
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Hagrid rất cao, lúc ông đi đón Harry là 4.9 mét (?) cho nên tôi cảm thấy ông ấy vào năm nhất sẽ không quá lùn.
Chú thích
(?) Trong Harry Potter và hòn đá phù thủy, Hagrid được đề cập là cao gấp đôi một người bình thường (khoảng 3,5 m hay 11,5 ft.) và gần gấp ba lần bề ngang.

Nhưng trong phim, chiều cao của ông được đề cập là 8,6 ft.

(khoảng 2,6 m).

(Nguồn: Wikipedia.).


Bình Luận (0)
Comment